Trong thời gian này, tình cảm của Thẩm An An với nhà khoa học con người ấm lên cực kỳ nhanh chóng, cô đã dành phần lớn thời gian trong ngày với nhà khoa học con người đó.
Cụ rùa biển lo lắng, đã nói chuyện với Cá mái chèo nhiều hơn một lần: "Cậu nói tình huống giữa Tiểu An và nhà khoa học nhân loại kia hiện giờ là như thế nào vậy, đừng nói là con bé thực sự yêu người ta đó chứ?"
Cá mái chèo: "Không đời nào? Chẳng phải cô ấy đã nói cho dù cô độc sống hết quãng đời còn lại, cho dù chết, cô ấy cũng sẽ không bao giờ thích nhà khoa học nhân loại đó sao?"
Lời này là chính miệng Thẩm An An nói khi lần đầu tiên đến gặp nhà bác học, lúc đó Cụ rùa biển cũng là bởi vì tin câu nói này của cô mới thả cô ra ngoài.
Nhưng lúc này, Cụ rùa biển không khỏi hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Xét cho cùng Tiểu An luôn thích gần gũi với con người, mà con người, đặc biệt là những tên đàn ông đẹp trai, giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ gạt người.
Tiểu An ngây thơ như vậy, sao có thể là đối thủ của những gã gian xảo này.
Cụ rùa biển quyết định khi Tiểu An trở về, ông phải nói chuyện tử tế với cô để cô không đi gặp nhà khoa học con người nữa.
Không chỉ Cụ rùa biển trong hang chú ý đến Chu Tùy Ngộ, Từ Thanh Thụ trên đảo cũng nhận thấy sự bất thường của Chu Tùy Ngộ.
Theo thường lệ sau khi ra khơi Chu Tùy Ngộ sẽ sớm trở về, nhưng hiện tại, anh đã ra khơi ngày càng lâu hơn, một khi anh ra ngoài thì sẽ mất nửa ngày thậm chí là một ngày.
Từ Thanh Thụ cứ tưởng Chu Tùy Ngộ lái thuyền đi ra biển tìm bé tiên cá như anh ta đã làm trước đó, nhưng ngẫm nghĩ, anh ta lại cảm thấy không giống.
Bởi vì nếu bình thường ra khơi thì phải mang theo đầy đủ dụng cụ, nhưng lúc ra khơi, Chu Tùy Ngộ lại mang theo một số thứ kỳ quái ngoại trừ đồ ăn do chính tay anh chuẩn bị.
Chẳng hạn như bàn chải.
Một ví dụ khác là lược và dầu gội đầu.
Từ Thanh Thụ: "..."
Chu Tùy Ngộ đang làm cái quái gì vậy?
Chu Tùy Ngộ không làm gì cả, anh chỉ đang đóng vai thầy Tony sau lần làm một nhân viên xoa đuôi trước đó.
—— Anh mang theo một chai dầu gội đầu, chuẩn bị gội đầu cho nàng tiên cá.
Thực ra nàng tiên cá đã tự tay xử lý mái tóc của mình khá sạch sẽ, thậm chí còn thắt bím tóc, dát ngọc trai.
Nhưng cô ngày nào cũng bơi lội trên biển, tóc cô dài, nếu không được bảo quản đúng cách sẽ quấn quanh một ít cỏ dại và tảo bẹ dưới nước, có một lần Chu Tùy Ngộ chính mắt nhìn Thẩm An An dọn sạch một con cá nhỏ nhảy nhót từ bím tóc của cô.
Cho nên ngày hôm đó khi đi ra ngoài, Chu Tùy Ngộ nảy ra ý kiến cầm theo một chai dầu gội đầu, chuẩn bị gội đầu cho cô thật kỹ.
Lo sợ dầu gội đầu sẽ gây ô nhiễm môi trường biển khi chảy ra biển, anh đã tự mình mang một loại dầu gội đặc biệt hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm.
Khi Thẩm An An nhìn thấy anh cầm dầu gội và lược xuất hiện, cô không khỏi sửng sốt vài giây.
Sau khi sửng sốt, cô tự giác nằm dài ra rạn san hô, vẻ mặt thoải mái chờ đợi được tận hưởng sự phục vụ của thầy Tony.
Chu Tùy Ngộ đã lớn từng này nhưng thật sự chưa từng gội đầu cho ai, nhất là khi đối phương còn là con gái, nhất là đối phương lại để tóc dài như vậy.
Điều này khiến anh không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm An An nằm trên rạn san hô đợi một lúc, thấy Chu Tùy Ngộ hành động cứ chậm chạp, cô không khỏi vỗ nhẹ vào đuôi cá nhắc nhở anh.
Sau khi Chu Tùy Ngộ nhớ lại kỹ thuật của thầy Tony trong tiệm cắt tóc, cuối cùng anh cũng bắt đầu gội đầu cho Thẩm An An.
Đầu tiên anh cởi bím tóc cho Thẩm An An, sau đó bắt đầu gội đầu từ đuôi tóc.
Thực ra trong trường hợp bình thường, phần đỉnh tóc nên được gội trước, sau đó từ từ chuyển sang phần đuôi tóc.
Nhưng không biết tại sao, Chu Tùy Ngộ lại có chút ngượng ngùng.
Sau đó, anh nghĩ, có thể là do Thẩm An An nằm thẳng trên rạn san hô, đường cong của dáng người lộ ra, trông cô quá giống một cô gái bình thường.
Lần trước anh chải đuôi cá cho Thẩm An An vẫn ổn, dù sao không ai bình thường lại có suy nghĩ mờ ám với một chiếc đuôi cá.
Nhưng vào lúc này, Thẩm An An giấu đuôi cá dưới đáy biển, ngửa eo nằm trên rạn san hô.
Nhìn từ góc độ của Chu Tùy Ngộ, anh thậm chí có thể nhìn thấy những nốt thăng trên ngực của cô, khiến anh chẳng hiểu sao lại không dám nhìn nhiều hơn.
Nhưng dù mắc cỡ thế nào, cuối cùng vẫn là gội đến đỉnh đầu.
Chu Tùy Ngộ hít sâu một hơi, trước tiên bóp một chút dầu gội lê n đỉnh tóc Thẩm An An, sau đó từ từ xoa bọt, sau đó mở ngón tay ra làm lược, cẩn thận xoa xoa tóc Thẩm An An.
Xoa xoa, Chu Tùy Ngộ phát hiện Thẩm An An thoải mái híp mắt lại, đuôi cá lắc lư nhịp nhàng giống như lần trước ăn cơm.
Chu Tùy Ngộ ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì khi Thẩm An An thể hiện vẻ mặt này, chính là cô đang nói —— cô rất hài lòng, bây giờ cô rất thoải mái.
Có thể nói đây là một nàng tiên cá rất thành thật.
Vì tóc của Thẩm An An quá dài nên phải mất ít nhất một tiếng mới có thể gội sạch tóc xong.
Sau khi gội đầu xong, Chu Tùy Ngộ chải đầu cho cô từng chút một.
Nếu một tháng trước có người nói với Chu Tùy Ngộ rằng một ngày nào đó anh sẽ chăm sóc người khác cẩn thận hơn chăm sóc bản thân, sẽ cho người đó ăn ngon, gội đầu cho người đó, Chu Tùy Ngộ chắc chắn là đánh chết cũng sẽ không tin.
Nhưng bây giờ Chu Tùy Ngộ chỉ muốn nói, chỉ cần Nàng Tiên Cá cần thì anh có thể làm thêm bất cứ công việc gì!
Thẩm An An vẫn rất hài lòng với sự phục vụ của Chu Tùy Ngộ, cho nên sau khi Chu Tùy Ngộ làm xong, cô lấy ra một viên ngọc trai từ trong cơ thể mình, đưa cho Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ giật giật khóe miệng, nhưng đến cùng anh cũng chấp nhận lòng tốt của Thẩm An An.
Sau khi giao lưu suốt khoảng thời gian này, anh phát hiện nàng tiên cá vẫn hiểu các phép xã giao của con người như mọi khi, vui vẻ liền sẽ tip ngọc trai cho anh.
Lúc đầu Chu Tùy Ngộ có từ chối, nhưng khi anh từ chối, nàng tiên cá lại rất khó chịu.
Chu Tùy Ngộ có thể làm gì được nữa đây?