Edit: Điềm Điềm
**********************
Kết hợp với lời nói của Hoa Tự Cẩm, lại nhớ tới vừa rồi nghe thấy Cố Triều Từ gọi điện thoại, hai má Dung Ngọc nóng lên, vừa vặn Cố Triều Từ đi tới, nghiêng đầu nhìn anh một cái lại xoay đi.
Người đàn ông cảm thấy khác thường nghi ngờ nói: ” Làm sao vậy?”
” Chuyện Kevin và người đại diện của hắn ta bị buộc phải lên máy bay, là anh làm sao?”
Dung Ngọc nhìn anh, trong mắt mèo đen nhánh lộ ra chờ mong.
Cố Triều Từ nghiêng người lắc ly nước trong tay: ” Đúng là tôi làm.
”
Bốn chữ đơn giản hóa giải tất cả nghi vấn trong lòng Dung Ngọc, cậu cười nói một tiếng: ” Cám ơn.
”
Không hỏi vì sao, bởi vì trong lòng đã mơ hồ có đáp án.
Cố Triều Từ nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Không cần khách khí.
”
Ý cười trong mắt Dung Ngọc nồng đậm hơn một phần: ” Buổi sáng ăn sủi cảo được không?”
” Được, cần hỗ trợ không?”
” Không cần, anh chờ là được rồi.
”
Dung Ngọc nói xong đưa tay lấy tạp dề treo ở một bên, thuận tiện nói: ” Nếu như anh thấy chán, có thể suy nghĩ một chút buổi tối ăn cái gì, lúc trước không phải đã nói, chờ sau khi hơ khô thẻ tre, mời anh ăn cơm sao?”
Cố Triều Từ không nghĩ tới Dung Ngọc còn nhớ rõ chuyện này, trong mắt phản chiếu ra sung sướng: ” Nào cũng được, tôi không kén chọn.
”
” Vậy tôi đặt trước nha, đồ ăn Trung Quốc được không?”
” Được.
”
” Vậy chúng ta đi Haidilao nhé?” Giữa trang trí và ngon miệng, Dung Ngọc cảm thấy lựa chọn giá cả phải chăng tương đối tốt, dù sao đồ trang trí đẹp, ăn không no bụng cũng không có ý nghĩa.
Cố Triều Từ nhìn chờ mong trong mắt cậu, trong lòng mềm nhũn không chịu nổi, làm sao còn có thể nói ra một chữ không, gật đầu nói: ” Cậu cứ sắp xếp, tôi nghe theo cậu.
”
Dung Ngọc nhếch khóe môi: ” Vậy tôi sẽ không khách khí.
”
Bữa sáng là sủi cảo với cháo gạo kê, hai người ăn xong, Cố Triều Từ đứng lên nói: ” Cậu quyết định thời gian thì gửi vào điện thoại của tôi.
”
” Được.
”
Sau khi Cố TriềuTừ đi, Dung Ngọc dọn dẹp phòng bếp trở lại phòng ngủ, mở máy tính ra, thuận tiện bấm avatar Hoa Tự Cẩm: Anh Hoa, Haidilao có cần điện thoại hẹn trước không?
Hoa Tự Cẩm: Tại sao cậu muốn đi ăn Haidilao?
Dung Ngọc: Lúc trước đã nói với Cố Triều Từ, chờ ” Nhất kiếm thành ma” hơ khô thẻ tre thì mời anh ấy ăn cơm, đây không phải là vừa vặn có thời gian, nhanh chóng sắp xếp sao.
Hoa Tự Cẩm: Mời người ta ăn cơm, ăn ở Haidilao được không?
Dung Ngọc: Không sao đâu, đã nói với anh ấy rồi, chỉ là một bữa cơm thôi, quan trọng là ngon.
Hoa Tự Cẩm nhịn không được thở dài, nghĩ thầm mình lo lắng cái gì chứ, Dung Ngọc đã có thể gọi thẳng đại danh* của thủ phú, ăn một bữa ở Haidilao tính là cái gì: Tôi giúp cậu hẹn, ấn định thời gian rồi nói cho cậu biết.
*Tên chính thức của một người.
Nhìn thấy những lời này, Dung Ngọc nhất thời cười nói: Cảm ơn anh Hoa, anh Hoa thật tuyệt ^-^.
Hoa Tự Cẩm: Bớt có lệ dùm tôi, hai ngày nay tôi chọn kịch bản, có cái thích hợp thì tôi gửi qua hộp thư cho.
Dung Ngọc: Được rồi, chờ anh~
Cùng Hoa Tự Cẩm tán gẫu xong, Dung Ngọc quay đầu lại liền nhìn thấy hòm thư tự động đăng nhập của cậu nhận được một tin nhắn, mở ra liền thấy tiêu đề viết: Kịch bản phim khoa học viễn tưởng ” Dị năng” mời ngài đọc.
Nội dung, nếu bạn quan tâm đến đầu tư sau khi đọc xong, xin vui lòng liên hệ: Nghiêm Nhất Luật; điện thoại: 137XXXX5601, mong nhận được cuộc gọi của bạn.
Tệp tin đính kèm: Dị năng
Dung Ngọc có chút ngoài ý muốn, cư nhiên có người phát kịch bản vào hòm thư của cậu.
Loại này không phải nên trực tiếp phát cho Hoa Tự Cẩm sao?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn tiện tay tải tệp đính kèm xuống, mở ra.
Tài liệu mở ra đập vào mắt là ” Dị năng”.
Tiêu đề màu đen bên dưới viết: Đề tài tương lai viễn tưởng.
Biên đạo (Biên kịch và đạo diễn): Nghiêm Nhất Luật.
Tảng băng trôi tan chảy do sự nóng lên toàn cầu, nhiều thành phố xuất hiện hiện tượng lạ, nhân vật chính Tiêu Sơn thức dậy và thấy chậu cây trong nhà phát triển dài ra, không chỉ vậy, đường phố được bao phủ bởi thực vật tươi tốt.
Trong lúc nhất thời thành thị vốn ồn ào náo nhiệt, biến thành rừng rậm nguyên thủy.
Cậu cuống quít đi bật TV, liên tiếp thay đổi mấy kênh, mới nghe được từ người dẫn chương trình phát sóng đứt quãng bốn chữ vật chủng tiến hóa.
*
*Sự tiến hóa của các loài.
Tiêu Sơn mở cửa đi ra ngoài, mới phát hiện cầu thang đã bị thực vật phát triển điên cuồng phá hư, rất nhiều người không có cách nào chỉ có thể theo thân cây từng chút một bò xuống.
Tiêu Sơn nhìn một hồi, xoay người lại về đến nhà, đem đồ vật lúc trước để đi leo núi tìm ra, lúc này đây rời đi, không biết còn có thể về nhà hay không, vô luận như thế nào cũng phải chuẩn bị chút gì đó.
Thay quần áo xong, mang theo dụng cụ,Tiêu Sơn lại đi ra khỏi nhà, vừa vặn đối diện trạch nam quanh năm không ra cửa Cố Phi cũng đang đẩy cửa ra, đối phương ngẩng lên khuôn mặt chán ghét làm cho người ta không thích nổi, nhẹ nhàng nhàn nhạt đảo qua cậu, cũng không có biểu tình dư thừa gì, ngay khi Tiêu Sơn cho rằng hắn sẽ nói cái gì đó, Cố Phi xoay người lại trở về trong phòng, Tiêu Sơn cảm thấy mình ngốc nghếch mới có thể chờ mong hắn nói cái gì đó, trợn trắng mắt liền đi ra ngoài.
Xếp hàng từ thân cây trượt xuống, sau khi rơi xuống đất nhìn đường phố được rễ cây bao quanh, Tiêu Sơn thật sự ý thức được, thời đại đã thay đổi…
Nguyên bản Dung Ngọc thầm nghĩ chỉ nhìn sơ qua một chút, không nghĩ tới vừa xem, liền quên mất thời gian.
Thẳng đến khi Hoa Tự Cẩm đem phòng đã đặt trước ở Haidilao gửi đến điện thoại di động của cậu, Dung Ngọc mới phục hồi tinh thần lại.
Mở hộp thư, chuyển tiếp đến hộp thư của Hoa Tự Cẩm: Anh Hoa, tôi nhận được kịch bản trong hộp thư, tôi đọc rồi, rất tốt, anh thấy sao, được thì liên hệ, tôi cũng có ý định quay.
Hoa Tự Cẩm: Kịch bản nào được gửi cho cậu, làm sao họ biết hộp thư của cậu?
Dung Ngọc: Không biết, nhưng kịch bản rất thú vị, tương lai khoa học viễn tưởng, loại đề tài này hình như trong nước cũng không nhiều, hơn nữa câu chuyện cũng không phải loại chán ngắt, rất tốt.
Hoa Tự Cẩm: Được rồi, để tôi xem, thích hợp thì tôi liên lạc với đối phương.
……
Ba giờ chiều, Hạ Kinh Hồng nhìn Cố Triều Từ từ bên ngoài đi vào, trong lòng căng thẳng đứng lên: ” Cậu.
”
Cố Triều Từ nhìn lướt qua quần áo trên người hắn: ” Đi thay quần áo.
”
Hạ Kinh Hồng vừa nghe lời này, trong lòng nghẹn lại: ” Cậu ơi chúng ta có việc thì nói chuyện, có thể không động thủ được không?”
Cố Triều Từ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo khó hiểu: ” Chuyện gì, tìm anh rèn luyện thôi, anh cho rằng tôi muốn đánh anh sao?”
Hạ Kinh Hồng: “…….
.
”
Lên lôi đài, không phải là ngài đơn phương đánh sao!
” Một hồi cậu xuống tay nhẹ một chút, lần trước đánh xong eo con đau mấy ngày.
”
Nếu không tránh được, dù sao cũng phải giảm giá trị sát thương xuống mức thấp nhất.
Cố Triều Từ nghe hắn nói như vậy, thản nhiên liếc qua eo hắn: ” Anh tuổi còn trẻ eo lại không tốt, Bằng Lan không ngại sao?”
Hạ Kinh Hồng bị ý tứ của anh làm giật mình, nghĩ thầm trước khi đánh người, trước tiên dùng ngôn ngữ công kích sao?
Lần này hắn rốt cuộc đã làm cái gì, hơn một tháng nay ngoại trừ công việc hắn cũng không lén cùng gia đình báo cáo gì cả.
Sao lại bị đánh như vậy?
Cố Triều Từ thay quần áo xong, đeo găng tay, cho Hạ Kinh Hồng một ánh mắt.
Hạ Kinh Hồng không tình nguyện đi theo phía sau, vừa đi lên đã bị Cố Triều Từ cho một cú đấm thẳng tới, vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Một chiêu KO.
Hạ Kinh Hồng nằm trên mặt đất nhìn trần nhà: ” Cậu, con thua, con thua, nhưng ngoại trừ lần trước con không cẩn thận đem chuyện của cậu nói với bà ngoại, thật sự phía sau con cái gì cũng không nói, chuyện này có thể qua được hay không! !”
Cố Triều Từ dùng chân đá người nằm trên mặt đất kêu rên: ” Đã nói chính là cùng anh luyện tập, không phải đánh anh, đứng lên.
”
Hạ Kinh Hồng u oán ngồi dậy: ” Cậu rốt cuộc con làm sai cái gì, ngài nói ra, con sửa con xin lỗi cũng được, có thể không luyện không, con thật sự đánh không lại ngài! !”
Luyện cái gì chứ, cái này và đơn phương đánh đập có gì khác nhau?
Cố Triều Từ nhìn chằm chằm hắn một hồi: ” Thật không biết?”
Hạ Kinh Hồng ủy khuất lắc đầu, hắn biết cái gì đây, hắn nên biết cái gì chứ!
Cố Triều Từ đem quyền sáo ném xuống đất: ” Tôi đang theo đuổi người ta, anh tránh xa cậu ấy một chút.
”
Dứt lời trực tiếp cất bước đi xuống lôi đài.
Hạ Kinh Hồng ngồi trên mặt đất vẻ mặt ngây thơ nhìn bóng lưng Cố Triều Từ mà nghĩ cậu theo đuổi người thì cậu theo đuổi đi, bảo hắn cách xa một chút là có ý gì???
Có phải cảm thấy hắn dễ khi dễ hay không, cảm thấy hắn không dám cáo trạng?
QAQ hắn thực sự không dám, cậu đánh người quá đau!
Cố Triều Từ tắm rửa đi ra, vừa vặn Dung Ngọc gửi tới địa chỉ ăn cơm cùng thời gian, trong mắt nổi lên cảm xúc nhẹ nhàng, bị Hạ Kinh Hồng từ gian phòng đi ra bắt gặp, đi tới: ” Cậu một hồi về nhà hay là đến công ty, có thể thuận đường đưa con đến đoàn làm phim hay không, hôm qua con không về nhà, hôm nay vẫn là bắt taxi tới đây.
”
” Tự mình bắt taxi đi, tôi không có thời gian.
”
Cố Triều Từ không chút tình cảm nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Hạ Kinh Hồng: …………………………………
Dấu chấm lửng dài bao nhiêu, tổn thương nhiều bấy nhiêu!
Mở avatar Thẩm Bằng Lan ra: Cưng à, anh cảm thấy cậu không yêu anh nữa!
Thẩm Bằng Lan: Tỉnh dậy đi, cậu yêu anh khi nào.
Hạ Kinh Hồng: QAQ cậu hôm nay nói cậu đang theo đuổi người ta, còn bảo anh cách xa người cậu theo đuổi một chút, cậu theo đuổi không phải là Dung Ngọc sao, anh cùng Dung Ngọc có quan hệ gì đâu, tại sao cậu lại đối xử với anh như vậy, anh không phải cháu ruột của cậu!!!!!!!!
Thẩm Bằng Lan: Anh đã quên sao, Dung Ngọc lúc trước bị Cổ Lộ Trần mê hoặc đụng chạm đến em, người bên ngoài đều nói, cậu ấy coi trọng anh, muốn cướp anh từ bên cạnh em, có phải cậu đã biết không?
Hạ Kinh Hồng: Mẹ kiếp, nếu vì chuyện này, sau này anh thật sự phải tránh xa Dung Ngọc một chút.
Thẩm Bằng Lan: Nhưng Dung Ngọc hẳn là chướng mắt anh, anh không cần sợ.
Hạ Kinh Hồng:………….
Lòng đau!!!!!!
……
Lúc Cố Triều Từ lái xe đến nơi, Dung Ngọc đã gọi xong một bàn thức ăn, còn cố ý để cho nhà hàng làm ấm rượu.
Cố Triều Từ ít ở nơi như thế này ăn cơm, lần đầu tiên tới đây, nhìn đại sảnh náo nhiệt náo nhiệt, cảm giác được cũng không tệ, đi theo nhân viên phục vụ tới phòng riêng, đẩy cửa đi vào liền thấy Dung Ngọc quay đầu vẫy vẫy tay với anh: ” Mau vào đi, tôi tính toán chính