Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Tầm bảo


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

     Bầu trời của những ngày tháng 3.

     Một cơn mưa xuân cũng không làm cho nhiệt độ trở nên ấm áp bao nhiêu, mà ngược lại còn có nhiều hơi nước, trời cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

     Khương Điềm Điềm cho tay vào ống tay áo, rồi đi bộ trong thôn, dạo qua một vòng, cũng không gặp được người nào. Đừng nói là người, cô xuôi theo bức tường mà đi cũng không có một con chó nào xông qua đây sủa cô! Trời ngày càng tối hơn, Khương Điềm Điềm dứt khoát từ bỏ ý nghĩ "Thăm dò và khám phá" mà trở lại đường cũ.

     Nhưng mà cô bây giờ đã không còn là Khương Điềm Điềm khi chưa ra cửa cái gì cũng không biết. Tóm lại, cô cũng đã hiểu được tình huống bây giờ của mình.

     Nghèo, thật sự nghèo vô cùng.

     Chẳng qua là nhìn những ngôi nhà trong thôn là hiểu, nhà người ta cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.

     Vừa nghĩ như vậy, Khương Điềm Điềm ngược lại càng bình tĩnh hơn. Tất cả mọi người đều như nhau, cô cần gì phải lo lắng chứ!!

     Cô lục lọi các thể loại đồ đạc ở gian ngoài một vòng cũng không tìm thấy đồ vật nào như nến, đành ngồi trước bếp lò rồi nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ, tuy nói là mọi thứ đều rất mơ hồ nhưng mà cô lang thang bên ngoài một vòng, chân rất lạnh đấy. Thiếu nữ 17 tuổi với tình yêu ngâm chân nồng nhiệt ngồi xổm xuống trước bếp lò khi nãy nướng khoai lang, mày mò ngọn lửa đã tắt kia, bỏ vào chút rơm hì hục thổi.

     Ngọn lửa nhỏ bùng lên!

     Khương Điềm Điềm: "! ! !"

     Mèo mù gặp chuột chết.

     Úi chà chà!

     Cô siêu may mắn! ! !

     Khương Điềm Điềm liền vui vẻ, dùng chút củi còn lại trong đống củi khô, nấu cho mình ít nước nóng, ngâm chân thoải mái. Cuộc sống cho dù giàu hay nghèo, trước mắt bản thân phải thoải mái cái đã!! Thuận lợi ngâm xong chân, Khương Điềm Điềm dọn dẹp lại vũng nước đen thui đọng trên giường gạch rồi cầm cái chốt khóa cửa. Mặc kệ gió thét gào bên ngoài cửa, cô tiến vào mộng đẹp đầy ngọt ngào.

     "Bang bang! Rầm rầm rầm!"

     "Khương Điềm Điềm! Khương Điềm Điềm!"

     Trong mộng đẹp của mình, Khương Điềm Điềm đang ăn thịt quay, tay trái một con gà, tay phải một con vịt, hương thơm ngào ngạt ăn đến nổi miệng đầy dầu! Cảm giác như có người đang lấy búa đập cô kêu "Khương Điềm Điềm" , làm đùi gà của cô không còn nữa rồi!

     Khương Điềm Điềm mơ mơ màng màng ngồi dậy.

     "Khương Điềm Điềm, mở cửa....! Tôi biết rõ cô ở nhà! Khương Điềm Điềm!" Tiếng kêu lại truyền tới.

     Khương Điềm Điềm: "..."

     Bà cho rằng bà là Tuyết di(1) a!

Tuyết di(1): nhân vật nữ chính dì Xue trong bộ phim "Tình sâu và mưa". Còn nội dung và bối cảnh nhân vật như nào thì QQ hỏng biết do không biết tiếng trung, nên chỉ tìm được nhiêu đây thôi để m.ng đọc không bị bỡ ngỡ bởi một nhân vật mới nhú giống QQ. Ở đây Nu9 đang ví von ấy ạ, còn nghĩa như nào thì QQ chịu -__-

     Cô mê mang trừng mắt, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, một bóng dáng mơ hồ trên cửa sổ nhỏ bằng nhựa plastic căn bản không nhìn ra cái gì, Khương Điềm Điềm dứt khoát lê đôi giày, lắc lư đến cửa: "Ai nha?"

     Nói thì nói như thế, nhưng cô vẫn mở cửa.

     Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên lạ mặt ! (lạ cũng phải thôi, từ c1 tới giờ bả có gặp ai đâu trời)

     Người phụ nữ trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, so với Khương Điềm Điềm thì cao hơn một cái đầu, mặt chữ quốc (国 ý Nu9 là mặt vuông pk nhỉ ?), mày rậm và thô, tóc được chải tỉ mỉ, đầu thì búi tóc để gọn ở sau đầu. Từ trên xuống dưới, hai từ thôi, "chỉnh tề".

     Khương Điềm Điềm dò xét nhìn người phụ nữ trung niên, phụ nữ trung niên cũng dò xét nhìn lại cô, đại khái là cảm thấy Khương Điềm Điềm thực sự quá cay con mắt, khóe miệng bà co giật một phát, nhưng vẫn kéo căng ( kiểu giống v nè -__- ), dừng một chút, hỏi: "Khương Điềm Điềm, cô còn tốt đó chứ?"

     Khương Điềm Điềm nhếch miệng, cười cho qua: "Ngài có muốn vào ngồi không?"

     Người phụ nữ trung niên không chần chờ, liền vào cửa, bà cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên giường , quét mắt một vòng nhìn thấy cái chăn bày trên giường gạch, khóe miệng bà lại run rẩy một phát.

     "Tại sao cô không xếp chăn?"

     Nói đến cái này, Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt không ngừng lên án nhìn người phụ nữ trung niên!

     Bởi vì cái gì ah, nếu như không phải bà sáng sớm giả làm Tuyết di tới phá cửa, cô như thế nào tỉnh lại? Đùi gà của cô như thế nào biến mất?

     Người phụ nữ trung niên tiếp được oán giận của cô: "..."

     Bà hít một hơi thật sâu thở ra, nói: "Nói chính sự! Bây giờ là lúc nào rồi mà cô vẫn chưa chịu dậy bắt đầu làm việc, cô đã ba ngày không có làm việc rồi. Hôm nay nếu còn không đi thì mọi người sẽ nghĩ cô như thế nào? Tôi cũng biết, chuyện của Từ Thúy Hoa khiến cho cô khó chịu trong lòng. Nhưng mà Khương Điềm Điềm, việc trời muốn mưa là mưa, mẹ cô phải lập gia đình, có một số việc là con cái không thể nào quản nổi. Cho dù là mẹ ruột cô kết hôn cô cũng không quản được. Càng huống chi bà ta không phải mẹ ruột cô. Hiện tại người đi rồi, cái nhà này chỉ còn lại một mình cô, cô cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút. Chủ tịch Mao đã từng nói qua, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Cho dù chỉ có mình cô, cho dù cô chỉ là một nữ nhân, chỉ cần cô làm tốt kiếm được công điểm sẽ không đói chết."

     Khương Điềm Điềm kinh hãi: "Còn có người chết đói? ? ?"

     Phụ nữ trung niên: "..."

     Trọng điểm không phải chỗ này! ! !

     Bà lại hít sâu một hơi rồi thở ra, nói: "Không đến mức chết đói! ! ! Đại đội chúng ta cùng với đại đội khác không giống nhau! Ngoại trừ trận nạn đói ba năm kia, không có người chết đói."

     Khương Điềm Điềm liền đặt vấn đề: "Vậy bây giờ là năm nào?"

     Người phụ nữ trung niên: "..."

     Bà kéo căng khóe miệng, nói: "Năm 1969!"

     Khương Điềm Điềm bừng tỉnh hiểu ra "Ah" một tiếng, nháy nháy mắt, hỏi: "Nếu lương thực không đủ ăn, có thể mượn đại đội sao?"

     Phụ nữ trung niên: "..."

     Bà mài mài răng, lại nhìn Khương Điềm Điềm, cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Không thể!"

     Khương Điềm Điềm thất vọng cúi đầu, lại "Ah" một tiếng, theo sát đó, cô lần nữa ngẩng đầu, dường như lại muốn hỏi cái gì. Người phụ nữ trung niên lập tức mở miệng: "Trong đội đã thương lượng qua, một cô nương như cô cũng không dễ dàng, trước đây cũng không xuống ruộng làm, lần này trước tiên cho cô làm một chút việc nhẹ nhàng *gật đầu một phát*. Cô đi theo Vương tẩu tử tới chuồng heo làm, cô phụ trách hái rau dại rồi băm cho heo ăn! Tuy nhiên công điểm ít một chút, nhưng là một cô nương, ăn cũng không nhiều. Chậm rãi thích ứng, lại đổi công việc nhiều điểm khác."

     Khương Điềm Điềm giật giật lỗ tai nhỏ, không dám hỏi nguyên nhân vì cái gì mà mình chưa xuống ruộng làm việc, lại "Ah" một tiếng.

     Người phụ nữ trung niên chỉ nhìn bề ngoài cũng biết là "Nữ cường nhân", bà bị Khương Điềm Điềm mở miệng liền ba lần "Ah,ah,ah" khiến cho bà nóng nảy lên. Bà tận lực đè xuống sự nổi nóng của mình, đứng dậy: "Tôi còn có việc đi trước đây, cô hôm nay nhớ đến làm việc."

     Khương Điềm Điềm gãi đầu, vốn dĩ đầu tóc đã lộn xộn bây giờ càng giống ổ gà hơn, cô tranh thủ thời gian giữ chặt bà ấy, xông qua liền mỉm cười ngọt ngào: "Cái kia, tôi muốn nghỉ ngơi một ngày."

     Người phụ nữ trung niên liền tức đến mức mặt đỏ rần.

     "Nhà của tôi ngày hôm qua bị mưa dột rồi, tôi muốn sửa một chút, thu thập một phát!" Khương Điềm Điềm thế mà nói có sách mách có chứng.

   

 Lý do này, ngược lại rất chính đáng so với quá khứ, bà không phải là người không biết lý lẽ, liền gật đầu: "Vậy cũng được, như vậy đi, chính cô tới nhìn xem sao, nếu có cái gì cần giúp đỡ thì tới đại đội tìm tôi."

     Khương Điềm Điềm: "Tốt."

     Khương Điềm Điềm lần này không có ngăn cản bà ấy rời đi nữa, cô tiễn người phụ nữ trung niên tới cửa, bà ấy một cước bước ra khỏi cửa.

     Khương Điềm Điềm đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, đại thẩm, ngài là ai vậy?"

     Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

     Người phụ nữ trung niên lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa liền ngã, khó khăn lắm mới ổn định chính mình!

     Bà quay đầu, trừng đôi mắt hổ hướng về phía Khương Điềm Điềm, gào thét: "Cô vậy mà không biết tôi! ! !"

     Dừng một chút, liền rống: "Cô cũng không nhận ra tôi mà còn nói chuyện với tôi lâu như vậy!!!"

     Lại dừng một phát, rống tiếp: "Tôi là chủ nhiệm của đội phụ nữ Dương Quế Hoa! ! !"

Nói xong, thật sự không bao giờ ... muốn nói nhiều một câu với Khương Điềm Điềm, đông đông đông, rất nhanh biến mất trong sân nhà Khương Điềm Điềm. Bước chân đi ra dứt khoát như thể không bao giờ muốn gặp lại!

Khương Điềm Điềm nhếch miệng, nhẹ giọng: "Nữ chủ nhiệm nha, trách không được lại tới nhà mình."

     Cô cũng không muốn làm cho người ta tức giận, thế nhưng mà, cô thật sự không biết nha! Cũng không thể không hỏi. Cho nên vẫn là tiểu thuyết xuyên không làm hại cô!

     Không có trí nhớ nguyên chủ sau khi xuyên qua, giống như là mua mì ăn liền mà không có gói gia vị vậy. Không làm chậm trễ việc lớn, nhưng sẽ mang đến một ít phiền phức, thật bất tiện.

     Tuy mộng đẹp khó quên, thế nhưng đã tỉnh dậy, Khương Điềm Điềm cũng ngủ không được rồi. So với việc ngày hôm qua, người thì mơ hồ, phòng thì tối thui, bây giờ tốt hơn rất nhiều. Khương Điềm Điềm nghiêm túc đánh giá nhà mình.

     Nhà thật sự có ít phòng, theo như Khương Điềm Điềm biết thì bây giờ là thập niên 70, vừa vào cửa bên tay trái là gian bếp, bên phải chất đống một ít cửi lửa. Tủ chén được đặt ở vị trí đối diện cửa ra vào bên cạnh tủ có một cái hầm nhỏ dự trữ lương thực.

      Hai bên trái phải đều có một gian phòng, phòng bên tay trái thông với bếp nấu là căn phòng có giường gạch tối qua cô đã ngủ, một cái giường đã được dọn cùng một cái tủ cao. Đối diện cửa phòng bên trái là cửa phòng bên phải, diện tích so với phòng ngủ bên trái thì nhỏ hơn một chút, bên này không có giường gạch thay vào đó là giường đơn cùng một cái tủ so với phòng bên trái nhỏ hơn. Không khó để nhìn ra được, nguyên chủ Khương Điềm Điềm vốn dĩ ở phòng này.

      Khương Điềm Điềm thấy được 2 chuỗi chìa khóa trên tủ cao, một cái mở tủ của phòng bên trái, một cái mở tủ phòng bên phải.

      Khoan hãy nói, lúc này đây không phải cô không có chút thu hoạch nào!!!

     Không biết có phải hay không, do ngày hôm qua cô vừa xuyên tới nên đầu óc không được tỉnh táo, mê mang do quá đói, thế cho nên moi móc không được triệt để. Lúc này đây, trong phòng chính cô lục thấy một ngăn bí mật trong hốc tủ.

     Khương Điềm Điềm: "..."

     Cô yên lặng nhìn lên trời, cảm khái: "Người trong nhà này thực thích giấu đồ đạc ah!"

     Đồ bỏ trong ngăn bí mật chính là tiền, lớn nhất là tờ 10, vé lớn như vậy có 5 cái, còn lại là một ít vé vụn vặn lẻ tẻ, đếm một chút cả thảy có 76 khối 8 mao 3 phân. Còn có số lẻ nữa đấy. (nếu QQ đoán không sai thì 1 khối = 10 mao, 1 mao = 10 phân, còn sai thì xí xóa nha)

     Tốt tốt, tiếp tục tìm kiếm.

     Nhưng mà lúc này Khương Điềm Điềm không còn tìm thấy được gì. Cô chưa kịp thở, chống nạnh nhìn xem ngăn tủ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

     Cái tủ này tỉ lệ .... không đúng lắm nha.

Cô lập tức gõ bên cạnh, đúng là, trống rỗng, Khương Điềm Điềm lập tức động thủ. Quả nhiên, bên trên ngăn tủ lớn nhất có vách ngăn, Khương Điềm Điềm dỡ tấm ngăn xuống, nhìn một cái tròng mắt muốn lòi ra!

     Tại đây vậy mà giấu một túi nhỏ bột ngô!

     Bên cạnh túi bột ngô là một túi bánh bích quy cùng một bao kẹo đường.

     Cái gia đình này, đều là thuộc họ chuột hả trời?

     Khắp nơi đều tích trữ!

     Khương Điềm Điềm vội vàng đem đồ đạc cất kỹ, sau đó không chút do dự, bắt đầu —— đào sâu ba thước!

     Có thể có thể, cô có thể!

     Những điều bất ngờ ở khắp mọi nơi trong cuộc sống!

     Phòng lớn tìm được nhiều, phòng nhỏ cũng không thua kém bao nhiêu.

     Trong hốc tủ của phòng nhỏ vậy mà sờ được một góc bí mật, bên trong có một cái khăn tay màu xám cột chắc thành "Túi nhỏ".

Khương Điềm Điềm lập tức mở ra: "Cmn(2)!"

Cmn(2) : Một câu chửi rất ư là "văn hóa" nha.

     Tuyệt đối không nghĩ tới, cái nhà chỉ có bốn bức tường này vậy mà lòi một cái trang sức bằng vàng! Tay Khương Điềm Điềm cầm lấy khăn tay bên trong là một vòng tay bằng vàng. Cô ước lượng một chút, cảm thấy rất có sức nặng đấy.

     Tuy Khương Điềm Điềm từ nhỏ sống ở nhà dì, nhưng người cha cặn bã cho cô rất nhiều rất nhiều tiền nga.

Khi còn học nhà trẻ, những đứa trẻ khác muốn uống một lon Coca đều phải xin tiền người nhà, mà bạn nhỏ Khương Điềm Điềm hằng ngày đều uống nước Evian(3)! Cho nên, cô cũng coi như là chân chính "Gặp qua các mặt của xã hội". Thế nhưng cho dù "Gặp qua các mặt của xã hội", Khương Điềm Điềm cũng muốn cảm khái một phát, cmn cái này chính là thập niên 70 ah!

Eviam(3): nước khoáng Evivan đóng chai 500ml thùng 24 chai giá 720k, tương đương 205 tệ nhé.

Khương Điềm Điềm đột nhiên sinh cảm giác khả năng giấu đồ như này cô theo cũng theo không lại ah!

     Cái nhà này!

     Thật khó lường!

Nạn đói lớn Trung Quốc (tiếng Trung: 三年大饑荒), chính thức đề cập đến nạn đói kéo dài 3 năm (Trung văn giản thể: 三年自然灾害; Trung văn phồn thể: 三年自然災害), là một giai đoạn thiếu đói từ năm 1958 đến 1961 tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trong đó các chính sách kinh tế như Đại nhảy vọt, Chiến dịch diệt chim sẻ cùng với thiên tai đã khiến sản lượng nông nghiệp sụt giảm, gây ra nạn đói tại nhiều vùng ở Trung Quốc.

P/s: bởi vì năm nạn đói là những năm 60 nhưng thời điểm Nu9 xuyên tới là năm 69 là thập niên 70 nên trong truyện tgia hay đổi qua lại 60 – 70, m.ng cũng không cần bận tâm nhìu về nó nha!!!

Ví dụ minh họa chốt cửa cho bạn nào chưa biết:[Edit] Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 - Chương 2. Tầm bảo

Phác họa 1 chút cho m.ng dễ hình dung, dễ nhớ sau nỳ trong truyện hay thay đổi tên mí cái phòng không bị lộn[Edit] Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70 - Chương 2. Tầm bảo


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện