CHƯƠNG 33
Nguyễn Du Du vốn dĩ muốn nhanh chóng về nhà để giải quyết vết bầm tím trên cổ tay nên cô đã đeo bùa chữa thương vào tay từ buổi trưa và khi đến bữa ăn tối, Thẩm Mộc Bạch quay về thì vết thương sẽ gần như khá hơn nhưng cô lại do dự khi lên xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô không đến Dược Hoa chứng tỏ là đang cố gắng che giấu điều đó, Thẩm Mộc Bạch chắc chắn sẽ nghi ngờ, nếu cô không có một cái cớ hoàn hảo thì không cần phải đợi đến bữa tối, có lẽ anh sẽ về nhà ngay để xem chuyện gì đã xảy ra với cô. Vết thương chắc chắn không thể che giấu được.
Tốt hơn hết là cứ đến đó, cứ đến Dược Hoa ở với anh buổi chiều như thường lệ. Dù sao bây giờ trời lạnh, ngoài chiếc áo khoác ra, cô vẫn còn mặc áo len bên trong, vết ngón tay bầm tím ở phía trên cổ tay một chút, miễn là cô không xắn tay áo lên, anh sẽ không bao giờ phát hiện ra. Cô sẽ bí mật sử dụng một chiếc bùa chữa thương vào ban đêm và vết bầm sẽ được chữa lành vào sáng sớm hôm sau, vấn đề này trôi qua rất nhẹ nhàng.
Sau khi nghĩ kĩ càng, Nguyễn Du Du trực tiếp đến Dược Hoa.
Thẩm Mộc Bạch hơi ngạc nhiên khi Nguyễn Du Du phải đến câu lạc bộ ăn tối vào thứ sáu hàng tuần, dù trời mưa hay nắng.
Một người là người anh em thiểu năng, người kia là một cô bé dễ thương ngoan ngoãn. Hai người này đều thuộc kiểu cách trong sáng, không thể nào làm ra chuyện có lỗi với anh được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là cô bé kiên trì như vậy chưa một lần bỏ lỡ khiến anh có chút hiếu kỳ.
Cũng may chỉ có hai mươi phút cho bữa trưa của họ, sau đó Nguyễn Du Du sẽ cùng anh đi ăn trưa rồi ở lại với anh cả buổi chiều.
Khi Nguyễn Du Du chuẩn bị 20 hoặc 30 chai thủy tinh nhỏ vào ngày đầu tiên, Ngụy Vĩnh có nói với anh, cộng với mùi rượu thoảng thoảng trong phòng ngủ của cô, anh đã phát hiện ra trong tủ của cô có giấu một chai rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh biết Nguyễn Du Du lần nào cũng sẽ mang một chai rượu nhỏ đến cho Triệu Húc Phong, đây là lòng tốt mà cô bé thể hiện với Triệu Húc Phong, cũng không có gì to tát, cô bé đã muốn giấu anh thì anh cũng không việc gì phải vạch trần.
Tuy nhiên, vào thứ sáu hàng tuần, anh vẫn luôn bật định vị để theo dõi nhất cử nhất động của Triệu Húc Phong và Nguyễn Du Du nhưng hôm nay khác với mọi khi, chỉ trong chốc lát khi Triệu Húc Phong rời khỏi phòng, Tống Cẩm Minh cũng đi tới phòng của Triệu Húc Phong và rời đi trước khi Triệu Húc Phong quay trở lại.
Hành động của Triệu Húc Phong vẫn giống như mọi khi nhưng hành vi né tránh Triệu Húc Phong của Tống Cẩm Minh có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, hôm nay là lần đầu tiên Tống Cẩm Minh xuất hiện ở đây, có lẽ chỉ là tình cờ.
Khi chấm đỏ của Nguyễn Du Du đến tầng dưới ở Dược Hoa, Thẩm Mộc Bạch liền thoát ra khỏi giao diện giám sát.
Nhìn thấy Nguyễn Du Du chạy vào như một chiếc bánh mì mũm mĩm vừa mới nướng xong, một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, cô bé sợ lạnh nên đã mặc áo khoác trước khi chính thức vào đông. Không biết tại sao cô không sợ lạnh khi ăn kem, nếu anh không ngăn cô lại, cô vẫn sẽ ăn kem trong thời tiết này.
“Du Du.” Thẩm Mộc Bạch đứng dậy giúp cô đặt balo xuống, cởi áo khoác ngoài xuống, lộ ra chiếc áo len màu xanh nhạt mềm mại bên trong, tươi như chồi non.
Lần nào anh cũng đợi cô đến ăn trưa, mặc dù Nguyễn Du Du đã nói dù anh ăn cơm bình thường thì cô cũng sẽ đến cùng anh nhưng cứ thứ sáu hàng tuần, anh luôn đợi cô đến rồi mới đi đến nhà hàng.
Nguyễn Du Du gọi một chiếc bánh pho mát và ăn từng chút một bằng nĩa.
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô vài lần.
Cô bé có thói quen xắn tay áo đến giữa bắp tay nếu mặc áo dài để tiện cho việc ăn uống nhưng hôm nay cô bé thật ngoan ngoãn và chiếc áo len luôn dính vào cổ tay. Thậm chí có một vài lần ngón tay cô móc vào cổ tay áo và muốn kéo nó lên, rồi cô lại thả tay ra một cách khó hiểu, như thể cô ấy đang che đậy một thứ gì đó.
Thẩm Mộc Bạch không hỏi, điều mà Nguyễn Du Du không muốn nói, anh luôn tự mình tìm ra câu trả lời.
Nguyễn Du Du chợp mắt hai mươi ba phút mỗi ngày. Văn phòng rất ấm áp, chiếc ghế sofa rộng và lớn, chiếc chăn bông mà Thẩm Mộc Bạch đã đắp cho được cô cuộn tròn ôm nó vào lòng rồi ngủ thiếp đi một cách thoải mái trên ghế sofa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mộc Bạch nghe nhịp hơi thở của cô dần dần dài ra, biết cô đã ngủ say, nhẹ nhàng đi tới sofa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô một hồi.
Cô bé ngủ rất ngon, đôi mi dài khẽ rũ xuống, đôi má trắng nõn mềm mại hơi phồng lên, đôi môi hồng hào đầy đặn thỉnh thoảng mấp máy khiến người ta không khỏi thắc mắc trong mơ cô đang ăn món ngon gì.
Khẽ nở nụ cười trên khóe môi mỏng, Thẩm Mộc Bạch duỗi tay ra, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má cô, sau đó tìm đến tay cô, ngón tay mảnh khảnh móc vào cổ tay áo len rồi từ từ kéo ra.
Chiếc áo len mềm mại, co giãn đến mức lộ cả cổ tay chỉ với một cái kéo nhẹ.
Trên làn da trắng trẻo và mềm mại, có dấu vết năm ngón tay, bầm tím và sưng tấy.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch dán chặt vào dấu vân tay, nhất định không phải do cô bé tự làm, nhìn kích thước thì rõ ràng là dấu tay của một người đàn ông trưởng thành.
Có phải là Triệu Húc Phong?
Hay Tống Cẩm Minh?
Anh ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, mái tóc đen phủ lên xương mày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng và đôi mắt đen láy sâu thẳm, như thể hồ nước lạnh lặng yên không gợn sóng nhưng tựa như thể dưới đáy sóng sôi cuộn trào.
Anh không biết mình đã ngồi xổm hay xem bao lâu, cho đến khi nhịp thở của Nguyễn Du Du bắt đầu thay đổi, cho thấy cô sắp tỉnh lại, anh cẩn thận vuốt cổ tay áo len lại chỗ cũ, đứng dậy, ngồi xổm quá lâu nên có chút tê tái và thật nhẹ nhàng trở lại bàn làm việc.
Rất may mắn cho Nguyễn Du Du cả buổi chiều trôi qua thật yên bình, Thẩm Mộc Bạch không phát hiện điều gì. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô đốt một chiếc bùa chữa thương, biến nó thành bùn và đắp nó vào cổ tay. Cô nghĩ ngợi một lúc lại lấy trong ngăn kéo lấy ra một ít bùa chữa thương và bùa chữa bệnh, chuẩn bị bỏ vào balo để mang theo bên mình, kẻo gặp trường hợp khẩn cấp như hôm nay.
Khi thức dậy vào buổi sáng, các vết bầm tím trên cổ tay quả nhiên đã biến mất.
Nguyễn Du Du đã rất phấn khởi. Thẩm Mộc Bạch hoàn toàn không biết rằng cô bị thương và như thế anh cũng sẽ không xung đột với nam chính trong quyển sách Tống Cẩm Minh, thật tuyệt vời làm sao!
Như thường lệ, cả hai cùng nhau đến gặp ông lão.
Nguyễn Du Du đã bí mật gửi tin nhắn cho Triệu Húc Phong khi cô rảnh rỗi: Anh Thẩm không phát hiện ra, vết thương của tôi cũng đã lành rồi, đừng mang chuyện này ra nói nữa kẻo tự rước họa vào thân!
Triệu Húc Phong trả lời: anh Thẩm là người rất tỉ mỉ thế mà cũng không phát hiện ra, thật may mắn!
……
Ngày hôm sau, thay vì lái xe về nhà, Thẩm Mộc Bạch đến câu bộ lạc.
Nguyễn Du Du tò mò nhìn anh, "Sao anh lại đi đến đây?"
Thẩm Mộc Bạch xoa những ngón tay thon dài trên mái tóc mềm mại và bồng bềnh của cô, nhẹ nói: "Anh em đã lâu không gặp nhau nên tụ họp một chút."
Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch đã đến và đang gọi đồ ăn cho mọi người, Ngô Trung Trạch ngẩng đầu lên, "Anh Thẩm, Du Du."
Triệu Húc Phong nhìn sang, "Du Du, anh Thẩm."
Thẩm Mộc Bạch cười mắng: "Tự khi nào mà anh Thẩm đã xếp phía sau?"
Triệu Húc Phong gãi đầu, anh gặp Nguyễn Du Du vào thứ sáu hàng tuần và đã quen chào hỏi, vì vậy anh vô tình nói tên cô trước.
Ngô Trung Trạch cười vỗ vỗ cánh tay Triệu Húc Phong, "Tuyệt thật, một câu nói có thể làm cho anh Thẩm chua xót, xin bái phục!"
Mọi người cùng đùa nghịch một lúc, Triệu Húc Phong nhân lúc không ai để thấp giọng hỏi Nguyễn Du Du, "Cổ tay của cô không sao chứ?"
Nguyễn Du Du gật đầu.
Triệu Húc Phong sợ Thẩm Mộc Bạch sẽ phát hiện ra, vì vậy không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào. Tuy nhiên, chiếc bùa chữa thương của cô thậm chí có thể chữa lành vết thương trên đầu của anh ấy, vì vậy một chút bầm tím sẽ không thành vấn đề.
Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh uống vài ngụm trà, vết thương trên cổ tay có lẽ Triệu Húc Phong là người biết chuyện nhưng chưa hẳn là do anh ấy gây ra, Tống Cẩm Minh ngày hôm đó cũng đến cái phòng này, chỉ sau khi Triệu Húc Phong rời đi một lúc.
“Anh Thẩm!” Tống Cẩm Minh đẩy cửa bước vào, vui vẻ chào hỏi, quay đầu nhìn Nguyễn Du Du, trầm giọng một hồi, ánh mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng nhanh chóng liếc nhìn cổ tay cô, “Du Du. "
Chỉ vẻ mặt tội lỗi này và khoảnh khắc giọng nói của anh ấy trầm xuống không thể giải thích được, khiến Thẩm Mộc Bạch chắc chắn rằng vết thương trên cổ tay của cô bé là do Tống Cẩm Minh tạo ra.
Hầu hết các món ăn mà Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch gọi đều là món yêu thích của Nguyễn Du Du, chiếc Lava Cakes yêu thích của cô cũng được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Đó là một cuộc bốn người hiếm hoi tụ họp đầy đủ và họ đã gọi chai Louis XIII mà Triệu Húc Phong yêu thích và gọi cho Nguyễn Du Du nước ép táo.
Uống được nửa ly, Tống Cẩm Minh đứng dậy đi vào toilet, Thẩm Mộc Bạch đi theo anh ấy ra ngoài.
Triệu Húc Phong nhíu mày, trong tiềm thức muốn đi ra ngoài, trầm ngâm nhìn Nguyễn Du Du đang vui vẻ ăn cơm thì bước chân dừng lại.
Một lúc sau, hai người lần lượt quay lại, xem ra không có gì khác thường nhưng Triệu Húc Phong lại phát hiện tay trái của Tống Cẩm Minh không hề cầm ly rượu lên nữa.
Chắc là cổ tay của Tống Cẩm Minh đã bị thương rồi. Triệu Húc Phong nhìn Nguyễn Du Du, còn nói rằng anh Thẩm không phát hiện điều gì cả. Không những anh Thẩm đã phát hiện ra mà còn biết rằng do Tống Cẩm Minh gây ra, thậm chí còn trả thù cho cô và làm bị thương cổ tay của Tống Cẩm Minh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bé vẫn chẳng hề hay biết gì.
Chậc chậc, ai mới là tiểu ngốc nghếch đây?!
……
Khi thời tiết se lạnh, món Malatang và món thịt hầm trên con phố nhỏ bên ngoài cửa Nam trở nên phổ biến nhất. Nguyễn Du Du thích nhất là món thịt viên hầm, cô cắm những viên này lên đầu đũa và cắn từ từ, nước súp cũng thấm đều với những chiếc quẩy xoắn, lúc đầu chiếc quẩy xoắn giòn rụm được nấu đến chín mềm, cô rất thích ăn.
Mỗi lần ăn xong món thịt viên hầm với Chử Viên, hai người lại mua thêm một củ khoai lang nướng ở ven đường. Khoai lang nướng nóng hổi vừa mềm, vừa dẻo, lại được nướng bằng dầu, mỗi người một nửa, vừa đi vừa ăn, cảm giác mùa đông cũng trở nên ấm áp hơn.
Cuộc sống như thế này thật đơn giản và hạnh phúc nhưng không hiểu sao Nguyễn Du Du lại cảm thấy tần suất mình gặp phải Chu Dung Dung thường xuyên hơn, dường như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô ta, mấu chốt là Chu Dung Dung luôn mang vẻ mặt oán hận.
Nguyễn Du Du cảm thấy Chu Dung Dung là một người rất kỳ lạ, cô không làm gì và không liên quan gì đến Chu Dung Dung nhưng thái độ của Chu Dung Dung thay đổi tùy lúc.
Lúc đầu thì kiêu ngạo và dè dặt, sau chuyển thành khinh thường, giờ lại trở nên tức giận và bất bình, không biết tinh thần cô ta đã phải trải qua những biến cố thăng trầm gì rồi.
Chử Viên cắn miếng khoai lang nướng, thấp giọng hỏi: "Tại sao nó đi theo chúng ta suốt, có nguy hiểm gì không?"
“Chắc là không, cô ta không thể cắn người.” Nguyễn Du Du tưởng cô ấy đang nói về Chu Dung Dung nhưng khi cô quay lại, có một chú chó con cách đó không xa, đang đăm đăm nhìn cô.
Chú chó con không lớn và nó bẩn đến mức bạn khó có thể nhận ra rằng bộ lông có màu đen trắng, điều này khiến Nguyễn Du Du nhớ đến chú chó con thú bông bằng nhung màu đen trắng mà Thẩm Mộc Bạch đã gắp về cho cô.
Nguyễn Du Du nhìn miếng khoai lang nướng trên tay, nóng quá, nếu không chú ý thì chú chó