Bầu trời của những ngày tháng 3.
Một cơn mưa xuân cũng không làm cho nhiệt độ trở nên ấm áp bao nhiêu, mà ngược lại còn có nhiều hơi nước, trời cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Khương Điềm Điềm cho tay vào ống tay áo, rồi đi bộ trong thôn, dạo qua một vòng, cũng không gặp được người nào. Đừng nói là người, cô xuôi theo bức tường mà đi cũng không có một con chó nào xông qua đây sủa cô! Trời ngày càng tối hơn, Khương Điềm Điềm dứt khoát từ bỏ ý nghĩ "Thăm dò và khám phá" mà trở lại đường cũ.
Nhưng mà cô bây giờ đã không còn là Khương Điềm Điềm khi chưa ra cửa cái gì cũng không biết. Tóm lại, cô cũng đã hiểu được tình huống bây giờ của mình.
Nghèo, thật sự nghèo vô cùng.
Chẳng qua là nhìn những ngôi nhà trong thôn là hiểu, nhà người ta cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.
Vừa nghĩ như vậy, Khương Điềm Điềm ngược lại càng bình tĩnh hơn. Tất cả mọi người đều như nhau, cô cần gì phải lo lắng chứ!!
Cô lục lọi các thể loại đồ đạc ở gian ngoài một vòng cũng không tìm thấy đồ vật nào như nến, đành ngồi trước bếp lò rồi nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ, tuy nói là mọi thứ đều rất mơ hồ nhưng mà cô lang thang bên ngoài một vòng, chân rất lạnh đấy. Thiếu nữ 17 tuổi với tình yêu ngâm chân nồng nhiệt ngồi xổm xuống trước bếp lò khi nãy nướng khoai lang, mày mò ngọn lửa đã tắt kia, bỏ vào chút rơm hì hục thổi.
Ngọn lửa nhỏ bùng lên!
Khương Điềm Điềm: "! ! !"
Mèo mù gặp chuột chết.
Úi chà chà!
Cô siêu may mắn! ! !
Khương Điềm Điềm liền vui vẻ, dùng chút củi còn lại trong đống củi khô, nấu cho mình ít nước nóng, ngâm chân thoải mái. Cuộc sống cho dù giàu hay nghèo, trước mắt bản thân phải thoải mái cái đã!! Thuận lợi ngâm xong chân, Khương Điềm Điềm dọn dẹp lại vũng nước đen thui đọng trên giường gạch rồi cầm cái chốt khóa cửa. Mặc kệ gió thét gào bên ngoài cửa, cô tiến vào mộng đẹp đầy ngọt ngào.
"Bang bang! Rầm rầm rầm!"
"Khương Điềm Điềm! Khương Điềm Điềm!"
Trong mộng đẹp của mình, Khương Điềm Điềm đang ăn thịt quay, tay trái một con gà, tay phải một con vịt, hương thơm ngào ngạt ăn đến nổi miệng đầy dầu! Cảm giác như có người đang lấy búa đập cô kêu "Khương Điềm Điềm" , làm đùi gà của cô không còn nữa rồi!
Khương Điềm Điềm mơ mơ màng màng ngồi dậy.
"Khương Điềm Điềm, mở cửa....! Tôi biết rõ cô ở nhà! Khương Điềm Điềm!" Tiếng kêu lại truyền tới.
Khương Điềm Điềm: "..."
Bà cho rằng bà là Tuyết di(1) a!
Tuyết di(1): nhân vật nữ chính dì Xue trong bộ phim "Tình sâu và mưa". Còn nội dung và bối cảnh nhân vật như nào thì QQ hỏng biết do không biết tiếng trung, nên chỉ tìm được nhiêu đây thôi để m.ng đọc không bị bỡ ngỡ bởi một nhân vật mới nhú giống QQ. Ở đây Nu9 đang ví von ấy ạ, còn nghĩa như nào thì QQ chịu -__-
Cô mê mang trừng mắt, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, một bóng dáng mơ hồ trên cửa sổ nhỏ bằng nhựa plastic căn bản không nhìn ra cái gì, Khương Điềm Điềm dứt khoát lê đôi giày, lắc lư đến cửa: "Ai nha?"
Nói thì nói như thế, nhưng cô vẫn mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên lạ mặt ! (lạ cũng phải thôi, từ c1 tới giờ bả có gặp ai đâu trời)
Người phụ nữ trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, so với Khương Điềm Điềm thì cao hơn một cái đầu, mặt chữ quốc (国 ý Nu9 là mặt vuông pk nhỉ ?), mày rậm và thô, tóc được chải tỉ mỉ, đầu thì búi tóc để gọn ở sau đầu. Từ trên xuống dưới, hai từ thôi, "chỉnh tề".
Khương Điềm Điềm dò xét nhìn người phụ nữ trung niên, phụ nữ trung niên cũng dò xét nhìn lại cô, đại khái là cảm thấy Khương Điềm Điềm thực sự quá cay con mắt, khóe miệng bà co giật một phát, nhưng vẫn kéo căng ( kiểu giống v nè -__- ), dừng một chút, hỏi: "Khương Điềm Điềm, cô còn tốt đó chứ?"
Khương Điềm Điềm nhếch miệng, cười cho qua: "Ngài có muốn vào ngồi không?"
Người phụ nữ trung niên không chần chờ, liền vào cửa, bà cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên giường , quét mắt một vòng nhìn thấy cái chăn bày trên giường gạch, khóe miệng bà lại run rẩy một phát.
"Tại sao cô không xếp chăn?"
Nói đến cái này, Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt không ngừng lên án nhìn người phụ nữ trung niên!
Bởi vì cái gì ah, nếu như không phải bà sáng sớm giả làm Tuyết di tới phá cửa, cô như thế nào tỉnh lại? Đùi gà của cô như thế nào biến mất?
Người phụ nữ trung niên tiếp được oán giận của cô: "..."
Bà hít một hơi thật sâu thở ra, nói: "Nói chính sự! Bây giờ là lúc nào rồi mà cô vẫn chưa chịu dậy bắt đầu làm việc, cô đã ba ngày không có làm việc rồi. Hôm nay nếu còn không đi thì mọi người sẽ nghĩ cô như thế nào? Tôi cũng biết, chuyện của Từ Thúy Hoa khiến cho cô khó chịu trong lòng. Nhưng mà Khương Điềm Điềm, việc trời muốn mưa là mưa, mẹ cô phải lập gia đình, có một số việc là con cái không thể nào quản nổi. Cho dù là mẹ ruột cô kết hôn cô cũng không quản được. Càng huống chi bà ta không phải mẹ ruột cô. Hiện tại người đi rồi, cái nhà này chỉ còn lại một mình cô, cô cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút. Chủ tịch Mao đã từng nói qua, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Cho dù chỉ có mình cô, cho dù cô chỉ là một nữ nhân, chỉ cần cô làm tốt kiếm được công điểm sẽ không đói chết."
Khương Điềm Điềm kinh hãi: "Còn có người chết đói? ? ?"
Phụ nữ trung niên: "..."
Trọng điểm không phải chỗ này! ! !
Bà lại hít sâu một hơi rồi thở ra, nói: "Không đến mức chết đói! ! ! Đại đội chúng ta cùng với đại đội khác không giống nhau! Ngoại trừ trận nạn đói ba năm kia, không có người chết đói."
Khương Điềm Điềm liền đặt vấn đề: "Vậy bây giờ là năm nào?"
Người phụ nữ trung niên: "..."
Bà kéo căng khóe miệng, nói: "Năm 1969!"
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh hiểu ra "Ah" một tiếng, nháy nháy mắt, hỏi: "Nếu lương thực không đủ ăn, có thể mượn đại đội sao?"
Phụ nữ trung niên: "..."
Bà mài mài răng, lại nhìn Khương Điềm Điềm, cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Không thể!"
Khương Điềm Điềm thất vọng cúi đầu, lại "Ah" một tiếng, theo sát đó, cô lần nữa ngẩng đầu, dường như lại muốn hỏi cái gì. Người phụ nữ trung niên lập tức mở miệng: "Trong đội đã thương lượng qua, một cô nương như cô cũng không dễ dàng, trước đây cũng không xuống ruộng làm, lần này trước tiên cho cô làm một chút việc nhẹ nhàng *gật đầu một phát*. Cô đi theo Vương tẩu tử tới chuồng heo làm, cô phụ trách hái rau dại rồi băm cho heo ăn! Tuy nhiên công điểm ít một chút, nhưng là một cô nương, ăn cũng không nhiều. Chậm rãi thích ứng, lại đổi công việc nhiều điểm khác."
Khương Điềm Điềm giật giật lỗ tai nhỏ, không dám hỏi nguyên nhân vì cái gì mà mình chưa xuống ruộng làm việc, lại "Ah" một tiếng.
Người phụ nữ trung niên chỉ nhìn bề ngoài cũng biết là "Nữ cường nhân", bà bị Khương Điềm Điềm mở miệng liền ba lần "Ah,ah,ah" khiến cho bà nóng nảy lên. Bà tận lực đè xuống sự nổi nóng của mình, đứng dậy: "Tôi còn có việc đi trước đây, cô hôm nay nhớ đến làm việc."
Khương Điềm Điềm gãi đầu, vốn dĩ đầu tóc đã lộn xộn bây giờ càng giống ổ gà hơn, cô tranh thủ thời gian giữ chặt bà ấy, xông qua liền mỉm cười ngọt ngào: "Cái kia, tôi muốn nghỉ ngơi một ngày."
Người phụ nữ trung niên liền tức đến mức mặt đỏ rần.
"Nhà của tôi ngày hôm qua bị mưa dột rồi, tôi muốn sửa một chút, thu thập một phát!" Khương Điềm Điềm thế mà nói có sách mách có chứng.