CHƯƠNG 28
Bởi vì Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương, khiến bữa tối Trung thu không hẳn là vui vẻ. Mặc dù có một bàn lớn đồ ăn ngon nhưng bầu không khí im lặng khiến Nguyễn Du Du không ăn được nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau bữa cơm tối, ông lão ngồi một lúc, để ba đứa trẻ đi cùng ra khu vườn nhỏ dạo chơi hai vòng rồi trở vào nhà nghỉ ngơi.
Thẩm Mộc Dương không muốn nói chuyện với Đường Tùng Phương, vì vậy đã khóa cửa phòng và mở nhạc thật lớn.
Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du quay trở lại phòng ngủ, Thẩm Mộc Bạch biết rằng cô chưa no nên đã lấy thêm một thùng bỏng ngô, một đĩa trái cây lớn và một vài miếng bánh trung thu.
Nguyễn Du Du đang nằm trên giường, tay cầm thùng bỏng ngô, vừa ăn bỏng ngô vừa nghịch điện thoại.
Thẩm Mộc Bạch dựa vào bên kia và lấy một cuốn sách để đọc. Điện thoại di động của anh đổ chuông, là Ngô Trung Trạch gọi.
"Anh Thẩm, dịp Trung thu này Tống Cẩm Minh đã về nước rồi. Anh nghĩ khi nào thì bốn người chúng ta sẽ tụ họp với nhau?"
Ngay khi Thẩm Mộc Bạch đang định nói, anh đột nhiên phát hiện Nguyễn Du Du quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, giống như một con mèo sữa nhỏ xù lông, cẩn trọng và cảnh giác.
Thính giác của Nguyễn Du Du hẳn là nhạy bén, cô có thể nghe thấy giọng nói trong ống nghe điện thoại của Thẩm Mộc Bạch. Thường thì cô cố tình phớt lờ và không nghe trộm cuộc gọi của anh nhưng từ "Tống Cẩm Minh" quá nhạy cảm nên cô để ý đến tất cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Cẩm Minh, nhân vật nam chính trong quyển sách, là người nhân vật nguyên chủ đã say đắm không thôi.
Cũng chính sau khi Tống Cẩm Minh trở về nước, Thẩm Mộc Bạch mới gặp phải tai nạn, Nguyễn Du Du không biết liệu Tống Cẩm Minh có liên quan gì đến nó hay không.
“Du Du? ” Bàn tay to của Thẩm Mộc Bạch lắc hai lần trước mặt Nguyễn Du Du.
Sau đó Nguyễn Du Du mới tỉnh táo lại, "Hả?"
“Du Du, ngày mai tôi sẽ tụ tập với một vài người bạn, cô có muốn đi không?” Thẩm Mộc Bạch ngập ngừng hỏi.
Nguyễn Du Du ngay lập tức phân vân.
Cô muốn tránh xa nhân vật nam chính trong sách nhưng cô lo lắng rằng Tống Cẩm Minh có liên quan gì đến cái chết của Thẩm Mộc Bạch không. Nếu cô hoàn toàn không tiếp xúc với người này, khi anh ta có âm mưu gì, cô không phải khó có thể phát hiện kịp thời?
Thẩm Mộc Bạch chỉ thấy cô do dự phân vân ở việc "đi học lớp sáng hay ở lại ký túc xá trong trường", vốn dĩ anh chỉ đang thử nhưng nhìn cô bé cau mày mím môi suy nghĩ thì anh đã khá chắc chắn rằng lúc nãy cô bé hớ hênh như vậy có liên quan đến cuộc điện thoại mà anh nhận được. Nói chính xác là có liên quan đến Tống Cẩm Minh. Dù gì thì cô, Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong gặp nhau bao nhiêu lần rồi cũng chưa bao giờ xảy ra điều đó trước đây.
Sau khi cô bé đến với anh, Tống Cẩm Minh chưa bao giờ về nước, cô biết anh từ khi nào?
Nguyễn Du Du do dự một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Trong sách, nguyên chủ si mê Tống Cẩm Minh nhưng Tống Cẩm Minh không thích nguyên chủ, chỉ cần cô không thích Tống Cẩm Minh là được, cho dù hai người gặp nhau, cô cũng có thể đảm bảo rằng cô sẽ không đi vào vết xe đỏ lúc trước của nguyên chủ.
Về việc Tống Cẩm Minh có liên quan gì đến cái chết của Thẩm Mộc Bạch hay không, cô phải tiếp xúc với người này thì mới biết được và cô không thể bỏ qua khả năng nguy hiểm như vậy.
Suy nghĩ xong, Nguyễn Du Du mở mắt ra, tự nhiên hỏi: "Bữa tiệc? Có những ai ở đó?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt đen tuyền của Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ nhìn cô, "Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong, Tống Cẩm Minh."
"Tống Cẩm Minh là ai?"
Thẩm Mộc Bạch với đôi mắt sâu thẳm, không nói ra được cảm xúc của mình, "Đó là bạn của tôi. Bốn người chúng tôi lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ và chúng tôi có một mối quan hệ khá thân thiết."
Nguyễn Du Du gật đầu, "Nếu đều là bạn bè thân thiết của anh nên tôi muốn đi cùng."
…...
Sáng sớm hôm sau, ngay khi Nguyễn Du Du vừa mở mắt, cô đã nghe thấy tiếng xe khởi động, cũng như giọng nói của Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương.
Cô nhẹ nhàng quay lại và thấy Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy từ lúc nào không rõ, đôi mắt đen của anh đang nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Nguyễn Du Du nghĩ rằng nó vừa mới tỉnh dậy và bối rối, cười nhẹ, "Anh Thẩm, anh tỉnh rồi. Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương đã đi rồi."
“Tốt hơn là nên rời đi, để không làm ông nội tức giận.” Thẩm Mộc Bạch đã tỉnh dậy từ lâu, anh biết Nguyễn Du Du vừa mới thức dậy, vì vậy cô quả quyết rằng hai người đã đi rồi nên chắc chắn là phải nghe thấy động tĩnh của họ khi họ rời đi. Cách âm của căn phòng này rất tốt, ít nhất anh không nghe thấy gì cả, chỉ có thể giải thích rằng thính giác của cô bé cực kỳ không bình thường.
Vì vậy, cô đã nghe thấy Ngô Trung Trạch đề cập đến "Tống Cẩm Minh" trong khi nói chuyện điện thoại với anh ngày hôm qua.
Nguyễn Du Du nằm dài trên giường một lúc rồi mới dậy tắm rửa.
Ở đây với ông lão cho đến trước bữa tối, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch lái xe đi đến câu lạc bộ.
Nguyễn Du Du nhận thấy họ đều chọn câu lạc bộ đó mỗi lần gặp mặt và không bao giờ thay đổi địa điểm, cô dựa vào lưng ghế, tò mò hỏi: "Anh Thẩm, sao lần nào bọn anh cũng gặp nhau ở cùng một chỗ vậy?"
Tình cờ gặp lúc đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu lại liếc nhìn cô, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô bé tròn xoe, đen láy và trong veo.
"Câu lạc bộ đó thuộc về nhà họ Triệu. Tất cả những người phục vụ trong câu lạc bộ đều biết Triệu Húc Phong. Triệu Húc Phong ở đó an toàn hơn."
"Ồ…... Triệu Húc Phong sau khi bị thương mới như vậy đúng không?"
Thẩm Mộc Bạch hồi lâu không lên tiếng, Nguyễn Du Du đoán rằng giống như lần trước cô nhắc đến vết sẹo trên đầu Triệu Húc Phong, anh sẽ không để ý đến bản thân nữa.
Không ngờ anh lại nói: “Triệu Húc Phong vốn rất thông minh, là con trai duy nhất của nhà họ Triệu, được kỳ vọng cao, ngoại trừ tính cách hung dữ ra thì không có tật xấu gì.”
“Hung dữ?” Nguyễn Du Du không thể tưởng tượng được Triệu Húc Phong hung dữ như thế nào, người đã lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ dễ thương với nụ cười là một Triệu Húc Phong như thế nào.
“Ừm.” Một tia hoài niệm lóe lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, như đang nghĩ về chuyện ngày xưa, “Từ nhỏ anh ấy đã được gia đình cưng chìu nên tính cách khá kiêu ngạo, vừa hung dữ vừa táo tợn, đánh người rất hung hăng, lái xe cũng hung hăng.”
"Bốn người chúng tôi đều thích đua xe. Lần đó, vừa hay lúc ba người chúng tôi ở phía trước, không biết Triệu Húc Phong ở phía sau đã xảy ra chuyện. Phải một lúc lâu sau mới tìm được anh ấy dưới mương sâu bên đường…..."
Nguyễn Du Du ngập ngừng hỏi: “Có phải đã đi khám rất nhiều bác sĩ rồi mà không khỏi?” Vì Triệu Húc Phong là con trai duy nhất với nhiều hy vọng, nhà họ Triệu phải cố gắng hết sức để cứu chữa cho anh ấy.
Thẩm Mộc Bạch "ừm" một tiếng, "Anh ấy bị chấn thương não bộ, các chuyên gia trong và ngoài nước đều đã xem bệnh án, nhà họ Triệu đã tuyệt vọng rồi. May mắn thay, dù Triệu Húc Phong không thể là người thừa kế của nhà họ Triệu nhưng hành vi của anh ấy không phải là bất thường. Vì vậy…... vẫn chấp nhận được. "
Nguyễn Du Du mím môi và im lặng một lúc.
Bùa chữa thương của cô không thể chữa khỏi mọi vết thương. Giống như Triệu Húc Phong đã xem khắp mọi chuyên gia trong và ngoài nước đều không có tiến triển. Cô cũng không nắm chắc hiệu quả. Huống chi trên đời này rất nhiều người không tin chuyện bùa chú, cho dù cô đề nghị chữa thương cho Triệu Húc Phong, cha mẹ của họ Triệu cũng chưa chắc sẽ bằng lòng. Hơn nữa, nếu cứu chữa không tốt, cô không thể để bậc làm cha mẹ lại thất vọng lần nữa.
Cả hai đều im lặng suốt quãng đường.
Khi đến câu lạc bộ, ba người còn lại đều đã đến.
Tống Cẩm Minh là một người rất hiền lành, đeo gọng kính kim loại vàng, nhẹ nhàng tao nhã, nụ cười tươi như gió xuân.
“Anh Thẩm!” Hai người ôm nhau, Tống Cẩm Minh hiển nhiên rất cao hứng, “Đã lâu không gặp!”
Thẩm Mộc Bạch vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, "Lần này ở lại bao lâu?"
"Không đi nữa, bốn người chúng ta lần này đoàn tụ rồi!"
Bọn họ đang ngồi trên chiếc ghế sofa lớn và Nguyễn Du Du cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộc Bạch.
Triệu Húc Phong hào hứng giới thiệu, "Du Du, đây là Tống Cẩm Minh, bạn của bọn tôi, cô chưa gặp qua. Tống Cẩm Minh, đây là Du Du, bà xã của anh Thẩm."
Nguyễn Du Du nhìn Tống Cẩm Minh và mỉm cười lịch sự, "Xin chào."
Ngô Trung Trạch liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, cô luôn dễ thương, mong manh và luôn đối xử thân thiện với mọi người nhưng khi nói chuyện với Tống Cẩm Minh, người lần đầu tiên gặp mặt, cô rõ ràng tỏ ra cảnh giác và xa lánh.
Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ nhìn Nguyễn Du Du và Tống Cẩm Minh, họ dường như không quen biết nhau, ít nhất cảm nhận được Tống Cẩm Minh là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Du Du và ánh mắt của Nguyễn Du Du đối với Tống Cẩm Minh cũng rất bỡ ngỡ xa lạ.
Tống Cẩm Minh cười nhẹ, "Du Du, là ‘du du lộc minh’ hay ‘du du tuế nguyệt’?" Triệu Húc Phong khi nhắc đến cô đều là viết “U U”, còn Ngô Trung Trạch thì viết “YouYou”. Thẩm Mộc Bạch không lên tiếng, khiến anh ấy cảm thấy bối rối, thậm chí không biết tên cô là hai từ nào.
Triệu Húc Phong vô cùng tự tin nói “Đương nhiên là du du lộc minh rồi, thật đáng yêu làm sao!”
Ngô Trung Trạch rất chắc chắn “Nhất định là du du tuế nguyệt!”
Nguyễn Du Du không thể nhịn được cười, đôi mắt tròn xoe cong thành vầng trăng khuyết, "là sanh tử du quan."
Triệu Húc Phong kỳ lạ nhìn cô: "sanh tử du quan? Ai lại chọn cái tên như vậy, thật kỳ quái."
Nguyễn Du Du cười và nói, "Khi sinh ra tôi có sức khỏe rất kém. Một số người nói rằng tôi sẽ không sống được đến hai mươi tuổi, lấy từ Du này như là muốn phá vỡ số mệnh."
Không sống được đến năm hai mươi tuổi? Thẩm Mộc Bạch cau mày và nhìn cô một cách sâu lắng.
Triệu Húc Phong chế nhạo cười một cách khinh miệt, "Chỉ toàn là thuật sĩ giang hồ phán, đều không đáng tin cậy, Du Du không phải vừa mới tổ chức sinh nhật tuổi hai mươi vào mấy ngày trước sao?"
“Đúng vậy, qua rồi.” Nguyễn Du Du mỉm cười gật đầu. Nói đúng ra, cô không sống qua tuổi hai mươi, mà cô đã đến thế giới trong sách vào đúng ngày sinh nhật.
……
Nhóm bốn người đã lâu không gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói, bọn họ không có xuống sảnh dưới lầu ăn tối, mà đồ ăn được đưa tới trong phòng.
Tống Cẩm Minh gắp một miếng gà cay và thở dài “Chỉ khi về nước, anh mới có thể ăn những món chính thống.” Sau hai năm ở nước ngoài, anh rất nhớ hương vị này và lấy thêm một miếng nữa.
“Khụ khụ.” Triệu Húc Phong ho khan hai tiếng.
Tống Cẩm Minh nhìn anh ấy một cách kỳ lạ.
Ngô Trung Trạch nhỏ giọng giải thích: “Gà cay đó là món Du Du thích ăn.” Ngụ ý là anh ấy không thể ăn quá nhiều.
Tống Cẩm Minh nhìn trên bàn quả nhiên có một vài món ăn nữa mà họ thường không gọi và có một chiếc bánh chocolate lava trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Ngô Trung Trạch theo ánh mắt của anh ấy mà nhìn sang, "Chiếc bánh nhỏ đó càng không được động đến, đó là món tráng miệng mà Du Du độc quyền thưởng thức."
Tống Cẩm Minh liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Ngô Trung Trạch giọng điệu có chút chua xót, "Đừng nhìn, Anh Thẩm cũng thuộc về Du Du."
Tống Cẩm Minh bật cười, "Anh Thẩm, nghe nói mấy ngày nay anh nhắm vào nhà họ Trần, có chuyện gì vậy?"
Ngô Trung Trạch cũng tò mò nhìn Thẩm Mộc Bạch. Trong những ngày qua, tập đoàn Dược Hoa đã cướp đi rất nhiều công việc làm ăn của họ Trần, những người khác không biết Dược Hoa thuộc về Anh Thẩm nhưng bọn họ thì biết rất rõ.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng nói, "Lúc ở trường, con gái nhà họ Trần đã làm Du Du bị thương."
“Chết tiệt!” Ngô Trung Trạch kêu lên.
"Ai?!" Triệu Húc Phong giật giật tay áo, chiếc răng hổ nhe ra, "Ai dám đánh bị thương Du Du?"
“Cô có bị thương nặng không?” Tống Cẩm Minh hỏi.
“Không sao đâu.” Nguyễn Du Du vội xua tay, “Không nghiêm trọng đâu, chỉ là một cú đấm vào mặt thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi. Tôi không bị sao, cũng không chịu thiệt thòi gì. Trần Mai bị tôi đá trúng nên cũng bị thương.”
Ngô Trung Trạch vỗ bàn, "Dám bắt nạt Du Du? Anh Thẩm dạy dỗ nhà họ Trần, tính tôi một phần nữa!"
Tống Cẩm Minh hỏi, "Vậy thì chúng ta sẽ phá gia đình họ Trần đến mức độ nào?"
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, bàn tay to đặt lên đầu Nguyễn Du Du, xoa nhẹ, "Du Du, hôm trước cô đã nói những lời Lý