CHƯƠNG 32
“Du Du, sao lại đến đây?” Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du qua chiếc ghế sofa lớn bên cạnh rồi ngồi xuống. Anh biết rằng cô không có lớp vào chiều thứ sáu nhưng cô chưa từng đến đây bao giờ, đều sẽ ăn trưa ở trường rồi tự học một giờ đồng hồ và sau đó sẽ về thẳng nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du xấu hổ không dám nhìn lên, nói: "Tôi, tôi đã gây rắc rối cho anh sao?"
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, "Không sao, cùng lắm một tổng tài lạnh lùng bá đạo trong lòng của cấp dưới sẽ được hạ xuống ít nhiều.”
Nguyễn Du Du cười một tiếng "phù", ngẩng đầu lên, lông mi dài chớp chớp hai cái, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa đen nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy hối lỗi, giống như một con mèo sữa vô tình làm vỡ tách trà của chủ nhân, "Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đến xem anh có ngoan ngoãn ăn cơm trưa hay không cho nên không để Ngụy Vĩnh nói trước cho anh biết. Tôi, tôi ở ngoài cửa nghe không ra tiếng động, không ngờ bên trong lại có nhiều người như vậy."
Nhắc mới nhớ, thính giác của cô rất nhạy nên cô chắc chắn rằng trong phòng này không có người ngoài, văn phòng của anh cách âm tốt đến thế sao.
“Ồ, Du Du đến đây để kiểm tra bất ngờ.” Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, “Tôi phải làm sao đây, để Du Du bắt quả tang rồi.”
“A, anh thật sự chưa ăn.” Nguyễn Du Du lấy điện thoại ra xem, “Đã một giờ hơn rồi.”
Cô nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, "Có phải anh không bao giờ ăn trưa, đúng không?"
"Làm sao có thể, vì hôm nay có việc nên mới muộn một chút, đều ăn mỗi ngày.” Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô nắn nắn vào lòng bàn tay non mềm, "Du Du đã ăn chưa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi ăn ở câu lạc bộ rồi.” Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, lo lắng anh sẽ kiếm cớ không chịu ăn một mình, “Tôi còn chưa no, cùng nhau ăn cơm đi.”
Trong tòa nhà có nhà hàng và không chỉ có một cái. Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến nhà hàng cao nhất, trên tầng tám mươi.
Nguyễn Du Du chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, hai bên bàn có những chiếc ghế sofa nhỏ thoải mái.
Thẩm Mộc Bạch gọi món cho mình và hỏi, "Du Du muốn ăn gì?"
Nguyễn Du Du đã thực sự no nê và chỉ đến đây cùng với anh, "Ăn một chút kem lạnh."
Trong lúc đợi lên món, cô nằm trước kính cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi đây thật sự rất cao, mọi thứ trên mặt đất trông rất nhỏ bé.
Thẩm Mộc Bạch lấy điện thoại di động gửi cho Lưu An một tin nhắn, yêu cầu anh thu xếp văn phòng của mình để đón Nguyễn Du Du đến.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô bé đột nhập vào lãnh địa của anh, nghĩ vậy mà đột nhiên nhảy vào phòng làm việc như một con thỏ con, miệng vẫn đang hò hét "TangTangTangTang——", Thẩm Mộc Bạch đưa ngón trỏ thon dài che đi nụ cười nhẹ trên khóe miệng anh.
Thẩm Mộc Bạch gọi món Tây, trong khi cắt miếng bít tết, anh ngước mắt lên nhìn cô bé đang nhấm nháp que kem, "Du Du, sao cô nghĩ đến ở câu lạc bộ ăn, có những ai thế?"
Nguyễn Du Du sửng sốt, còn tưởng rằng anh đã biết mình lén đưa rượu cho Triệu Húc Phong uống nhưng khi nhìn kỹ lại, anh có vẻ vô cùng bình tĩnh, dường như anh không biết gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi-tôi muốn ăn Lava Cake của câu lạc bộ. Không có ai khác, chỉ có Triệu Húc Phong và tôi, hai người thôi."
Thẩm Mộc Bạch chỉ cảm thấy cô luôn đi theo anh để gặp gỡ đám anh em của mình, cũng chưa từng tự mình đến câu lạc bộ bao giờ nên thuận miệng hỏi thôi nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô bé, quả thật có vấn đề gì đấy.
Anh cúi đầu xuống và ăn miếng bít tết của mình một cách chậm rãi.
Thấy anh không tiếp tục hỏi, Nguyễn Du Du đoán rằng anh chỉ hỏi một cách tùy tiện nên thở phào nhẹ nhõm mà tiếp tục nhấm nháp que kem.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại văn phòng.
“Này, có gì thay đổi vậy?” Nguyễn Du Du phát hiện ở một góc của văn phòng có màn che lớn tám góc.
Bức màn che gấp tám lớp được lồng khung gỗ có vẽ những bông hoa, màu cổ điển rất đẹp, có một chút hài hòa với phòng làm việc đen trắng của anh đến đến bất ngờ.
Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô đi vòng ra sau bức màn che lớn.
Phòng làm việc của anh quá rộng lớn nên góc ngăn cách bởi bức màn che cũng không hề nhỏ. Trong đó, có một tủ quần áo và bàn làm việc nhỏ, bó hoa tinh xảo cắm trong bình thủy tinh ở góc bàn làm việc. Còn có một chiếc ghế sofa màu hồng phấn rất lớn, trên ghế sofa có mấy cái đệm êm ái, tất cả đều là màu trắng mềm mại như mây, lông tơ trắng mịn.
"Cái này" Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch không chắc chắn và hỏi, "Đây là đặc biệt ngăn cách ra cho tôi."
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Du Du thích không?"
Nguyễn Du Du ngồi trên sofa, ôm lấy chiếc gối lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào, ngẩng mặt lên nhìn anh, mím môi cười, "Thích lắm."
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, những ngón tay mảnh khảnh đặt lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, "Vậy thì Du Du sẽ ở đây cùng tôi được không, cô có thể ôn bài, nghịch điện thoại và mệt rồi thì có thể ngủ trưa trên ghế sofa."
Nguyễn Du Du cởi giày ngồi phịch xuống sofa không giữ chút hình tượng, thoải mái nheo mắt, "Ngay bây giờ tôi muốn chợp mắt nghỉ trưa một chút."
Thẩm Mộc Bạch đứng dậy lấy một chiếc chăn bông mỏng trong tủ nhỏ khoác lên người cô, xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh và mềm mại của cô, "Ngủ đi."
Văn phòng yên lặng, không có ai ra vào quấy rầy anh. Nguyễn Du Du ngủ một giấc ngon lành trong nửa giờ và sau đó ngồi dậy trên ghế sofa nghịch điện thoại một lúc. Cô rót cho mình một cốc nước, thầm thưởng thức dáng vẻ làm việc của Thẩm Mộc Bạch và lấy sách giáo khoa ra xem lại những bài đã học sáng nay.
Phòng làm việc của đại BOSS trên tầng cao nhất giữ yên tĩnh nửa giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian này không ai được phép quấy rầy. Sau nửa tiếng, khi Nguyễn Du Du tỉnh dậy, cấp dưới mới được phép vào để anh phê duyệt những tài liệu cần xin chỉ thị gấp.
Khi bước vào phòng làm việc cũng không dám nhìn xung quanh nhưng từ khóe mắt tôi thoáng thấy bức màn che gấp tám lớp, tôi đoán đó là lý do vì sao đại BOSS không cho phép quấy rầy.
Cấp dưới đã chuẩn bị sẵn sàng chịu phạt, không ngờ hôm nay đại BOSS lại hòa nhã đến lạ thường, không những không chế giễu quở trách nặng lời mà còn chỉ điểm vài ý.
Cho đến khi rời khỏi tầng cao nhất, cấp dưới vẫn còn hơi choáng váng, một đồng nghiệp đi tới vỗ vai anh thương cảm: "Sao vậy, lại bị đại BOSS quở trách rồi àh."
"Không, không phải đại BOSS, anh rất dịu dàng và còn chỉ điểm cho tôi nữa."
"Chết tiệt, thật hay đùa thế."
“Đương nhiên là thật.” cấp dưới đỏ mặt hưng phấn, “Đại BOSS còn khích lệ tôi nữa.”
"Chẳng lẽ hôm nay đại BOSS tâm tình đặc biệt tốt sao?"
"À, nếu anh có ý nghĩ như vậy, tôi cũng cho rằng là thế."
Tin tức hôm nay đại BOSS có tâm trạng đặc biệt tốt thái độ đặc biệt hòa nhã nhanh chóng lan truyền trong cấp Giám Đốc, những người có gan to một chút đều ngay lập tức đến xin chỉ thị công việc.
Quả nhiên, đều không bị quở trách, còn nhận được sự chỉ điểm và khích lệ nữa.
Cấp Giám Đốc xếp hàng chờ lên lầu như gà đổ máu, suýt nữa đánh nhau vì có người chen ngang, một số công việc đặc biệt khó khăn, thà trả giá đắt mà đổi vị trí với người trước mặt, chỉ để kịp nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này.
Lưu An khó hiểu, hôm nay phu nhân đến rồi, không phải mọi người nên tránh đi quấy rầy sao? Sao lại sôi nổi đến như vậy, lũ lượt đến xin gặp đại BOSS?
Nguyễn Du Du tò mò đứng dậy từ phía sau bức màn che và nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch vài lần, hóa ra anh bận rộn với công việc đến thế.
Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ấn những ngón tay mảnh khảnh lên trán, anh bật ra một tiếng cười trầm thấp.
Có cô bé bên cạnh, anh không muốn để cô nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của anh nhưng bọn cấp dưới này khá giỏi tận dụng cơ hội.
Thẩm Mộc Bạch không cho ai vào nữa, để lại một đám người đang vò đầu bứt tai, anh đứng dậy vươn vai một chút, đi đến chỗ Nguyễn Du Du và thấy cô đã cất sách giáo khoa và đang chơi điện thoại di động một cách thoải mái trên ghế sofa.
“Bài tập của Du Du đã ôn tập xong hết rồi sao.” Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, Nguyễn Du Du tự động di chuyển vào phía trong ghế sofa nhường cho anh một vị trí nhỏ để ngồi.
Nguyễn Du Du đang xem một đoạn video hài hước và gật đầu trong khi tay thì xoa bụng vì cười quá vui.
Thấy cô quá tập trung vào điện thoại, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy không vui vì mình bị phớt lờ, anh siết chặt tay cô bé, "Du Du, chúng ta đi xem phim nhé?"
Nguyễn Du Du đột ngột ngồi dậy, hai mắt lấp lánh, háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch, giống như một con mèo sữa nhỏ nhìn chằm chằm con cá khô trong tay chủ nhân, "Thật sao nhưng mà anh còn chưa tan làm."
“Tôi muốn tan làm lúc nào thì tan làm lúc đó, cũng có ai quản tôi đâu.” Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích, “Rốt cuộc thì cô có muốn đi hay không?”
“Muốn đi.” Nguyễn Du Du nhanh chóng mang giày, thu dọn đồ đạc cất vào balo, háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch. Lần trước đến rạp chiếu phim, cô đều tập trung xem cảnh náo nhiệt của đôi nam nữ nên cô không thể nghiêm túc thưởng thức hết cái hay của màn hình lớn và âm thanh chấn động đến kinh ngạc ở rạp chiếu phim.
Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô, đi thẳng từ thang máy dành riêng đến gara, lái xe ra khỏi tòa nhà, đi thẳng đến rạp chiếu phim.
Nguyễn Du Du đã gửi cho Ngụy Vĩnh một tin nhắn để anh không phải đợi anh.
Lần này Nguyễn Du Du không bị quấy rầy và xem phim một cách nghiêm túc.
Chợp mắt là đến thứ sáu lần thứ hai, Nguyễn Du Du đến câu lạc bộ với một chai rượu nhỏ và ăn trưa với Triệu Húc Phong. Nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch đặc biệt bày trí bức màn che lớn, ghế sofa và bàn làm việc cho cô, liền bảo Ngụy Vĩnh đưa cô đến tập đoàn Dược Hoa.
Trên máy tính của Thẩm Mộc Bạch đã mở ra nhiều khung cửa sổ, mỗi cửa sổ đều hiện một bản đồ, ở giữa bản đồ có một dấu chấm đỏ.
Một trong những chấm nhỏ màu đỏ rời khỏi nhà họ Triệu lúc 11 giờ rưỡi và đến câu lạc bộ.
Một chấm đỏ nhỏ khác rời Đại học Yến Thành lúc mười hai giờ, khởi hành từ cổng Nam đến câu lạc bộ, ở lại câu lạc bộ khoảng hai mươi phút, rồi đi về phía anh. Khi chấm đỏ nhỏ đến tầng dưới của Dược Hoa, Thẩm Mộc Bạch đã thoát khỏi giao diện ấy.
Một lúc sau, Nguyễn Du Du đã lên tới lầu.
Lần này, cô không "TangTangTangTang——" xông vào, cô ngoan ngoãn gõ cửa, đợi Thẩm Mộc Bạch trả lời mới đẩy cửa đi vào.
“Anh Thẩm, tôi đến rồi.” Nguyễn Du Du đặt balo xuống ghế sofa phía sau bức màn che lớn, quay đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch đang đi theo sau, “Hôm nay anh ăn cơm chưa?”
Thẩm Mộc Bạch áp ngón tay mảnh khảnh lên trán, lộ ra vẻ sầu não, “Kỳ thực tôi đã quên.”
"Sao lại quên ăn?" Nguyễn Du Du nhíu mày, lo lắng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Không phải lúc nào anh cũng sẽ quên ăn đúng không?"
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu, mái tóc đen xõa trên trán, đôi mắt đen trong veo lặng lẽ nhìn cô: “Vừa hay tôi quên mất, nếu như thứ sáu hàng tuần Du Du đều nhắc nhở tôi một lần, tôi nghĩ mình có thể nhớ được.”
Cái đầu nhỏ của Nguyễn Du Du gật gật hai cái, "Tôi sẽ đến mà."
Suy nghĩ một chút, cô ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn anh, nói: "Anh Thẩm, cho dù anh ăn cơm đúng giờ, mỗi chiều thứ sáu tôi đều sẽ đến đây với anh, như thế có được không?"
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, anh cố ý bỏ ăn để có cớ cho cô bé lo lắng mà chiều thứ sáu sẽ đến cùng anh nhưng không ngờ lại bị cô bé nhìn thấu.
Anh cười nhẹ, nắm lấy tay Nguyễn Du Du siết chặt, "Cô ăn chưa?"
Nguyễn Du Du, "Tôi đã ăn rồi. Tôi đã ăn ở câu lạc bộ nhưng tôi sẽ cùng anh đi ăn, chỉ cần cho tôi một ít kem lạnh là được."
Thẩm Mộc Bạch không hỏi cô tại sao đến nhà câu lạc bộ để ăn vào buổi trưa thứ sáu, hay thậm chí là đi ăn với ai, chỉ nhìn cô thật sâu và nắm