CHƯƠNG 14
Nguyễn Du Du vội vàng bật dậy, đặt cốc nước táo lên chiếc tủ đầu giường bên cạnh, ho khan một tiếng rồi chạy vào phòng tắm lấy khăn lau sạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi xin lỗi…..." Nguyễn Du Du đưa khăn cho Thẩm Mộc Bạch, khuôn mặt đỏ bừng vì ho và cánh tay hơi run.
Thẩm Mộc Bạch chậm rãi cầm lấy chiếc khăn, lau tay và mặt. Sau đó, anh nhìn xuống vết nước trên quần.
Nguyễn Du Du vừa áy náy vừa lo lắng, "Cái quần thì sao?"
Thẩm Mộc Bạch liếc nhẹ cô một cái, đứng dậy đi đến tủ lớn và từ trong đó lấy ra một chiếc quần tây mới.
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm vì ở đây đã chuẩn bị đầy đủ quần áo để thay.
Thẩm Mộc Bạch ném chiếc quần tây mới lên giường, dùng ngón tay đặt ở khóa thắt lưng, thấy cô bé vẫn còn đang sững sờ, đôi mắt hạnh xinh đẹp đang mở to, anh không thể không nhướng mày, cười như không cười giật khóa thắt lưng, với một giọng điệu tình cờ, "Du Du muốn xem à?"
“Á?” Nguyễn Du Du hai mắt nhanh chóng chớp chớp, đột nhiên mới phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên quay mặt đi, trán dựa vào tường, ngón tay căng thẳng chọc vào giấy dán tường.
Cô nghe thấy Thẩm Mộc Bạch cười chế nhạo, sau đó là tiếng sột soạt, toàn thân của Nguyễn Du Du cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Vương quản gia từ ngoài cửa gọi vọng, "Du Du, tôi đến để đưa ngọc bội, bây giờ có thể vào được không?"
“Không vào được!” Nguyễn Du Du đổ mồ hôi vì lo lắng, hét lên: “Đợi đã, đợi một chút!
Giọng cô có vẻ bối rối, những ngón tay của Vương quản gia đang gõ cửa đã kịp dừng lại và ông ta lẩm bẩm, "Chuyện gì vậy?"
Cũng may không phải đợi lâu, ngay sau đó giọng nói của Thẩm Mộc Bạch từ trong phòng vang lên, "Chú Vương, vào đi."
Vương quản gia mang theo một cái hộp gỗ lớn vào phòng, liền nhìn thấy một chiếc quần tây nam vứt trên giường, loang vệt nước trông có vẻ rất khả nghi, Thẩm Mộc Bạch đang đứng bên cạnh giường cúi đầu chỉnh lại thắt lưng. Trong khi đó, Nguyễn Du Du cùng đôi má ửng hồng và hàng mi dài như cánh bướm khẽ run bần bật.
Ái chà, vừa rồi xảy ra chuyện gì, dường như bản thân đến đây cũng không phải lúc, đã quấy rầy việc tốt của người khác. Nụ cười trên mặt Vương quản gia khó có thể che giấu được, khóe miệng ông ta không ngừng nhếch lên. Đợi chốc nữa phải nói cho ông lão biết đôi trẻ thân mật như vậy, chắc chắn ông sẽ rất vui sướng đây.
Chính là…… Vương quản gia liếc mắt nhìn Thẩm Mộc Bạch mười phần khó tả, hình như thời gian của đại thiếu gia không kéo dài được lâu. Ông đi lấy ngọc bội chỉ trông chốc lát thì trận chiến đã kết thúc rồi. Nên chăng, ông ấy cần bồi bổ dương khí, lộc nhung gì đấy cho đại thiếu gia?
Mặc dù Vương quản gia đã trau dồi khả năng khiến mọi cảm xúc không thể phân biệt được thì Thẩm Mộc Bạch vẫn hiểu ý ông ấy. Anh nghiến răng cọ xát, Thẩm Mộc Bạch hừ nhẹ một tiếng trong mũi.
Vương quản gia lại càng hối hận hơn, đại thiếu gia vậy là vừa thẹn vừa giận! Ông gõ cửa vào thời điểm này chả khác nào biết năng lực chiến đấu của đại thiếu gia. Chắc mẩm, lòng tự tôn của một người đàn ông trong đại thiếu gia đang cảm thấy bị sỉ nhục rồi!
Vương quản gia đang nghĩ cách để cứu vớt lại nhưng Nguyễn Du Du đã đi tới, chỉ vào hộp gỗ lớn mà Vương quản gia đang cầm, "Bên trong đây là ngọc bội? Nó lại lớn đến như vậy?"
Vương quản gia đặt hộp gỗ lên bàn trà, mở ra từng lớp. Hộp gỗ có ba lớp được bọc bằng gấm và những tấm ngọc bội được đặt ngay ngắn.
"Đây là phần đẹp nhất và có rất nhiều cái nằm rải rác. Đợi tôi thu dọn xong sẽ gửi chúng qua."
“Không cần đưa chúng qua nữa.” Nguyễn Du Du lắc đầu, “Cháu không cần nhiều như vậy, cháu chỉ cần một vài tấm thôi. Đợi lúc cháu lựa xong còn phải phiền chú Vương đem cất số còn lại.”
“Ông lão nói những thứ này đều là giao cho Du Du nên cháu cứ giữ lại. Tôi không làm phiền nữa.” Vương quản gia cảm thấy mỗi một phút giây ở lại đều đang thử thách lòng tự tôn nam nhân của đại thiếu gia, không đợi Nguyễn Du Du nói thêm gì khác đã chóng bước ra khỏi cửa và cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Nguyễn Du Du không hề chú ý đến biểu hiện của Vương quản gia, cô ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, đặt chiếc hộp gỗ ba lớp thành một hàng, tỉ mỉ chọn hai viên ngọc bích màu trắng. Khi cô nhìn thấy một miếng ngọc bích màu xanh lục, chất ngọc bóng sáng và tinh tế nên cũng đã chọn ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vốn định chỉ chọn ba cái nhưng khi cất hộp gỗ đi, cô lại thấy một cái khác. Một miếng ngọc màu tím nhạt, trong suốt như pha lê vô cùng dễ thương.
Nguyễn Du Du lấy nó ra và chơi với nó một lúc, nghĩ rằng vì chiếc bùa có thể phát huy tác dụng trên người cô nên sẽ tự mình khắc lấy một chiếc bùa bình an cho bản thân.
Cô chọn ra miếng ngọc màu tím nhạt rồi cất cái hộp gỗ đi, không hề nhìn biểu cảm của Thẩm Mộc Bạch, cô cầm hộp gỗ lên nói: "Tôi đi giao lại cho chú Vương" rồi chạy mất.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô bé đang trốn chạy, Thẩm Mộc Bạch xoa xoa ngón tay thon dài trên trán, thấp giọng cười một tiếng. Dáng vẻ nhút nhát này của cô vợ bé bỏng có chút đáng yêu.
Nguyễn Du Du tìm Vương quản gia và yêu cầu ông ấy cất hết số ngọc bội đi, "Nếu đưa cho cháu tất cả, cháu không có nơi nào để cất chúng. Vì vậy, ông cứ mang chúng đến phòng sưu tầm của ông nội và khi cháu cần dùng sẽ đến hỏi chú Vương.”
Vương quản gia đã sai người mua cho Nguyễn Du Du một con dao khắc hay thứ gì đó và vẫn chưa quay về. Nguyễn Du Du cũng không muốn quay trở về phòng đối diện với Thẩm Mộc Bạch một cách ngượng ngùng nên dạo chơi ở hoa viên sau vườn.
Hoa viên trồng rất nhiều hoa, những bông hoa hồng mỏng manh có nhiều màu sắc, đỏ như lửa và trắng như tuyết. Hoa cẩm tú cầu lớn nở rộ, những bông cúc họa mi ở góc chân tường vô cùng tươi tắn non nớt, dịu dàng. Nguyễn Du Du yêu thích nhất vẫn là loài hoa tử đằng.
Giữa hoa