CHƯƠNG 29
Về đến nhà, Thẩm Mộc Bạch lau điện thoại của Nguyễn Du Du một lần nữa, ốp lại nắp lưng, chiếc điện thoại này vẫn sử dụng được, ngoại trừ một vết nứt nhỏ ở góc trên bên trái màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bây giờ đã quá khuya, ngày mai tôi sẽ đổi cho Du Du một chiếc điện thoại. Cô có muốn sử dụng điện thoại của tôi trước không?" Thẩm Mộc Bạch chỉ cho Nguyễn Du Du xem vết nứt ở trên màn hình điện thoại.
Nguyễn Du Du cầm nó lên xem "Một chút này không có vấn đề gì cả và nó không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Ngày mai tính tiếp."
Trên mu bàn tay trắng như tuyết của cô có một vết bầm, Thẩm Mộc Bạch kéo tay cô lại, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô bé đã bị thương những hai lần.
“Vết thương này không sao đâu, sẽ mau lành thôi.” Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Du Du sáng và trong veo, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái, “Anh Thẩm, tôi……”
Vốn dĩ cô cho rằng đây thực sự là một cơ hội tốt để chứng minh bùa chữa thương của mình thực sự có tác dụng, chỉ cần cô vẽ bùa trước mặt anh rồi dùng nó đắp trên mu bàn tay thì sẽ sớm thấy được tác dụng của nó.
Tuy nhiên, vết thương của Triệu Húc Phong luôn là nỗi ám ảnh trong anh, chưa bao giờ anh ngừng tự trách bản thân, cảm thấy ăn năn có lỗi với cha mẹ nhà họ Triệu đã quá nhiều lần thất vọng trong quá trình điều trị vết thương của Triệu Húc Phong, vậy hà cớ sao anh lại không thử chứ?
Trong trường hợp, bùa chữa thương của cô không chữa khỏi cho Triệu Húc Phong, chẳng phải sẽ khiến tâm trạng anh lên xuống không yên, nhen nhóm hy vọng rồi lại tuyệt vọng sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du do dự, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt tròn xoe không biết nên biểu đạt như thế nào.
Bàn tay to của Thẩm Mộc Bạch đặt lên đầu cô, xoa xoa mái tóc dài mềm mại và bồng bềnh của cô, “Du Du bị sao vậy?” Cô giống như một con nai lạc trong rừng vào buổi sáng sớm, ngây thơ và bối rối.
“Tôi, tôi muốn đi mua sắm vào ngày mai, mua một chiếc điện thoại di động mới và một vài bộ quần áo dày hơn.” Nguyễn Du Du cuối cùng đã thay đổi quyết định của mình, cô quyết định âm thầm cho Triệu Húc Phong dùng bùa chữa thương, đợi một khoảng thời gian sau nếu nó có tác dụng thì mới nói cho người khác biết.
"Vậy à, thế tôi sẽ cùng đi với Du Du. Trời bắt đầu trở lạnh, đã đến lúc Du Du mua thêm quần áo."
Lần trước bọn họ đã đến trung tâm thương mại, rút ra bài học từ việc quầy hàng bị yêu cầu thu hồi nên ai ai trong trung tâm thương mại đều biết Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du. Tất cả mọi người dường như đều nín thở một hơi dài khi hai người họ bước vào. Gã quản lý béo rón rén bước đi theo sau bọn họ và giữ cho khoảng cách nhất định.
Trước tiên, Nguyễn Du Du đi xem điện thoại di động, cô thường thích nghịch điện thoại di động nên việc màn hình bị trầy xước như thế thật rất bất tiện.
Cô tiếp tân ở quầy tươi cười đón tiếp và cực kỳ kiên nhẫn, chỉ cần Nguyễn Du Du đưa mắt nhìn trúng chiếc điện thoại di động nào, cô ấy lập tức lấy mẫu thử và giới thiệu.
Nguyễn Du Du không biết nhiều về điện thoại di động. Cô chỉ luôn quan tâm đến ngoại hình. Cô chọn một vài chiếc mà cho là ưa nhìn và bắt mắt, liền quay đầu lại và hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, anh nghĩ chiếc nào tốt hơn?"
“Cái này đi.” Thẩm Mộc Bạch biết đây điều là những chiếc mà cô bé thích. Anh chỉ vào chiếc có tính năng tốt nhất. Cô thích xem video, đôi khi mở quá nhiều giao diện lại quên tắt, nếu tính năng kém nhất định sẽ rất chậm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Du Du gật đầu, "Vậy thì cái này."
Cô tiếp tân ở quầy nhanh chóng xuất hóa đơn và một cô khác cầm thẻ của Thẩm Mộc Bạch đi thanh toán, cô ấy cười và nói: “Điện thoại này là kiểu mới và tính năng của nó rất tốt nhưng cô ấy không dám nói rằng bản thân cũng vừa mua mẫu điện thoại này. Bởi vì nhiều người không thích người khác sử dụng cùng mẫu mã với mình, đặc biệt là những người giàu có.”
Hộp của điện thoại di động không lớn, được đựng trong một chiếc túi giấy rất đẹp, Cô tiếp tân ở quầy đột nhiên nhớ tới ốp đựng điện thoại di động vừa mua, bèn lấy ra cho Nguyễn Du Du xem: "Ốp sau của di động có thể thay đổi được. Đây đều là ốp dự phòng, nếu cô thích chúng, tôi sẽ gói vào túi luôn? "
Ốp sau của chiếc điện thoại ban đầu có màu trắng bạc, nhưng những chiếc được cô tiếp tân mang ra đều có nền trắng bạc với nhiều hình thù, có bông hoa màu sặc sỡ, cá bơi lội dưới nước, trái tim màu hồng.
Nguyễn Du Du xem từng cái một và tỏ ra khá hài lòng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên ý cười, "Thật đẹp, lấy tất cả, xuất hóa đơn đi."
Cô tiếp tân ở quầy thở phào nhẹ nhõm, "Mấy cái này miễn phí nên không cần xuất hóa đơn."
Nguyễn Du Du nhớ rằng lần trước cô đã được tặng những món quà nhỏ cho tất cả những gì cô mua ở đây nên vui vẻ cất ốp điện thoại vào túi, "Cảm ơn."
Cô tiếp tân khác quay lại sau khi thanh toán, đưa hóa đơn và trả lại thẻ cho Thẩm Mộc Bạch. Thẩm Mộc Bạch ném hóa đơn vào túi giấy và bất ngờ nhìn bàn tay bị thương của Nguyễn Du Du, "Du Du, đổi chiếc điện thoại cũ luôn nhé."
Cô tiếp tân ở quầy nhiệt tình nói: "Ừ, giờ tôi đổi ngay cho cô".
Nguyễn Du Du lấy chiếc điện thoại di động cũ trong balo ra, đưa cho Cô tiếp tân ở quầy khéo léo mở ốp phía sau, lấy thẻ sim ra, hỏi: "Tôi nên thay ốp nào cho cô?"
Nguyễn Du Du chỉ vào ốp trái tim màu hồng, "Thay cái này vào, cảm ơn."
Trong lúc bận rộn với công việc, cô tiếp tân ở quầy thầm thắc mắc trong lòng: Bọn họ trông rất hiền lành và lễ phép, tại sao lần trước ở quầy đồng hồ lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, đến độ phải bị thu hồi lại quầy?
Nguyễn Du Du vui vẻ lật đi lật lại chiếc điện thoại mới của mình rồi cất vào balo, mặc một chiếc váy nhỏ và không có túi trên người.
Trên điện thoại di động cũ có thông tin riêng tư, cần phải xử lý trước khi vứt bỏ. Thẩm Mộc Bạch một tay xách túi giấy đựng điện thoại di động cũ, tay kia nắm tay cô. Sau khi hai người rời đi, gã quản lý béo từ sau cây cột đi ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi đưa ngón tay cái ra hiệu với cô tiếp tân ở quầy và tiếp tục lặng lẽ đi theo hai người.
Nguyễn Du Du chọn quần áo rất nhanh chóng, cô có sở thích rõ ràng, chỉ cần cô thích, thử vào vừa vặn với thân mình là sẽ chọn ngay.
“Anh Thẩm, tôi muốn mua thêm hai cái túi xách.” Cô chỉ có một chiếc balo, lại còn là màu trắng, mỗi ngày đều đeo như thế sẽ rất nhanh bẩn.
"Đi, chọn hai cái cho Du Du."
Thẩm Mộc Bạch đang cầm trên tay bảy tám cái túi giấy, người quản lý mập lặng lẽ đi theo phía sau, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà lên tiếng: “Hay là tôi giúp ngài cất túi vào cốp xe trước?”
Thẩm Mộc Bạch đưa những chiếc túi giấy và chìa khóa xe cho gã quản lý béo rồi tiếp tục đưa Nguyễn Du Du đi xem túi xách.
Nguyễn Du Du rất thích cảm giác đeo túi ở một bên vai của Chử Viên, chiếc túi lớn màu đen đủ đựng sách giáo khoa và sách bài tập, đeo một bên vai cũng rất điệu đà.
Cô cũng chọn một chiếc cùng cỡ, đặt lưng lên vai và đứng trước gương: "Ưmmm…..."
Chiếc túi đeo vai gần như dài đến hông của cô và có vẻ như chiều cao của cô chỉ dài bằng hai chiếc túi.
Thẩm Mộc Bạch bật cười khi nhìn cô gái nhỏ với khuôn mặt u ám, ủ rũ bỏ chiếc túi đeo trên vai ra và đưa lại cho cô tiếp tân ở quầy.
Một bàn tay trắng nõn và mềm mại vươn ra, "Cái túi này rất đẹp nhưng loại túi này chỉ có người cao mới có thể xách được. Như cô Nguyễn…... à, ý tôi không phải nói là cô lùn, chỉ là dáng người cô quá nhỏ, không thích hợp để mang theo loại túi này hay để tôi thử xem."
Ai mà đáng ghét đến vậy?! Nguyễn Du Du nhìn lên.
Chu Dung Dung.
……
Tết Trung Thu được nghỉ ba ngày, là ngày lễ Tết và cũng là lúc tiết trời chuyển sang se lạnh, rất nhiều người đến các trung tâm thương mại để mua sắm.
Chu Dung Dung buồn bã mất ngôi vị hoa khôi trường học, chán chường ở nhà mất hai ngày, cuối cùng cô ta cũng vực dậy tinh thần chuẩn bị mua sắm, muốn xuất hiện trong trạng thái hoàn hảo và chỉnh tề hơn trước mặt các bạn cùng lớp nhưng lại gặp phải "kẻ thù truyền kiếp".
Khi gặp kẻ địch, ánh mắt đỏ au.
Chu Dung Dung bất giác thẳng lưng đến lạ, cằm nâng lên đến vị trí chính xác tinh tế hơn, bụng dưới thu lại thật chặt, nụ cười nhẹ và dè dặt kín đáo, "Thẩm Mộc Bạch, cô Nguyễn không thích hợp với cái túi này, anh nghĩ thế nào?"
Thẩm Mộc Bạch không thèm nhìn cô ta, đôi mắt đen thuần khiết bình tĩnh nhìn đôi má trắng nõn và dịu dàng của Nguyễn Du Du, "Du Du không cần đắn đo đến việc có thích hợp hay không, chỉ cần vừa mắt là có thể mua. Cứ mua đi rồi ngắm nó hai ngày cũng được, khi nào ngắm chán thì vứt bỏ thôi.”
Đôi má phúng phính biến mất trong tích tắc, đôi môi căng mọng, hồng hào cong lên, Nguyễn Du Du cười và nói: "Đúng vậy, tôi thích cái này. Tôi sẽ mua nó, gói lại đi."
Nụ cười trên mặt Chu Dung Dung gần như không gồng nổi, “Tôi cũng mua cái túi này.” Lúc đó cô sẽ đeo nó lên vai, xem Nguyễn Du Du sẽ mang nó như thế nào, tốt nhất là cô ta chịu đeo nó ra ngoài, đến lúc đó để người của Đại Học Yến Thành xem hoa khôi trường học tự mình bầu chọn thấp bé cỡ nào.
“Thực xin lỗi, túi này phiên bản giới hạn, chỉ có một cái.” Cô tiếp tân ở quầy nói xong, nhanh chóng đựng vào túi giấy rồi đưa nó cho Nguyễn Du Du.
"Cô——" Chu Dung Dung trước nay chưa từng chịu sự ấm ức này, cố gắng duy trì khí chất tao nhã, bất mãn nói: "Vừa rồi tôi cũng nói muốn mua."
Nụ cười của cô tiếp tân ở quầy rất dịu dàng: "Cô Nguyễn thử trước, chính cô Nguyễn nói muốn mua trước."
Tâm trạng của Nguyễn Du Du lập tức tốt lên, cô xách túi bước đi nhưng vừa đi được hai bước, cô cảm thấy xách túi giấy cũng khiến mình không đủ cao, vì vậy cô xoay người nhét túi vào tay Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch xoa đầu cô một cách thích thú.
Nguyễn Du Du nhìn lại thì thấy Chu Dung Dung đã đi rồi, "Túi này sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của tôi. Tôi sẽ đưa nó cho Chử Viên. Chử Viên thích loại túi đeo vai này, đeo lên trông rất đẹp."
Cô cảm thấy hơi đau khổ. Một cái túi đã tốn hơn một nửa số tiền tiêu vặt rồi. Hiện tại cô chưa bán một chiếc bùa nào và tiền tiêu vặt hàng tháng của cô đều là Thẩm Mộc Bạch cố định chuyển cho nhưng cô không thể để Thẩm Mộc Bạch trả tiền cho những món quà mà cô mua tặng cho người khác mãi.
Thẩm Mộc Bạch chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu được suy nghĩ của cô, cười khúc khích, "Du Du không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, cứ coi như tôi tặng cho Du Du, còn Du Du muốn thì cứ nhượng lại cho người khác."
Nguyễn Du Du dễ dàng chấp nhận cách nói này và cô bé gật đầu hai cái.
Cô còn đang suy nghĩ về nồi lẩu cay lần trước, lại cùng Thẩm Mộc Bạch đi ăn.
Lần trước đến đây ăn là lần đầu tiên gặp Thẩm Mộc Bạch và cũng là ngày hai người đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Lần này quan hệ giữa cô và Thẩm Mộc Bạch đã rất khác. Lần trước, cô là người mà nhà họ Chu chọn làm lá chắn để thay thế thân phận Chu Dung Dung mà ngăn cản cuộc hôn nhân nhưng lần này cô và Thẩm Mộc Bạch là nguyện ý nắm tay nhau.
Nhắc mới nhớ, trước cô, Chu Dung Dung luôn là vị hôn thê của Thẩm Mộc Bạch……
Khi Nguyễn Du Du nghĩ đến điều này, trong lòng cô có chút khó chịu, ngay cả món lẩu cay yêu thích của cô cũng không còn đậm vị ngon.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô bé bằng ánh mắt xót xa, ngơ ngác nhìn hơi nước nóng bốc ra từ nồi lẩu, nhúng hết thảy vài miếng thịt dê mỏng vào nồi lẩu đến lúc thịt già cũng không gắp ra mà cứ để trong nồi đảo qua đảo lại.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mất tập trung khi đang ăn.
Cô bé không biết đang suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm nồi lẩu một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng muốn nói gì đó lại cúi đầu nhìn nồi lẩu.
"Anh Thẩm, anh——" Nguyễn Du Du chớp đôi mi dài, đôi môi hồng hào mấp máy, ngập ngừng hỏi: "Anh và Chu Dung Dung…..."
“Không thân thiết.” Thẩm Mộc Bạch đơn giản và trực tiếp.
Vẻ mặt của cô rõ ràng dịu lại, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh như sao băng vắt ngang bầu trời đêm, cô mím môi cười, bắt đầu vui vẻ gắp miếng thịt ra khỏi nồi, Thẩm Mộc Bạch có chút kinh ngạc.
Anh khẽ nhướng mày dài, đôi mắt đen của anh nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Du Du, không biết có phải là do nước lẩu nóng lên hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút đỏ lên.
Cô bé học cách…… ghen từ khi nào?
……
Ngày hôm sau ở trường, Nguyễn Du Du đưa cho Chử Viên chiếc túi đeo vai mới mua.
Chử Viên rất thích, "Thật đẹp, là phiên bản giới hạn, tôi vừa định muốn mua, Du Du làm