CHƯƠNG 03
Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đi tới rồi mở cửa xe thể thao: "Thưa ngài, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa."
Nguyễn Du Du xuống xe đi theo Thẩm Mộc Bạch cùng người thanh niên bước vào Cục Dân Chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì đã sắp xếp trước nên họ không phải xếp hàng chờ đóng lệ phí khám sức khỏe tiền hôn nhân, chỉ việc chụp ảnh và ký tên vào sổ.
Nguyễn Du Du mở tờ giấy đăng ký kết hôn, trên nền đỏ tươi, hai đầu hơi nghiêng về phía nhau, trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Và như thế là đã hoàn thành việc kết hôn?!
Nếu là cuộc đời của chính cô, bản thân nhất định sẽ không hấp tấp như vậy. Nhưng đây đều là tình tiết trong sách, đều là nguyên chủ tự mình lựa chọn, cô cũng chẳng thể tùy ý mà thay đổi được. Dù sao đi chăng nữa cô cũng sẽ sớm rời đi, kiếp này vẫn là nguyên chủ tự mình bước tiếp.
Nguyễn Du Du âm thầm thở dài, bỏ giấy đăng ký kết hôn vào túi tài liệu trong balo, đi theo Thẩm Mộc Bạch ra khỏi Cục Dân Chính.
“Bây giờ anh định đi đâu?” Nguyễn Du Du hỏi.
“Đưa cô đến bệnh viện——” Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch lại chú ý vào chiếc kẹp nhựa trên đầu cô, bất giác lông mày nhíu lại và đổi giọng: “Sẽ đưa cô đi mua sắm trước, sau đó đến bệnh viện gặp ông nội. Cô muốn món quà sinh nhật gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn một món quà? Nguyễn Du Du mắt sáng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn rời khỏi thân xác này thì phải dùng đến bùa, cô có thể tự vẽ nó nhưng không biết mua chu sa, giấy vàng ở đâu. Mặc dù bản thân đã vẽ vô số bùa chú tại chính thế giới của cô nhưng chu sa và giấy vàng đều là do bố mẹ cô chuẩn bị sẵn.
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Có phải muốn quà gì cũng được?"
Trợ lý Lưu ở bên cạnh có chút lo lắng, Thẩm Mộc Bạch từ trước đến nay đều thô lỗ với phụ nữ, biết bao nhiêu mỹ nữ không cầu tiền tài nhưng đều bị anh ta nhẫn tâm từ chối, bây giờ vị phu nhân mới được rước về này muốn sư tử há miệng sao? E rằng cô sẽ có kết cục thê thảm lắm đây.
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn Du Du.
Cô bé ngẩng mặt lên, đôi mắt quả hạnh tròn đen trong veo, giọng nói nhỏ nhẹ như mèo sữa van xin chủ nhân cho cá khô.
Thẩm Mộc Bạch nhúc nhích ngón tay một chút, ngón trỏ hơi vặn vẹo, trầm giọng bình tĩnh, "Cô muốn quà gì?"
Đôi mắt long lanh ấy, ngón tay mảnh khảnh lần lượt dựng đứng lên, kích động kể ra: "Tôi muốn chu sa, giấy vàng, và bút lông——"
“Cái gì?!” anh nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Nguyễn Du Du ngập ngừng một chút, do dự rồi hạ giọng, "Là thứ dùng để vẽ bùa. Nếu không được, tôi có thể tự tìm…..." Dù rằng cô cũng không biết mua chúng ở đâu nhưng cô có thể tra trên mạng Internet, có thể sẽ tìm ra.
Ban đầu, Thẩm Mộc Bạch cứ nghĩ rằng cô sẽ yêu cầu một ngôi nhà, xe hơi, kim cương hoặc một cái gì đó nhưng anh không thể ngờ rằng cô lại yêu cầu được tặng chu sa, giấy vàng. Nghĩ đến những gì cô hỏi về "Sư phụ Nguyễn" một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đen láy của anh, "Lưu An, đi mua một bộ hoàn chỉnh để vẽ bùa đi."
Lưu An ngẩn người rồi gật nhẹ đầu, thấy Thẩm Mộc Bạch không có dặn dò gì khác, liền tự mình lái xe rời đi.
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở Yến Thành.
Nguyễn Du Du tò mò nhìn xung quanh. Ngay khi còn học cấp ba cả tuần cô chỉ đến lớp một buổi thôi, vì sức khỏe bản thân cô vốn dĩ luôn trong tình trạng không tốt. Về cơ bản, cô hiếm khi ra khỏi nhà, chứ đừng nói là đi dạo chơi trong trung tâm thương mại. Đồ dùng của cô hầu hết đều do thương lái gửi catalogue đến tận nhà để cô tự chọn.
Trung tâm mua sắm cũng không có quá nhiều khách hàng, khác hẳn với sự hối hả và nhộn nhịp trong tưởng tượng của cô.
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp đưa cô đến quầy đồng hồ: "Chọn một cái đi."
Nguyễn Du Du nhìn lướt qua và hiểu tại sao khu mua sắm này lại ít người đến vậy, chiếc đồng hồ rẻ nhất bày trước mặt cô cũng không dưới 500 ngàn tệ.
Hai cô tiếp tân trang điểm tinh xảo đi tới, anh xua tay vì không thích để phụ nữ đến gần mình bao giờ.
Cô tiếp tân nhìn vào bộ vest của anh tuy giản đơn nhưng lại thuộc hàng đặt may cao cấp, họ lập tức lùi lại vài bước và đứng ở khoảng cách năm sáu mét.
Còn cô đã lựa chọn một cách vô cùng thích thú. Mặc dù đã từng xem qua nhiều quyển catalogue nhưng bây giờ cô lại có một trải nghiệm rất khác khi được tận mắt ngắm nhìn, tận tay lựa chọn các món hàng thật.
Nhắc mới nhớ, tuy hai thế giới song song nhưng kỳ thực ra những thương hiệu tầm cỡ quốc tế này đều giống nhau. Trước đây, cô không thích nhãn hiệu này. Vì trong quyển catalogue ảnh chụp quá màu mè, mang phong cách cường điệu khoa trương. Khi nhìn hàng thật lại có đến vài mẫu rất hợp ý cô.
Nguyễn Du Du vẫn đang so sánh xem nên chọn cái nào và anh cứ như thế, bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Hai cô tiếp tân cũng yên lặng nhìn hai người bọn họ.
Một người đàn ông trạc hai mươi ngoài tuổi, ăn mặc giản dị và sang trọng, mũi cao, quai hàm sắc sảo, mái tóc đen buông dài trên xương mày, như thể giống như những người quý tộc nho nhã bước ra từ tranh sơn dầu.
Một người như vậy, thậm chí còn đẹp trai hơn những người mẫu mà nhãn hiệu mời làm đại diện.
Cô bé bên cạnh anh vẫn còn khá nhỏ, áo phông và váy đen trông khá ổn nhưng những chiếc kẹp nhựa trên tóc và chiếc balo hoa rách rưới lộ rõ bản chất nghèo khó của cô.
Hai cô tiếp tân đứng nhìn nhau cười chế nhạo, hạ thấp giọng bàn luận.
Anh dường như không nghe thấy họ nói gì, thấy cô hình như đã chọn được một cái ưng ý, cô đưa ngón trỏ lên mặt kính, đột nhiên quay đầu nhìn anh, khuôn mặt từ từ đỏ bừng, ngón tay co quắp lại.
“Sao vậy?” Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ cô vừa chọn, giá hơn 1 triệu rưỡi một chút. “Nếu không quyết định được nên chọn cái nào thì cứ mua tất những cái mình thích.”
Nguyễn Du Du mím môi, quay đầu nhìn hai cô tiếp tân, "Tôi không phải là tiểu tam."
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên sắc bén.
Hai cô tiếp tân hiển nhiên là sửng sốt, ngượng ngùng cười cười: "Đúng vậy, không có ai nói như thế."
Nguyễn Du Du từ trong balo lấy ra giấy đăng ký kết hôn, "Hôm nay chúng tôi kết hôn."
Trên gương mặt hai cô tiếp tân nở nụ cười chuẩn mực "Thật là chúc mừng cô."
Bàn tay mềm mại của Nguyễn Du Du nắm chặt giấy kết