"Ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm ầm!"
Tiếng sấm một hồi lại một hồi, không dứt bên tai.
Mưa to đánh xuống nóc phòng. BA~ BA~ từng hồi rung động, lúc này ngoài phòng bắt đầu mưa to, trong phòng liền lác đác mưa nhỏ, tiếng tí tách vang lên không ngừng. Hạt mưa tụ thành dòng tựu nướƈ ŧıểυ Đồng tử, chảy đến ống quần thiếu nữ đang ngồi ôm chân bên lò sưởi đặt gần đầu giường. Nước dính lên mắt cá chân, hơi lạnh sưu sưu nhắm đầu khớp xương chui vào.
Đúng lúc này, Khương Điềm Điềm rốt cuộc nháy đôi mắt to, dần tỉnh lại.
Cô nhận ra bản thân đã xuyên qua sau khi tỉnh lại từ lúc trời tờ mờ sáng. Nhưng cô đã ngồi một ngày, từ sớm đến tối, chờ mãi mà không thấy tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết xuyên không. Không có xuất hiện bất kì người nào có thể giải thích cho sự bối rối của cô; cũng như không có xuất hiện kí ức của chủ nhân thân thể này trong đầu cô.
Hoàn toàn, không có!
Từ sớm đến tối, đến cái rắm cũng không có.
"Ọt ọt ọt ọt ọt ọt." lúc này bụng Khương Điềm Điềm kêu không ngừng, bụng của cô đã kêu suốt một ngày, thế nhưng mà Khương Điềm Điềm sợ mình động một phát sẽ bỏ lỡ khả năng sẽ "Truyền " lại đây kí ức, bởi vậy động cũng không dám động.
Sự thật chứng minh, tiểu thuyết xuyên việt đã làm hại cô!
Cô đã đợi một ngày nhưng cái gì cũng không có, đã vậy còn đói bụng một ngày.
Khương Điềm Điềm quét mắt một vòng căn phòng chỉ có bốn bức tường tồi tàn, chấp nhận số mệnh đứng dậy chuẩn bị tìm một chút đồ ăn, chỉ là vừa khẽ động, đã cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, cô lập tức thuận tay vịn chặt tường đất, mà không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý ha không, cô thậm chí cảm giác mình dùng chút sức như vậy mà tường đều thoáng lay động một chút.
Thật sự là một căn nhà bấp bênh ah!
Nhà không lớn, chỉ trong chốc lát cô đã lục lọi được mấy lần .
Cái! Gì!Cũng! Không! Có!
Khương Điềm Điềm cảm giác mình càng thêm lung lay, cũng càng đói hơn một chút. Cô hiện tại có lý do hoài nghi, chính nguyên chủ của cỗ thân thể này, tám phần là chết đói đấy. "Mưa nhỏ" trong phòng rơi xuống càng lợi hại hơn.
Khương Điềm Điềm nhìn trên giường gạch nước ngày càng nhiều, đành đi gian ngoài tìm đồ hứng nước.
Khương Điềm Điềm cô một lần bị xe đụng chết, rất có thể lần nữa gặp phải chết đói. Âm thanh "ọt ọt" trong bụng càng thêm lợi hại, Khương Điềm Điềm ôm bụng, tự hỏi không biết có phải nhà này chỉ có duy nhất một người là cô hay không? Bằng không, như thế nào trời tối rồi, mà không có một người trở về vậy!
Khương Điềm Điềm chưa từ bỏ ý định "không muốn làm quỷ chết đói", lần nữa giữ vững tinh thần, lúc này đây, cô bắt đầu moi móc khe hở rồi.
Bên cạnh, các góc gì đấy, dù sao cũng phải dụng tâm tìm ah!
Cũng may, trời xanh không phụ lòng người!
Khương Điềm Điềm không nghĩ tới, vậy mà cô thực sự đã tìm được!
Gian ngoài của nhà họ thậm chí còn có cái hầm nhỏ, nói là hầm nhỏ, nhưng thực ra là một cái hố! Một cái hố nhỏ nửa mét vuông, bên trên được che đậy bởi một phiến đá, Khương Điềm Điềm thở hổn hển dịch chuyển phiến đá ra liền thấy bên trong có mấy cái túi không lớn.
Khương Điềm Điềm may mắn ở bên trong tìm được một ít khoai lang *gật đầu một cái* cùng một chút lương thực màu đen gì đó.
Xét thấy, cô một người không chăm chỉ đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, cho nên căn bản không biết cái đồ vật này là cái thứ gì. Bất quá Khương Điềm Điềm ngược lại là nhận thức được khoai lang, sau khi tìm được ít diêm còn sót lại, Khương Điềm Điềm tranh thủ thời gian nướng cho mình ba củ khoai lang.
Ba củ khoai lang nướng vào bụng, Khương Điềm Điềm cảm thấy cả người tốt hơn nhiều.
Quả nhiên, con người chỉ khi ăn no rồi mới có thể suy nghĩ.
Đầu tiên, Khương Điềm Điềm nghĩ đến tai nạn xe cộ của mình, không có nghi vấn gì, cô biết đó chính là cố ý. Cũng không biết là người mẹ của đứa em trai nào là người xuống tay ah~~. Cha của cô chính là người đại diện điển hình cho Phượng Hoàng nam(1) cùng bạch nhãn lang *khinh bỉ_ing*. Nhờ vào bản thân có một túi da xuất sắc lừa được mẹ cô, con gái duy nhất của giám đốc xưởng.
Phượng Hoàng nam(1): chỉ mấy người đờn ông bay lên làm phượng hoàng nhờ vào vợ ý, ăn bám, ở VN thì có từ Chạn Vương cùng nghĩa nè. ^.^
Sau khi ông bà ngoại của cô qua đời, cha ruột cô rốt cuộc cũng lộ ranh nanh, độc chiếm nhà máy. Lại về sau, cô có thêm 2 3 4 5 6 7 hoặc 8 em trai cùng cha khác mẹ. Mẹ của cô không cảm thấy rằng ngay từ đầu bản thân đã nhìn lầm người, mà kiên định cho rằng vì Khương Điềm Điềm là con gái nên bà mới phải chịu kết quả như vậy. *haizz* . Cứ như vậy, hằng ngày bà ấy bắt đầu đánh con gái của mình. Tiểu Điềm Điềm đã phải chịu nửa năm bị hành hạ. Rốt cuộc, bị phát hiện rồi!
Tuy nói người cha cặn bã là thứ Phượng Hoàng nam cùng bạch nhãn lang *lại khinh bỉ*, nhưng ông ấy không thể chịu đựng được hành động đánh con của mẹ Điềm.
Cho nên Tiểu Điềm Điềm từ khi năm tuổi đã phải sống ở nhà dì, một lần này sống hơn mười năm. Tuy nhiên, cô cùng người cha cặn bã hằng ngày không gặp mặt nhưng chị mẹ Tường Lâm vừa thấy mặt cô liền đòi tiền cộng thêm điên cuồng mắng chửi miệng phun toàn "hương thơm(2)", còn kiên định nhắc lại bà là bà cả, bà không ly hôn! Nói túm lại, thời gian ấy Khương Điềm Điềm trôi qua vẫn rất "nhẹ nhàng" đấy.
hương thơm(2): nói huỵch tẹt ra là phân ấy ạ, ý là từ ngữ thô tục. ~(^v^)~
Thế nhưng ai ngờ rằng, ba tháng trước người cha cặn bã kia của cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Nghe nói, lão cha này lưu di chúc là tất cả tài sản ông ấy có đều cho cô, 2 3 4 5 6 7 hoặc 8 em trai của cô không có một phân, một mao tiền cũng không có. Khương Điềm Điềm không biết có vấn đề chỗ nào nhưng cô biết người cha cặn bã còn chưa treo, mà cô... vừa vặn ngược lại vì phần di chúc này mà đứt bóng.
Cô không biết liệu cái chết của bản thân có hay không làm cho lão cha cặn bã cùng chị mẹ Tương Lâm khó chịu, bất quá cô thì không khó chịu mấy. Lão cha cùng cô ít khi gặp mặt nhau nhưng cuối cùng lại cho cô một tấm bùa đòi mạng;