Thật là không biết sống chết.
Hạ Du Du cười lạnh, xách tiểu nữ chính trốn sau lưng mình ra: “Nói với mọi người, tại sao ngươi lại làm người khác bị thương.
”Bởi vì chuyện Hạ Du Du vào núi “chết vì tình”, các thôn dân tụ tập đến cửa thôn đều theo đến đây, một đám người chen chút trong sân nhỏ.
Vốn dĩ Tiểu Yên Nhiên nghe được tiếng trang luận của các thôn dân, còn là nói chuyện bán bọn bé, trong lòng vô cùng căng thẳng, hơn nữa lần đầu tiên bị nhiều người vây xem như vậy, càng luống cuống, lòng bàn tay đang siết chặt đổ đầy mồ hôi, cánh tay hơn phát run.
Bị xách ra ngoài, phản ứng đầu tiên chính là muốn né tránh nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng giây phút đối diện với ánh mắt trong trẻo của Hạ Du Du, cô bé đã bình tĩnh trở lại, trong đầu nghĩ lại những lời mà lúc nãy Hạ Du Du nói với mình! “Sau khi ra ngoài, vừa khóc vừa lặp lại lời giải thích với ta lúc nãy.
”“Khóc càng thảm càng tốt.
”Khóc như thế nào?Tiểu Yên Nhiên cắn môi, vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy sự uy hiếp và tàn nhẫn của Triệu thị.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy Triệu thị dùng bao tải trùm lấy đệ đệ, ép buộc cô bé ngoan ngoãn nghe lời, gần như trong phút chốc, vành mắt cô bé đã đỏ lên.
Nước mắt như hạt đậu lộp bộp rơi xuống, lắc đầu như trống lắc, giọng nói thổn thức khàn đặc: “Ta không phải muốn giết người! Là nàng ta chạy vào, lấy bánh ngô dụ dỗ ta, dùng bao bố trùm đệ đệ ta, ép ta đi với nàng ta! Ta không muốn đệ đệ bị cướp đi, cho nên đẩy nàng ta! Nàng ta đánh ta, ta không còn cách nào khác mới đâm nàng ta một nhát! huhuhu! Ta, ta không phải cố ý, ta chỉ không muốn rời xa đệ đệ! ”Tiểu Yên Nhiên gào khóc, ôm chặt đệ đệ.
Đệ đệ bị truyền nhiễm, cũng gào khóc khàn cổ.
Hạ Du Du thấy hai tỷ đệ khóc to như vậy, không nhịn