CHƯƠNG 04
Quán lẩu không xa lắm, chốc lát là đã đến nơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người chọn ngồi cạnh bên cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đưa thực đơn cho Nguyễn Du Du, lấy điện thoại di động ra lưu số điện thoại và số thẻ ngân hàng của Nguyễn Du Du, sau đó anh gọi cho trợ lý Lưu.
Nguyễn Du Du vui vẻ tick vào thực đơn và gọi tất cả những thứ cô thường muốn ăn nhưng không dám ăn, chẳng hạn như thăn lông, thịt cừu cuộn, đậu hũ ky, miến dai... Sau khi chọn xong, thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất điện thoại và đưa thực đơn. Cô hỏi, "Anh có ăn cay được không? Chúng ta sẽ gọi lẩu chín ô hay là lẩu uyên ương?"
Thẩm Mộc Bạch đón lấy thực đơn, thấy cô bé đã gọi khá nhiều món và cả nước mận chua, chỉ có nước dùng vẫn chưa được chọn. Anh nhớ tới cô nói muốn ăn "lẩu chua cay" với vẻ hưng phấn nên trực tiếp tick vào lẩu chín ô rồi đưa cho phục vụ.
Máy lạnh trong nhà hàng lẩu rất mạnh, thịt cừu xắt mỏng chín đỏ dưới đáy nồi, nhúng vào nước sốt mè trong bát dầu đậm đà vị cay và thơm nồng, Nguyễn Du Du nheo mắt hài lòng, hớp thêm một ngụm nước mận chua mát lạnh.
Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều, hầu hết thời gian đều nhìn Nguyễn Du Du ăn.
Cô bé ăn rất ngon miệng, chiếc miệng đỏ hoe, trên cánh mũi hếch có vài hạt mồ hôi li ti.
“Anh Thẩm không thích ăn cay à?” Nguyễn Du Du nuốt một ngụm nước mận, nhìn anh bằng đôi mắt hạnh long lanh, so với cô thì anh ăn quá ít.
Thẩm Mộc Bạch nói: “Tàm tạm, tôi không kén ăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ.” Nguyễn Du Du ghen tị nhìn anh, không kén ăn có nghĩa là anh có một sức khỏe tốt, giống như nguyên chủ trong sách, muốn ăn gì thì ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Du Du” Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen láy nhìn qua nồi lẩu bốc khói nghi ngút với cái nhìn chằm chằm về cô, “Cô nên gọi tôi là gì?”
“Cái gì, cái gì?” cô sững người một lúc.
Cô vẫn luôn gọi anh là "Anh Thẩm” nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, chẳng nhẽ phải gọi anh là "Chồng" sao?
Thật sến súa! Cô không khỏi nổi da gà, xoa xoa cánh tay hỏi: "Anh muốn tôi gọi anh là gì, anh Thẩm?"
Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch nheo lại, anh liếc nhìn cánh tay của cô, cánh tay trông rất mảnh khảnh và yếu ớt, như thể nếu dùng một chút lực là sẽ bẻ gãy nó, "Cô muốn gọi thế nào cũng được, miễn là trước mặt ông nội đừng gọi là quá xa lạ."
Nguyễn Du Du trầm ngâm gật đầu.
Có vẻ như anh rất quan tâm đến ông lão, để trấn an ông đang bệnh nặng, ngay lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nhanh chóng sắp xếp để nhận lấy giấy đăng ký kết hôn.
Đang nghĩ đến buổi tối sẽ đi gặp ông, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ồ, vừa rồi tôi không có mua quần áo, bộ trang phục này có mùi lẩu——"
Thẩm Mộc Bạch nói: “Không sao đâu, tôi đã nhờ Lưu An mua rồi. Lát nữa về nhà chỉ cần tắm rửa là được.”
Cô nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra trợ lý toàn năng sẽ lo liệu mọi chuyện, cô chỉ cần vui vẻ thưởng thức món ngon khó có dịp được ăn này.
Thẩm Mộc Bạch nhìn các món ăn trên bàn ngày càng vơi đi và ngạc nhiên liếc nhìn cô. Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ thấy một cô gái ăn được như vậy, như những cô bạn nữ mà Ngô Trung Trạch hay Triệu Húc Phong hay đi cùng, họ thường sẽ gọi rất nhiều món và chỉ ăn vài ba miếng thôi. Anh cứ nghĩ rằng những món ăn mà Nguyễn Du Du gọi sẽ còn thừa lại y như lúc ban đầu.
Cô ăn miếng rau cuối cùng, thoải mái đặt đũa xuống, thở dài thườn thượt. Thẩm Mộc Bạch cảm nhận được tiếng thở dài có cảm giác vừa thỏa mãn vừa kèm theo một chút không nỡ, cứ giống như đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi và đột nhiên được ăn một bữa ăn thịnh soạn nhưng thật tiếc thay là sẽ sớm quay trở lại trạng thái đói khát.
Thẩm Mộc Bạch không hiểu lắm, anh hỏi: "Cô có muốn gọi thêm vài món không?"
Cô bé lắc đầu, "Không cần gọi thêm nữa đâu."
Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, may mà cô biết như vậy là đủ rồi, anh có chút lo lắng cô sẽ làm hỏng dạ dày của anh.
Sau đó, cô bé nói với niềm khao khát, "Tôi muốn dành bụng để ăn kem."
Thẩm Mộc Bạch: "…..."
Nguyễn Du Du cũng biết mình ăn quá nhiều nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô có thể ăn những món mà mình hằng ao ước, đặc biệt là kem lạnh, vì với cơ thể yếu ớt của cô thì đây là điều tuyệt đối không thể chịu nổi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh Thẩm, tôi muốn ăn kem, anh có biết ở đâu bán không?"
Cô bé nhìn anh háo hức, đôi mắt hạnh đẹp như đá được khảm pha lê lấp lánh, như sợ anh từ chối, những ngón tay mềm mại đặt trên bàn xoắn vào nhau đầy lo lắng.
Thẩm Mộc Bạch vừa mở miệng để nói lời ngăn cản thì phát hiện ra rằng những lời đó không thể thoát ra khỏi miệng.
Anh ra hiệu cho người phục vụ đi tới, "Hãy đi qua tiệm bên cạnh mua kem về."
Người phục vụ nhanh chóng liếc nhìn đĩa trống trên bàn, dù sao anh ta cũng là một nhân viên được đào tạo bài bản và xuất sắc, anh ta gần như không để lộ biểu cảm trên mặt của mình chỉ mỉm cười nói: "Dạ vâng, thưa ngài, xin vui lòng đợi trong chốc lát."
Nguyễn Du Du ngồi thẳng dậy, ngón tay đặt nhẹ lên mép bàn, mắt hướng nhìn về phía cánh cửa.
Khi người phục vụ xuất hiện với que kem trên tay, Thẩm Mộc Bạch nhận thấy rằng đôi mắt của cô đột nhiên rực lên, giống như một vệt sao băng sáng ngang qua bầu trời đêm.
Nguyễn Du Du nhận lấy que kem, ngẩng đầu nhìn người phục vụ: "Cảm ơn."
Vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, tâm trạng của người phục vụ cũng trở nên ấm áp dễ chịu hơn khi được một cô gái ngọt ngào cảm ơn như vậy: "Đừng khách sáo, chúc ngon miệng."
“Chà, tôi rất vui.” Nguyễn Du Du mỉm cười nhìn que kem. Một viên có màu xanh lam nhạt, còn viên kia