CHƯƠNG 24
Việc huấn luyện quân sự ngày hôm nay không còn vất vả như hôm qua nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghỉ ngơi, đứng nghiêm, nhìn trái phải, bước đều bước, v.v... Sau cùng, vẫn phải di chuyển nhiều nhưng điều này thoải mái hơn so với việc đứng nghiêm trong tư thế quân nhân. Hơn nữa, sau khi tỏ rõ uy phong ngày hôm qua, các giáo quan đều tỏ ra chăm sóc các cô gái một chút và họ sẽ huấn luyện ở một nơi có bóng râm mát ở bên mép rìa sân tập.
Nguyễn Du Du và Chử Viên đều mang theo bình giữ nhiệt, khi họ đang ngồi nghỉ ngơi ở rìa sân, Nguyễn Du Du đổ nước lạnh lên nắp cốc, uống từng ngụm nhỏ.
Thẩm Mộc Dương từ xa cầm trên tay hai chai nước khoáng có đá, khi nhìn thấy Nguyễn Du Du mang nước tới, anh liền dừng lại.
Hôm nay, các bạn đều đã học khôn từ ngày hôm qua, mọi người cũng đã chuẩn bị trước nước nhưng vì thời tiết quá nóng, lúc này uống cũng đã không lạnh. Mọi người thầm ghen tị với Nguyễn Du Du và Chử Viên, buổi trưa quyết định mua một chiếc bình giữ nhiệt.
Nhìn thấy Thẩm Mộc Dương, Trần Mai giấu nước sau lưng, chạy lon ton về phía Thẩm Mộc Dương và vẫy tay với anh từ xa.
Thẩm Mộc Dương xoay người rời đi như không thấy.
Có một tiếng cười "hê ha" từ phía sau, Trần Mai đột ngột quay lại nhưng không phát hiện ra ai đang cười mình. Nhìn xung quanh một cách tức giận, Trần Mai sải bước đến trước mặt Nguyễn Du Du và tức giận hỏi: "Vừa rồi là cô cười à?"
Nguyễn Du Du không thể giải thích được ngẩng đầu lên, "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi phải cười?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên, Trần Mai không thể lặp lại câu chuyện đáng xấu hổ “Cô ta nhiệt tình chạy về phía Thẩm Mộc Dương nhưng cậu ấy lại quay đầu bỏ đi” và cô ta nghi ngờ rằng Nguyễn Du Du đang cố tình hỏi mình điều này. Cô tức đến hai mắt đỏ hoe, liếc Nguyễn Du Du đầy căm phẫn “Đừng tự mãn quá sớm! "
Nguyễn Du Du nhìn Trần Mai sững sờ bước đi, chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục nói với Chử Viên: "Buổi trưa tôi nghỉ trưa gần trường học, có tủ lạnh ở nhà. Bạn có muốn tôi đổ nước lạnh vào cốc giữ nhiệt không?”
“Sao lại phiền phức như vậy?” Chử Viên cười: “Cửa hàng tiện lợi nào trong trường cũng có nước khoáng đá. Chỉ cần mua một chai rồi đổ đầy trước khi huấn luyện là được”.
……
Buổi tập huấn buổi sáng khá dễ dàng, sau khi kết thúc, Nguyễn Du Du và Chử Viên cùng nhau đi ăn trưa.
“Hôm qua tôi đến căn tin ăn, hương vị thực sự rất bình thường. Còn bạn, thấy ngon không?” Nguyễn Du Du hỏi Chử Viên.
Chử Viên lắc đầu, "Tôi đến căn tin ở cổng Nam. Đây là lần đầu tiên tôi ăn ở căn tin. Mùi vị…… Thật khó tả. Du Du có biết nơi nào có đồ ăn ngon không?"
Nguyễn Du Du bật cười, Chử Viên trông như thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, lúc còn là học sinh trung học cũng chỉ tham gia lớp học, hẳn là giống như cô chưa bao giờ ăn được ăn đồ ở căn tin rồi. "Vậy thì chúng ta đi nhà hàng ăn đi, tôi nghe nói ngoại trừ bốn cái căn tin, ở trường học còn có ba cái nhà hàng nữa.”
Nguyễn Du Du nói, lấy điện thoại ra xem bản đồ, chọn một nhà hàng gần họ nhất rồi chỉ cho Chử Viên, "Chúng ta đến đây thì sao?"
Chử Viên đắc ý, "Đi thôi."
Nhà hàng có thể gọi đồ ăn như ở ngoài nhưng họ đến hơi muộn nên hết bàn.
Chử Viên khá là tiếc nuối, "Tin tốt là nhìn đông người như thế nhất định là ngon hơn so với căn tin. Tin xấu là nếu sau 12 giờ mới đến được đây thì chắc chắn rằng sẽ luôn trong tình trạng hết bàn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Du Du tiếc nuối nói thêm, "Tôi đã xem lịch học của chúng ta. Từ thứ hai đến thứ sáu, tiết học thứ tư đều là môn học bắt buộc.”
Chử Viên buồn bực đưa ra một kết luận: "Đó là cả học kỳ này chúng ta cũng đừng hòng nghĩ đến việc sẽ được ăn cơm trưa ở đây."
Nguyễn Du Du càng buồn hơn: "Bạn vẫn có thể tới đây ăn tối, tôi chỉ có thể đợi học kỳ sau, có chăng cũng đừng hy vọng học kỳ sau quá nhiều, nghe nói cả năm học thứ nhất đều có rất nhiều môn."
Hai người thất vọng nhìn nhau, cam chịu xuống căn tin.
“Du Du!” Một giọng nam trong trẻo cất lên.
Nguyễn Du Du nhìn theo giọng nói và nhìn thấy tiền bối mắt hoa đào đang vẫy tay với cô.
“Tiền bối?” Nguyễn Du Du kéo Chử Viên đi qua.
“Du Du, ngồi xuống ăn cùng nhau đi.”Thẩm Mộc Dương ngồi ở bàn bốn người, lúc này chỉ có một mình anh ở bàn, anh chỉ vào hai chiếc ghế đối diện, “Đây là bạn học của em à, cùng nhau đi?”
Nguyễn Du Du không ngồi, cau mày hỏi: “Tiền bối, làm sao anh biết tên tôi?” Cô nhớ rằng cả hai đều không giới thiệu bản thân, cô cũng không biết tên anh ấy.
Trong đôi mắt hoa đào ấy hiện lên vẻ cười đắc ý, Thẩm Mộc Dương nói: "Đây là lúc nhà ăn đông người nhất. Du Du ngồi xuống trước đi, tôi sẽ nói cho biết."
Nguyễn Du Du kéo Chử Viên ngồi xuống, vẫn nhìn Thẩm Mộc Dương chờ anh giải thích.
Chử Viên vốn dĩ muốn rời đi nhưng theo cô ấy nhận thấy, đây là vì tiền bối muốn theo đuổi tiểu khả ái, cho nên đương nhiên sẽ cố gắng tìm ra tên của cô. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của tiểu khả ái, có vẻ cảnh giác hơn nên quyết định ở lại trước, cho dù là kỳ đà cản mũi thì cô cũng phải đợi đến khi tiểu khả ái nhận lời mà tiền bối không quá căng thẳng thì cô ấy mới tránh mặt.
“Haizzz, vốn dĩ định nghe thêm em gọi là ‘tiền bối’ mấy ngày nữa. Thẩm Mộc Dương bất lực thở dài, “Du Du, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là - Thẩm Mộc Dương.”
“A?!” Nguyễn Du Du ngưng một chút rồi đứng lên, đôi mắt quả hạnh trong veo đen nhánh mở to, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộc Dương, “Anh, anh——”
Những người xung quanh đồng loạt nhìn sang, Chử Viên nhẹ nhàng kéo Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du vội vàng ngồi xuống, ánh mắt vẫn không tin nhìn Thẩm Mộc Dương. Nói thật cô cũng chưa bao giờ hỏi tên anh ta. Hơn nữa, nhìn anh ta cũng không giống Thẩm Mộc Bạch hay ông lão.
“Du Du, sao vậy, có chuyện gì sao? Có cần gọi cảnh sát không?” Chử Viên ghé vào tai Nguyễn Du Du, nhỏ giọng hỏi cô.
Vẻ mặt của Nguyễn Du Du khá khó tả, "Cậu ấy là…… tôi, tôi…… em trai của chồng tôi."
Chử Viên: "......"
Tiểu khả ái thực sự đã kết hôn và tiền bối là em chồng của tiểu khả ái…... Cô ấy thậm chí không biết mình nên kinh ngạc vì điều gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy hỏi điều quan trọng nhất, "Cậu ấy có nguy hiểm không?"
“Đừng lo lắng, tôi là một công dân tốt và tuân thủ pháp luật, một chút cũng không nguy hiểm.” Thẩm Mộc Dương giang hai tay ra, tỏ vẻ vô tội.
“Cậu đã biết tôi là ai?” Nguyễn Du Du dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Dương, nghiến răng phun ra hai chữ: “em trai ?”
Thẩm Mộc Dương cười nói: "Đúng vậy, ông nội cho tôi xem bức ảnh của cô trong điện thoại di động. Nó do ông nội ngồi trong nhà chụp ra vườn hoa, khi cô đang cặm cụi tỉa những cành hoa hồng ở trong đình hoa tử đằng. Vì thế, ngày đầu tiên khai giảng nhập học, khi cô vừa bước vào cổng trường, tôi đã nhận ra ngay."
Nguyễn Du Du không nhớ rằng trên di động của ông lại có ảnh cô nhưng nghe cách nói của Thẩm Mộc Dương có lẽ bức ảnh đã được ông lén chụp lại.
"Cô không biết ông nội tự hào như thế nào. Ông nói rằng cô là koi nhỏ của chúng tôi và là ngôi sao may mắn của ông, còn yêu cầu khi ở trường tôi phải chăm sóc cô thật tốt và không được để cô phải chịu oan ức gì."
“Vậy thì tại sao anh lại giả vờ rằng không biết tôi?” Nguyễn Du Du mím đôi môi căng mọng và hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.
"Tôi không phải đang nghĩ rằng…… sẽ được nghe cô gọi tôi là tiền bối vài ngày nữa. Đây là cơ hội hiếm có và nhất định cô sẽ không gọi tôi như vậy trong tương lai." Thẩm Mộc Dương cười, "Tất nhiên, nếu Du Du tiếp tục gọi tôi là tiền bối trong tương lai, tôi tuyệt nhiên không dám có ý kiến gì cả."
“Hừ!” Nguyễn Du Du hất cằm lên, nhìn Thẩm Mộc Dương như thể cô là “bậc lớn hơn”, “Cậu đã biết tôi là ai rồi, vậy sao còn gọi tôi là Du Du’?”
Thẩm Mộc Dương nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Vậy tôi gọi cô là chị dâu nhỏ? Tôi thì không sao, chỉ sợ cô xấu hổ. Nào, chúng ta thử xem."
Anh ấy giơ tay gọi người phục vụ tới, "Đến, gọi món cho chị dâu nhỏ nhà ta nào."
Mặt Nguyễn Du Du đột nhiên đỏ bừng, cô vùi đầu vào vai Chử Viên, giấu mặt thật chặt để không nhìn ai cả.
Chử Viên cười đến nỗi Thẩm Mộc Dương thấy Nguyễn Du Du giống như một con ốc nhỏ trong vỏ, cô không muốn làm cô khó xử nên tự mình gọi vài món.
“Thêm chút cay vào.” Nguyễn Du Du nói với giọng bị bóp nghẹt, cái đầu nhỏ của cô dán chặt vào vai Chử Viên.
Thẩm Mộc Dương nghe không rõ: "Cái gì? Chị dâu nhỏ vừa nói gì?"
"Cay! Cay!"
Bây giờ Thẩm Mộc Dương đã hiểu và thêm vào phi lê cá luộc, gà cay và khoai tây áp chảo, tất cả đều là món cay.
Khi người phục vụ rời đi, Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộc Dương với đôi mắt tròn xoe, giống như một con ếch nhỏ tức giận, “Đừng gọi tôi là chị dâu nhỏ nữa!” Đây là trước mặt người phục vụ không hề quen biết đã xấu hổ đến như thế. Nếu Thẩm Mộc Dương gọi "chị dâu nhỏ" trước mặt bạn học, cô sẽ không còn cách nào để gặp ai nữa.
“Hiểu rồi, Du Du.” Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương tràn đầy ý cười.
Chử Viên tò mò hỏi: "Tiểu khả ái, cô đã kết hôn thật sao?"
Nguyễn Du Du gật đầu, "À, chồng tôi tên là Thẩm Mộc Bạch và cậu ấy tên là Thẩm Mộc Dương." Cô giới thiệu hai người họ, "Mộc Dương, đây là bạn học của tôi, Chử Viên."
“Xin chào.” Hai người chào hỏi.
Nguyễn Du Du tỉnh táo nói: "Em là em trai nên bữa cơm này sẽ do tôi mời."
Thẩm Mộc Dương cười, "Không, chúng ta cứ tùy ý gọi món. Anh trai tôi trả tiền."
"À? Hôm nay anh ấy đến à?" Nguyễn Du Du không nghe thấy Thẩm Mộc Bạch nói về việc hôm nay đến trường.
"Không." Thẩm Mộc Dương giải thích: "Lúc năm nhất tôi đến làm thủ tục nhập học là anh hai đưa tôi đến trường. Hai chúng tôi đến đây ăn trưa nhưng không tìm được chỗ ngồi. Anh hai nói rằng sinh viên năm nhất với thời khóa biểu dày đặc và tôi có thể không có bàn vào buổi trưa nên anh đã bao trọn cái bàn này. Tôi cũng không biết anh hai đã trả bao nhiêu tiền. Tôi chỉ việc ăn ở đây, hóa đơn hằng tháng đều được gửi đến chỗ anh hai."
“Ra là vậy.” Quả thực có một tấm bảng kim loại nhỏ trên bàn ghi “Thẩm Thị đặt bàn trước”...... Nguyễn Du Du đang nghĩ đến, nếu ngày đi làm thủ tục nhập học cô không từ chối Thẩm Mộc Bạch đưa đến trường, không chừng cô cũng đã có một chỗ ngồi riêng như thế.
Thẩm Mộc Dương gõ vào mặt bàn, "Vậy nên, tương lai Du Du cứ đến đây ăn cơm đi, đại khái là năm nhất tiết thứ tư đều sẽ có lớp, cho nên cô chỉ có thể ăn trong căn tin nếu không có chỗ ngồi trong nhà hàng." và nói thật vừa mất thời gian xếp hàng, thức ăn lại không ngon. Dù sao thì, anh hai tôi đã trả tiền, tôi đã nói với nhà hàng rằng hóa đơn của chúng ta sẽ chuyển thẳng cho anh."
"Hừm ..." Nguyễn Du Du do dự.
Thẩm Mộc Dương nói thêm, "Hiện tại lịch học tại trường của tôi đã không dày đặc như trước. Khi không có lớp học, tôi sẽ đến công ty và không đến trường. Nếu chúng ta đều không đến, anh hai vẫn sẽ phải trả phí đặt bàn đấy.”
Nguyễn Du Du gật đầu,“Được.” Đây quả thực là một giải pháp tốt cho vấn đề ăn uống.
Thẩm Mộc Dương đã gọi vài món nhưng vì muốn ăn cay Nguyễn Du Du đã gọi thêm ba món nữa, dọn lên một bàn đầy ắp cho ba người họ. Vốn tưởng rằng sẽ không ăn hết được, không ngờ Nguyễn Du Du nhìn nhỏ nhắn mỏng manh như thế nhưng lại có sức ăn rất lớn, bên cạnh là một Chử Viên nhu mì tao nhã cũng không thua kém, sức ăn không hề nhỏ.
Nhìn