CHƯƠNG 15
Sau bữa tối, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch ngồi với ông lão trong phòng khách một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì ông lão vừa mới trải qua cơn bạo bệnh nên tinh thần cũng kém, ăn xong dễ buồn ngủ. Ba người nói chuyện phiếm một hồi, không bao lâu sau, ông lão đã ngủ thiếp đi.
Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đỡ ông đi dạo trong phòng khách hai vòng xem như là vận động nhẹ sau khi ăn xong để dễ tiêu hóa hơn rồi bọn họ đưa ông về phòng ngủ.
Hai người cùng nhau lên lầu, Nguyễn Du Du thở dài, “Thật tiếc vì tôi không mang theo Toán cao cấp và tiếng Anh đến, xem như tối nay không thể phụ đạo ôn tập.” Cô không nghĩ rằng hôm nay ông nội có thể xuất viện và càng không nghĩ đến sẽ phải qua đêm ở đây.
“Du Du ham học quá.” Thẩm Mộc Bạch khen cô và gợi ý, “Vậy Du Du nên xem một bộ phim tiếng Anh, đó cũng là một cách luyện nghe.”
Nguyễn Du Du hai mắt sáng lên, kích động đến dừng bước, "Gần đây có rạp chiếu phim không? Hay quá, tôi còn chưa tới rạp chiếu phim bao giờ! Nếu lúc này mua vé thì có kịp không?"
Thẩm Mộc Bạch: "......Không phải, có một phòng chiếu ở nhà và có khá nhiều đĩa phim DVD nữa."
Nguyễn Du Du thất vọng thốt lên một tiếng "ồ". Việc xem phim trong nhà đối với cô không phải là chuyện lạ gì. Lúc trước, cô vẫn thường làm vậy.
Nhìn thấy cô bé đột nhiên trở nên uể oải, giống như một chú mèo sữa đi xin cá khô nhưng bị chủ nhân từ chối một cách phũ phàng, Thẩm Mộc Bạch có chút không đành, "Đây là ngoại ô thành phố, cách rạp chiếu phim xa lắm. Nếu Du Du muốn đi, hãy đợi đến lúc chúng ta về nhà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật sao?” Nguyễn Du Du lập tức vui vẻ trở lại, “Vậy anh Thẩm thích xem gì? Nghe nói có thể mua vé trực tuyến trước để chọn chỗ ngồi. Chúng ta nên chọn hàng trước hay hàng giữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mộc Bạch: "......"
Ban đầu, ý anh là đến lúc về lại trong thành phố, rạp chiếu phim sẽ gần hơn, cô có thể đi bất cứ khi nào cô muốn, chứ không phải anh sẽ đi cùng cô.
Nhưng nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời của cô bé, anh đột nhiên không nỡ nói ra những lời khiến cô quá đau lòng.
“…… Chọn chính giữa, tôi xem gì cũng được. Du Du cứ chọn loại cô thích.” Thẩm Mộc Bạch không biết vì sao lại thỏa hiệp mà đi xem phim. Đối với anh mà nói, chuyện đi xem phim đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Nguyễn Du Du nhảy lên bậc thang và Thẩm Mộc Bạch đi sau cô để đề phòng cô không cẩn thận mà ngã nhào xuống cầu thang.
"Vậy thì tối nay cứ tùy tiện xem một bộ. Nhân tiện, tôi nghe nói phải ăn bỏng ngô khi xem phim mới có cảm giác."
Nguyễn Du Du quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, bậc thang cô đang đứng cao hơn anh một bậc, từ góc độ gần như bằng nhau này, Nguyễn Du Du nhận thấy sống mũi của Thẩm Mộc Bạch rất thẳng, lông mi dài và rậm, phản chiếu ánh sáng của bóng đèn, mí mắt dưới để lại một bóng nho nhỏ. Đôi mắt anh ta đen tuyền và nhìn vào như thể là đang tập trung cao độ.
"Anh Thẩm, ở nhà có bỏng ngô không?"
Tối nay, Thẩm Mộc Bạch cũng không có ý định xem phim với cô. Ban đầu, anh muốn cô chọn một bộ phim tiếng Anh để luyện kỹ năng nghe nhưng giờ nhìn thấy sự mong chờ của cô bé, anh đáp lại một cách ranh mãnh: "Tôi đoán là có. Thỉnh thoảng bà con vẫn hay dẫn con cháu đi thăm ông nội. Nhà bếp sẽ chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ, tôi nhớ là có món bắp rang bơ."
Nguyễn Du Du nghe vậy liền xoay người bắt đầu đi xuống cầu thang, "Tôi đi hỏi nhà bếp!"
Nhà bếp chuẩn bị bỏng ngô bằng lò vi sóng, loại đựng trong túi được hâm nóng trong lò vi sóng.
Nguyễn Du Du rất quan tâm đến điều này, dì Phương muốn giúp cô làm sẵn nhưng cô đã từ chối. Sau một lúc nghiên cứu hướng dẫn trên bao bì, cô đặt chiếc túi vào giữa lò vi, chiếc túi có 3 nếp gấp, dọc hai bên tóc được gấp hướng lên, nhấn cài đặt thời gian và rồi nhấn bắt đầu.
Nói chung, quay trong lò vi sóng thường sẽ mất ba hoặc bốn phút nhưng công suất của mỗi loại lò vi sóng sẽ có thay đổi ít nhiều và trên bao bì có ghi cụ thể là lắng nghe âm thanh tiếng nổ .
Lúc đầu không có động tĩnh gì nhưng ngay sau đó bắt đầu phát ra tiếng nổ ngắt quãng, sau hai ba phút, âm thanh răng rắc trở liên tục. Qua cửa lò vi sóng, có thể thấy được chiếc túi đã căng phồng hoàn toàn.
Vị thơm ngọt của kem bơ dần dần bay ra, Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm vào bắp rang bơ trong lò vi sóng, nghe thấy tiếng bắp rang bơ bắt đầu nổ chậm lại. Dần dà, cách nhau ba bốn giây mới nổ một tiếng, đoán là cũng vừa tới lửa nên thời gian cài đặt cũng vừa dứt.
Lấy chiếc túi bắp rang bơ đã căng phồng ra và xé miệng túi một cách cẩn thận và một luồng khí nóng từ trong túi phụt ra.
Nguyễn Du Du đổ tất cả bỏng ngô vào chậu đã chuẩn bị từ trước và lắc chúng vài cái để những miếng còn dính vào nhau đều bung ra hết.
Thẩm Mộc Bạch đang dựa người vào cửa phòng bếp, nhìn cô bé cười thật rạng rỡ, liền nhét một miếng vào miệng bất kể còn đang nóng hổi.
Ngay sau khi dọn dẹp căn bếp bừa bộn, cô cầm bỏng ngô đi về phía anh, "Anh Thẩm, bỏng ngô đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi xem phim nào."
Nguyễn Du Du không dám xem thể loại siêu nhiên cũng không thích quá buồn, phim hành động thì lại ít lời thoại, không có lợi cho việc luyện nghe, cuối cùng cô chọn phim hài.
Trên tường phòng chiếu có treo một màn hình lớn, có kích thước bằng cả bức tường, Thẩm Mộc Bạch điều chỉnh hình chiếu và nhấn bắt đầu.
Trên chiếc ghế sofa nhỏ dành cho hai người, Nguyễn Du Du để chân trần ngồi xếp bằng ở một bên, còn đôi chân dài của Thẩm Mộc Bạch thì vắt chéo một cách lười biếng ở phía bên kia ghế rồi đặt chậu bỏng ngô ở giữa.
Khả năng nghe của Nguyễn Du Du không đủ để cho cô hiểu tất cả các cuộc đối thoại một cách trôi chảy nhưng may mắn thay nó là một bộ phim hài và cốt truyện có thể được hiểu một cách đại khái.
Khi Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy cô bé đang nhai bỏng ngô, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng động ngớ ngẩn và cô trông có vẻ nhập tâm đến mức không thể không nhếch khóe miệng.
Thấy cô ăn ngon miệng, Thẩm Mộc