Tiễn thôn trưởng đi, trời bên ngoài đã tối đen hoàn toàn.
Tiểu Yên Nhiên ôm đệ đệ đứng ở cửa, trên lông mi còn vương nước mắt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không dám tin.
Tại sao chỉ đơn giản là khóc lóc giải thích một chút.
Kết quả chuyện này liền xoay ngược rồi?Cô bé ngơ ngác nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Hạ Du Du.
Cắn môi, không đè nén được nghi hoặc trong lòng.
Mà Hạ Du Du lúc này, hiển nhiên không còn tâm trạng nào giải thích cho cô bé.
Lên núi xuống núi chạy một chuyến.
Trở về còn phải dạy nhóc con và cực phẩm đấu trí đấu dũng.
Bánh ngô ăn buổi trưa sớm đã tiêu hóa không còn tung tích rồi.
Còn không lấp đầy bụng nữa, sẽ cảm thấy thực có lỗi với con thỏ hoang tự chui đầu vào lưới khiêu khích nàng.
Nương theo ánh trăng sáng ngời.
Hạ Du Du xách thỏ hoang đến cửa phòng chứa củi.
Múc một chậu nước lớn, bắt đầu dùng chủy thủ xử lý da lông và nội tạng.
Động tác của nàng nhanh nhẹn thuần thục.
Tỷ đệ ngồi xổm ở cửa sương phòng cũng xem đến ngây người.
Chỉ chốc lát sau, một đống củi đốt được chất ở trong tiểu viện.
Ánh lửa lung lay, chiếu rọi khuôn mặt nghiêm túc nướng thịt thỏ một tay chống cằm của Hạ Du Du.
Đây là một con thỏ hoang trưởng thành không mập.
Nhưng cũng có một lớp mỡ mỏng.
Bỏ da lông nội tạng, cả da lẫn thịt hơn một cân rưỡi đặt ở trên giá nướng.
Bỏ qua bước quét dầu.
Không, chính xác mà nói.
Hiện tại trong nhà nguyên chủ cũng không có dầu để lấy ra quét thịt nướng.
Không chỉ không có dầu ăn, ngay cả muối gia vị linh tinh cũng không hề tìm thấy.
Tất cả chứng tỏ sự thật nguyên chủ chưa bao giờ nhóm lửa nấu cơm.
Cho nên, muốn ăn được thịt thỏ nướng mỹ vị, còn phải dựa vào mật ong mà nàng xuống núi tiện đường đem về.
Nghĩ vậy, Hạ Du Du bèn dùng chiếc đũa, lấy mật ong từ trong ống trúc quệt từng chút một lên trên thịt thỏ đã hiện lên một chút chín vàng.
Lại xoay thịt thỏ một vòng, quết quết mật ong lên bên còn lại.
Xì xèo ——Lớp dầu mỏng được nướng ra nhỏ xuống trên củi đốt, cùng lúc xèo xèo vang lên,