CHƯƠNG 36
Tiễn vợ chồng nhà họ Chu đi khỏi, Thẩm Mộc Bạch đặt tóc của Chu Quốc Vượng vào trong một chiếc túi, cầm trên tay rồi đi lên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du nằm trên sofa, ôm đầu gối và gối đầu lên đó, mím môi, hiển nhiên nhìn là biết ngay không vui.
Nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch bước vào, cô ngẩng đầu lên và đưa một tay về phía anh.
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, bước tới, nắm tay cô và ngồi bên cạnh cô, đặt ngón tay lên vai cô, nửa ôm cô vào lòng.
Nguyễn Du Du cau mày, nhẹ giọng than thở, "Nhà họ Chu quá sức là mặt dày. Tôi không liên quan gì đến họ. Tiểu Bạch, tôi không phải con gái của nhà họ Chu."
Thẩm Mộc Bạch đưa túi cho cô xem, "Đừng lo lắng, tôi đã lấy tóc của Chu Quốc Vượng và cho cô làm xét nghiệm quan hệ cha con mới, có thể coi là kết quả chính thức, để sau này bọn họ không đến làm phiền nữa."
“Ừ, Tiểu Bạch thật thông minh!” Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Du Du cong lên với nụ cười, “Vậy thì chỉ cần nhổ thêm một sợi tóc của tôi nữa!”
Thẩm Mộc Bạch vội vàng ngăn cản cô, “Không cần nhổ tóc, chỉ cần lấy sợi tóc rụng đi là được.” Cho dù là nhổ tóc chỉ hơi châm chích thôi, anh cũng không muốn để cô phải chịu đựng. Áo len mùa đông có thể dễ dàng dính tóc của cô, vì vậy Thẩm Mộc Bạch đã lấy một sợi từ sau lưng cô.
Nguyễn Du Du hài lòng nhìn hai sợi tóc, "Như vậy là được rồi à? Thật là tiện lợi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Thật ra không chuẩn xác lắm. Dùng tóc để kiểm tra quan hệ cha con thì cần phần nang tóc, như thế độ chính xác sẽ cao hơn. Cách này, dù sử dụng tóc rụng cũng có thể làm được nhưng ít nhiều sẽ có sai số."
Đôi mắt đen và tròn của Nguyễn Du Du nhìn anh đầy nghi ngờ, "Vậy thì tại sao anh lại ngăn cản tôi bứt tóc? Còn nữa, tóc của Chu Quốc Vượng…... phải làm sao đây?"
“Sai số thì sai số.” Đôi chân dài của Thẩm Mộc Bạch lười biếng dựa vào ghế sofa nhỏ, “Lúc nhà họ Chu đưa ra báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, bọn họ có dùng sợi có nang tóc của Du Du không? Theo bọn họ nói, rõ ràng là lén lút lấy tóc của Du Du, chắc hẳn nó sẽ không được nhổ luôn cả nang tóc."
"Chà…..." Nguyễn Du Du đã suy nghĩ kỹ càng và hiểu được logic của anh, theo những gì họ nói thì báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con trong tay nhà họ Chu đã lấy trộm tóc của chính cô, vì vậy cô cũng có thể lấy trộm tóc của Chu Quốc Vượng làm xét nghiệm quan hệ cha con. Dù sao nó cũng không nghiêm ngặt gì nên chả ai có thể bắt lỗi ai được.
Thẩm Mộc Bạch nói thêm: "Du Du không cần lo lắng về vấn đề này, xét nghiệm quan hệ cha con hợp pháp cần phải có mặt trực tiếp. Loại xét nghiệm cá nhân của chúng ta mục đích chỉ cần lấy được kết quả thôi.
Có được kết quả này trong tay, nhà họ Chu sẽ phải câm mồm. Nếu họ không phục, cứ việc đi xét nghiệm hợp pháp nhưng lại chỉ khiến nhà họ Chu mất mặt thêm lần nữa mà thôi.”
Nguyễn Du Du bật cười, "Tiểu Bạch, anh thật thông minh."
Thẩm Mộc Bạch xoa đầu cô, "Thật ra, dùng tóc của ai cũng được, tóc tôi cũng có thể dùng, chỉ cần báo cáo hiển thị không có quan hệ huyết thống là được nhưng Chu Quốc Vượng vừa tự tìm tới cửa, vậy hãy dùng của ông ta."
Nguyễn Du Du gật gù, "Đúng vậy, giống như báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con của nhà họ Chu, thực sự dùng tóc của Chu Dung Dung, họ chỉ muốn kết quả xét nghiệm hiển thị mối quan hệ huyết thống là cha con."
"Vì vậy," ngón tay của Thẩm Mộc Bạch xoa xoa vai cô hai lần, "Du Du đừng lo lắng, nhà họ Chu không thể xoay chuyển được gì, Du Du chỉ cần vui vẻ mà đón Tết Nguyên Đán là được."
……
Tết Nguyên Đán và ngày nghỉ cuối tuần được gộp chung lại nên có tổng cộng ba ngày nghỉ.
Sau hai tiết học buổi chiều, Nguyễn Du Du không muốn ở trường ôn bài một tiếng, cô thu dọn balo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ có nơ và ruy băng, đưa cho Chử Viên "Chử Viên, Tết Nguyên Đán vui vẻ."
Chử Viên nhận lấy, nói: "Làm sao đây, tiểu khả ái tặng quà cho tôi, tôi muốn mở quà ra xem."
Thật không lịch sự khi mở quà trực tiếp trước mặt người tặng nhưng mối quan hệ thân thiết của họ thì không đáng bận tâm đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là Nguyễn Du Du trước đó cũng không có bạn bè gì nhưng cô thực sự tận hưởng quá trình gói quà, thắt nơ ruy băng rồi đem món quà trao tận tay người nhân. Đương nhiên, khi được tận mắt chứng kiến đối phương mở quà, có thêm một niềm vui khác.
Cô mỉm cười gật đầu, "Mở đi."
Chử Viên cũng từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, nhét vào tay Nguyễn Du Du, "Nào, chúng ta cùng nhau mở đi."
Món quà mà Chử Viên tặng là một chiếc đồng hồ nữ mà theo Nguyễn Du Du được biết là mẫu mới do một thương hiệu nào đó tung ra, giá hơn một triệu.
Nguyễn Du Du cầm thử trên tay, trông rất đẹp, cô mím môi cười, nghiêng người về phía Chử Viên, "Sao cô lại tặng một món quà đắt tiền như vậy?"
Những món quà họ tặng cho nhau đều là những thứ nhỏ nhặt mà bình thường những cô gái đều khá thích thú. Chẳng hạn như vào dịp lễ Giáng sinh, Chử Viên đã tặng một bộ mũ, khăn quàng cổ và găng tay lông xù, Nguyễn Du Du tự hỏi tại sao cô ấy lại đột nhiên tặng một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy cho mình.
Chử Viên có chút bất an, nhìn kỹ biểu hiện của Nguyễn Du Du thì thấy cô đang bình thản nhìn mình, không có cảm giác khó chịu như kiểu bị “tiền tát vào mặt” cũng không có cảm giác hoảng loạn “nhận một món quà đắt tiền và không biết làm thế nào để trả lại nó" nên thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô và Nguyễn Du Du đã chơi cùng Nguyễn Du Du được nửa năm nhưng cả hai đều không có dò xét lẫn nhau. Hơn nữa, Nguyễn Du Du cũng không chủ động nhắc đến chuyện gia đình nên cô ấy cũng không hỏi.
Nhưng mấy ngày trước, cô ấy vô tình nghe được bố mẹ nói về nhà họ Chu, những nhà giàu có ở Yến Thành đều quen biết nhau. Bố mẹ Chử Viên cũng nghe được chuyện làm ăn của nhà họ Chu gần đây gặp khó khăn. Lúc bàn luận có đề cập đến Nguyễn Du Du là con gái của nhà họ Chu.
Chử Viên đặc biệt ngạc nhiên và đuổi theo để gặng hỏi thêm, cô ấy mới biết Nguyễn Du Du đã được nhà họ Chu nhận lại trong kỳ nghỉ hè trước khi khai giảng và bị Thẩm Mộc Bạch đưa đi vào ngày hôm sau.
Nhà họ Chu không hề cho Nguyễn Du Du bất kỳ tài sản nào và Thẩm Mộc Bạch còn bị gọi là "đại thiếu gia vô dụng". Chử Viên đã rất đau lòng, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó tiểu khả ái phải tham dự một bữa tiệc và thậm chí không có bất kỳ trang sức có giá trị nào trên người. Cô sẽ bị mọi người cười nhạo.
Cô ấy không muốn tặng nhẫn và vòng cổ. Vì vậy cô ấy đã tặng một chiếc đồng hồ.
Mặc dù cô không biết tại sao nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du đã nhận ra chiếc đồng hồ và biết giá của nó nhưng Nguyễn Du Du vẫn bình tĩnh đón nhận, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất thư thái.
Chử Viên vừa mở quà của Nguyễn Du Du vừa cười hỏi: "Có thích không?"
“Thích lắm.” Nguyễn Du Du duỗi cổ tay trắng nõn mềm mại ra trước mặt,“Tôi nghĩ nó rất hợp với tôi.”
Chử Viên nhìn kỹ lại, "Du Du có nước da trắng, xương cổ tay thanh tú nên mang gì cũng đẹp."
Cô mở hộp quà của Nguyễn Du Du, trong đó đặt một miếng ngọc bội nhỏ màu hồng nhạt với những hoa văn được chạm khắc tinh xảo.
“Du Du, trên đó khắc cái gì?” Chử Viên nhìn hồi lâu nhưng không có nhận ra.
“Đây là một chiếc bùa bình an, mang theo bên người để giữ an toàn cho bản thân.” Nguyễn Du Du nghĩ tới đó liền nói: “Rất linh nghiệm, tôi không gạt cô đâu.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Chử Viên bật cười, "Cảm ơn Du Du."
……
Nguyễn Du Du tan học đi thẳng đến tập đoàn Dược Hoa, xuống lầu đưa cho Ngụy Vĩnh một chiếc hộp nhỏ, "Anh Ngụy, Tết Nguyên Đán vui vẻ."
Ngụy Vĩnh lúng túng trả lời, "Tôi không chuẩn bị quà cho Du Du."
Nguyễn Du Du nở nụ cười, "Chúng ta không cần tặng qua tặng lại đâu. Tôi nghĩ đối với anh Ngụy sẽ có ích nên đưa cho anh. Chuyện này cũng tình cờ vừa làm xong, không phải cố tình làm để tặng quà Tết Nguyên Đán cho anh Ngụy đâu."
Ngụy Vĩnh cầm lấy, "Đối với tôi có hiệu quả? Là cái gì vậy?"
"Đó là một chiếc bùa bình an. Anh Ngụy không phải là một vệ sĩ sao? Có thể sẽ gặp nguy hiểm, mang theo chiếc bùa bên người có thể giữ cho anh được an toàn."
Ngụy Vĩnh là tâm phúc của Thẩm Mộc Bạch và mỗi lần anh ấy đưa Nguyễn Du Du đến câu lạc bộ dùng cơm với Triệu Húc Phong, anh ấy cũng biết một chút về việc Nguyễn Du Du chữa thương cho Triệu Húc Phong bằng bùa chú.
Vừa nghe nói Nguyễn Du Du đã đích thân làm bùa bình an, mắt anh ấy chợt sáng lên, "Du Du, cảm ơn nhé."
“Không cần phải cảm ơn, không có giá trị đắt đỏ gì.” Nguyễn Du Du đẩy cửa xe, “Lát nữa, tôi sẽ đi xe của anh Thẩm về. Ba ngày này tôi đều sẽ ở cùng với anh Thẩm. Anh Ngụy cứ về nhà sớm cùng với chị dâu."
Nguyễn Du Du tự mình vào tòa nhà Dược Hoa, cô đã đến đây nhiều lần, nhân viên bảo vệ và lễ tân đều biết nên cô có thể ra vào mà không cần thẻ làm việc.
Thẩm Mộc Bạch đang giải quyết công việc và anh sẵn sàng dành ba ngày tiếp theo cho cô bé. Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau trải qua Tết Nguyên Đán. Dù rằng không phải là ngày đầu năm mới nhưng đó vẫn là cột mốc đánh dấu bước qua một năm khác, cũng rất có ý nghĩa.
"Du Du" Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu liếc nhìn, "đợi tôi mười lăm phút, chúng ta có thể rời đi sau khi tôi đọc xong những tập tài liệu này."
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn gật đầu, "Anh cứ bận việc của anh, không cần để ý đến tôi."
Cô đi vòng ra sau màn che lớn, đặt balo sang một bên, cởi áo khoác xuống, lấy điện thoại ra chơi một lúc, sau đó nhìn Thẩm Mộc Bạch qua khe hở của màn che.
Anh đang nhìn xuống đống tài liệu với mái tóc đen xõa dài trên xương lông mày.
Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn nó một lúc, mím môi cười lén, chả trách nói "đàn ông chăm chỉ làm việc là lúc đẹp nhất" hay sao.
Quả nhiên, vẻ nghiêm túc của anh khác hẳn với khí chất thường ngày…...
Thực sự, trông rất đẹp.
Mười lăm phút sau, Thẩm Mộc Bạch đặt tập tài liệu xuống, Nguyễn Du Du đứng lên, "Hôm nay về sớm như vậy có ổn không?"
“À, Du Du quên mất, tôi có thể rời đi bất cứ khi nào tôi muốn.” Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ và mang áo khoác xuống giúp cô mặc vào.
Nguyễn Du Du mang theo balo cùng anh đi xuống lầu, "Chúng ta về nhà đi?"
"Không," Thẩm Mộc Bạch lắc đầu, "Đi mua sắm, mua một ít quần áo và trang sức cho Du Du, sau đó đi ăn tối."
Cô bé đi theo anh cũng quá tiết kiệm, chưa bao giờ đòi hỏi anh bất cứ thứ gì, kể cả đồ trang sức, vòng cổ hay vòng tay hay bất cứ thứ gì, một món cũng chưa hề mua qua. Không biết có phải do không thích đeo hay là tiếc tiền nên không nỡ mua hoặc ngại ngùng không dám mở miệng đòi hỏi anh mua cho.
Nhắc đến quần áo và trang sức, Nguyễn Du Du lại nhớ đến chiếc đồng hồ mà Chử Viên tặng cô và nhận được món quà đắt tiền như vậy.
Tuy rằng cô cũng không cảm thấy có gì nhưng trong tiềm thức cô muốn giải thích với anh: "Mà này, hôm nay Chử Viên tặng tôi quà Tết Nguyên Đán. Đó là một chiếc đồng hồ, trị giá hơn một triệu đồng."
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng "ừm" một tiếng mà không nói gì thêm.
Nguyễn Du Du nhìn lên, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được gì và có lẽ anh sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn balo của cô với đôi mắt đen láy. Ái chà, người phụ nữ của mình mà lại để cho người khác đi cưng chiều sao? Hôm nay, phải mua bằng được thêm vài món đồ cho cô bé!
……
Hai người vẫn đi đến trung tâm thương mại lần trước, Nguyễn Du Du nhìn trúng một chiếc mũ len che tai hai bên và có hai bím tóc dài buông thõng xuống.
Nguyễn Du Du đội mũ lên, nhìn trước gương, quay đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Trông đẹp không?"
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, “Rất đẹp.” Cô bé đội chiếc mũ này, rất đáng yêu, dễ thương đến mức khiến trái tim anh tan chảy.
Sau khi Nguyễn Du Du mua xong chiếc mũ thì không muốn mua thêm gì cả. Thẩm Mộc Bạch đưa cô ấy đến khu trang sức, "Du Du, chọn mấy món trang sức đi."
Nhìn những viên kim cương lớn sáng bóng, Nguyễn Du Du cảm thấy hoa cả mắt. Thẩm Mộc Bạch vẫn đang chỉ tay, "Không phải chiếc đồng hồ Du Du mua lần trước được đính sáu mươi tám viên kim cương sao? Mua chiếc vòng cổ này đi, nó cũng là sáu mươi tám viên kim cương, trông rất hợp với chiếc đồng hồ đấy."
Nguyễn Du Du cứng họng: "......" Đồng hồ của cô có một vòng kim cương nhỏ, có thể so sánh với những viên kim cương lớn sáng bóng này sao?
“Đối với người xinh đẹp như cô Nguyễn, đeo chiếc vòng cổ kim cương này chắc chắn sẽ càng thêm chói mắt.” Cô lễ tân ở quầy cười đến mức để lộ hai chiếc răng ra ngoài, “Sợi dây chuyền này y như đo ni đóng giày dành riêng cho cô Nguyễn vậy.”
"Hừm…..." Nguyễn Du Du thực ra không thích những món phụ kiện cao cấp như vậy nhưng nhìn thấy ý của Thẩm Mộc Bạch rất muốn mua cho cô nên lại do dự không biết nên nhận hay từ chối.
"Hả? Chiếc vòng cổ đó——" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, Nguyễn Du Du quay đầu lại và nhìn thấy Trần Mai.
Trần Mai thân