CHƯƠNG 37
Sau ngày Tết Nguyên Đán, Nguyễn Du Du vùi đầu vào sách vở và trở nên bận rộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thi cuối cùng sẽ bắt đầu sau mười ngày, mặc dù Thẩm Mộc Bạch liên tục nói rằng cô chắc chắn ổn và Thẩm Mộc Dương đã cho cô một số ý chính quan trọng nhưng Nguyễn Du Du chưa từng trải qua kỳ thi cuối kỳ nên vẫn rất bất an.
Cô thậm chí còn bí mật kiểm tra quy định của trường về việc thi trượt các môn học và kinh hoàng phát hiện ra rằng trong một năm học, nếu trượt quá nửa số môn học bắt buộc theo cách tính tín chỉ sẽ bị buộc phải lưu ban. Các môn học dành cho sinh viên năm nhất về cơ bản tất cả đều là các môn bắt buộc.
“Chử Viên, tôi không muốn lưu ban, xấu hổ lắm.” Nguyễn Du Du lo lắng vặn các ngón tay vào nhau, lông mày nhỏ nhíu chặt lại.
Chử Viên buồn cười đưa một ngón tay vào giữa lông mày của cô, đẩy đôi lông mày đang nhíu lại ra, "Rốt cuộc cô có sự hiểu lầm gì về bản thân? Cô không biết điểm của mình rất tốt hay sao?"
"Tuy nhiên, tôi đã ôn tập theo những điểm mấu chốt của Thẩm Mộc Dương. Nếu đề thi quá thiên lệch thì sao? Nếu tôi căng thẳng trong lúc thi mà quên hết nội dung đã ôn tập thì sao?" Nguyễn Du Du vội vàng mở sách, "Không, tôi phải đọc kỹ từ đầu đến cuối, nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Đừng cố quá sức.” Chử Viên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về ký túc xá, vỗ vỗ vai cô, “Không thể nói điểm của cô đứng nhất nhưng nhất định là một trong những người giỏi nhất."
Nguyễn Du Du vẫy tay và nói, "Hẹn gặp lại vào ngày mai" và tiếp tục xem sách.
Sau một giờ ôn tập, Nguyễn Du Du thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp với chiếc balo trên lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi chuẩn bị đến cổng Nam của trường, cô chợt nghe thấy tiếng gọi đầy phấn khích: "Du Du, con gái!"
Mặc dù tiếng hét đó không phải là giọng nói quen thuộc của bố cô, Nguyễn Du Du nghĩ đến Nguyễn Hàm Chương một lúc và lông tay cô dựng đứng lên.
Cô đơ người quay đầu lại và thấy Phan Như Yến và Chu Quốc Vượng đang chạy về phía mình, Phan Như Yến vừa lau nước mắt vừa chạy, trông rất kích động.
Cả hai chạy lon ton đến trước mặt Nguyễn Du Du, thu hút sự chú ý của vô số học sinh trên đường đi.
Nguyễn Du Du chớp hàng mi dài, nghiêm túc nhìn hai người, "Tôi đã nói rồi, tôi không phải người nhà họ Chu."
Phan Như Yến nắm lấy cánh tay cô, nghẹn ngào: "Du Du còn trách mẹ sao? Mẹ sinh ra con mà để con thất lạc, thật đáng trách nhưng con không thể không về nhà như thế.”
Chu Quốc Vượng nghiêm mặt, "Du Du, chuyện này con không thể trách mẹ con được, lúc đó bệnh viện có chút hỗn loạn, y tá vội vàng bế nhầm đứa trẻ, đây là một bi kịch nhưng không một ai có ý định làm tổn thương con."
Phan Như Yến có vẻ buồn bã, "Đúng vậy, Du Du, xét nghiệm quan hệ cha con đã được thực hiện, con chính là một phần trên cơ thể mẹ, là con gái ruột của mẹ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các bạn học xung quanh đều sững sờ, không thể không dừng lại và lắng nghe vở kịch lớn “bế nhầm con” này, đó là một vở kịch mà lâu nay mới thấy.
Nguyễn Du Du đôi má trắng phúng phính phồng lên, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt hạnh đen trong veo đầy vẻ bất bình, cô đoán rằng nhà họ Chu muốn dùng dư luận để ép cô nhận người thân nên mới đến trường học gây loạn. Ở trước mặt nhiều bạn học như thế để diễn màn kịch này.
"Ông Chu, Bà Chu, tôi nghĩ ông bà nhìn lầm rồi, rõ ràng không có chuyện bế nhầm con, cả việc gọi là xét nghiệm quan hệ cha con cũng được dùng tóc của ông và tóc của Chu Dung Dung, không liên quan gì đến tôi. Tôi đã tận tai nghe thấy hai người thảo luận về việc này."
Ồ, còn có Chu Dung Dung ở đây, hoa khôi trường của nhiệm kỳ trước và hoa khôi trường của hiện tại là cặp thiên kim thật và giả? Mọi người vây quanh đều bàn tán sôi nổi.
“Đứa con này!” Phan Như Yến lau khóe mắt, vành mắt đột nhiên đỏ lên, Nguyễn Du Du không khỏi băn khoăn không biết bà ta đã dùng mù tạt ớt hay sao.
Phan Như Yến dùng ngón tay giữ chặt cánh tay Nguyễn Du Du không buông, "Con nói như vậy như đang đâm vào tim mẹ. Mẹ mang thai mười tháng mới hạ sinh được con. Cho dù không muốn nhận người mẹ này thì cũng không nên nói dối chứ? Những điều con nói mẹ thực sự chưa bao giờ nói qua!"
Chu Quốc Vượng ra dáng một ông bố nghiêm khắc khiển trách: "Du Du, con sai rồi. Dù sao nói dối cũng không phải là một đứa trẻ ngoan."
Phan Như Yến hai mắt đỏ hoe, “Du Du, con tức giận vì Dung Dung vẫn sống ở nhà, đó là lý do tại sao con không muốn về nhà sống? Tuy nhiên, Dung Dung cũng là đứa con gái mà bố mẹ đã nuôi nấng 20 năm, hơn nữa trong gia đình nuôi con đã không còn ai, con muốn nó dọn đi đâu?"
"Du Du, về nhà đi," Phan Như Yến sốt sắng nói, "Mẹ tin rằng con và Dung Dung sẽ rất hợp nhau nhưng nếu không được thì cũng không sao, dù gì thì nhà chúng ta cũng rất rộng lớn, vậy nên hai con sống ở hai tầng khác nhau cũng được."
Nguyễn Du Du có chút hối hận, đáng tiếc xét nghiệm quan hệ cha con do Thẩm Mộc Bạch thực hiện vẫn chưa báo kết quả, nếu bây giờ lấy ra thì vừa hay lúc. Cô lắc đầu, lời nói rất rõ ràng: "Nhà họ Chu không phải nhà của tôi, tôi sẽ không về!"
Càng ngày càng có nhiều học sinh theo dõi, Trần Mai trốn ở cách đó không xa, lấy điện thoại di động ra chụp lén.
Náo nhiệt quá! Thật trơ trẽn! Nhà họ Chu rõ ràng đã dùng Nguyễn Du Du để ngăn cản hôn ước, bây giờ nhà họ Chu đang gặp khó khăn không có cách nào cầu cứu, họ muốn nhận lại con gái của mình.
Muốn nhận lại con gái là giả, muốn trèo cao với lấy nhà họ Thẩm mới là thật, nghĩ thử xem nhà họ Thẩm là một gia đình có vốn liếng dày dạn hùng hậu, cội rễ lâu đời, hơn nữa ông lão Thẩm lại có mối quan hệ rộng rãi như vậy, nhà họ Chu chắc hẳn muốn nhờ cậy để giải quyết những rắc rối trong công việc làm ăn. Sớm biết chuyện này, tại sao ngay từ đầu lại khinh thường Thẩm đại thiếu gia như vậy?
Nhìn thấy cuộc thảo luận của các bạn học, Chu Quốc Vượng cảm thấy mục đích đã đạt được, liền nắm lấy cánh tay còn lại của Nguyễn Du Du, "Du Du, con không thể tùy hứng như vậy, dù thế nào đi nữa, trên đời này chỉ có bố mẹ thật lòng yêu thương con, đi thôi, về nhà với bố mẹ."
Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến kẹp Nguyễn Du Du ở giữa, kéo hai tay cô và bước ra ngoài. Hai người họ không biết đã dùng bao nhiêu sức lực khiến Nguyễn Du Du cảm thấy cả hai cánh tay đều đau nhức, ước chừng lại sẽ bầm tím lần nữa.
Nhìn thấy thái độ muốn đưa cô đi của nhà họ Chu, Nguyễn Du Du hoảng sợ nhưng khi thấy họ đang đi về hướng cửa Nam, cô thở phào nhẹ nhõm, không sao cả, Ngụy Vĩnh đang đợi cô ở bên ngoài cửa Nam.
Chỉ cần ngay khi ra khỏi cổng trường, với kỹ năng của Ngụy Vĩnh, đôi vợ chồng nhà họ Chu đừng hòng mà đưa cô đi được.
Bây giờ cô mới cảm thấy may mắn là Thẩm Mộc Bạch đã sắp xếp cho cô một tài xế cũng là vệ sĩ, nếu không có lẽ cô sẽ bị đưa về nhà Chu và bị nhốt ở đó.
“Buông cô ấy ra!” Nguyễn Du Du mới đi được mấy bước, liền nghe thấy một tiếng quát lớn, một bóng người cao lớn lao nhanh tới, trong nháy mắt đi tới trước mặt.
Thẩm Mộc Dương tức giận đến nổi gân xanh trên trán, thật hay, dám cả gan đến trường cướp người!
Lần trước Trần Mai đánh chị dâu nhỏ trước mặt, cậu ấy đã bị ông nội và anh trai tẩn cho một trận. Lần này nếu nhà họ Chu trực tiếp cướp người, cậu ấy chắc chắn sẽ không sống nổi!
Bàn tay to lớn của Thẩm Mộc Dương nắm lấy cổ tay Chu Quốc Vượng đang nắm cánh tay của Nguyễn Du Du, siết chặt các ngón tay của ông ta. Khuôn mặt của Chu Quốc Vượng đột nhiên trở nên tái xanh, "A——" ông ta buông tay Nguyễn Du Du ra với một tiếng hét.
Thẩm Mộc Dương lại liếc nhìn Phan Như Yến, chưa kịp đợi cậu ấy ra tay thì Phan Như Yến đã hoảng sợ rút ngón tay của bà ta ra.
Thẩm Mộc Dương kéo Nguyễn Du Du ra phía sau bảo vệ, khoanh tay nhìn người nhà họ Chu, "Làm sao vậy, giữa ban ngày tỏ tường như thế mà ông dám giở trò cướp người?"
Chu Quốc Vượng bị cậu ấy nắm lấy cổ tay khá đau nhưng ông ta không cam tâm mà rời đi như thế, "Mộc Dương, chúng tôi không cướp người, Du Du dù sao cũng là người nhà họ Chu nên phải sống ở nhà."
"Hừ——" Thẩm Mộc Dương giễu cợt, "Đã nửa năm rồi, tại sao không tìm đến dù chỉ một lần? Sớm không đến muộn không đến, vừa hay nhà họ Chu gặp rắc rối thì lại tìm đến nhận con gái, muốn ở nơi con gái lợi dụng điều gì hay sao? Du Du không liên quan gì đến các ngươi, phải biết điểm dừng chứ!"
"Cậu, sao cậu có thể nói chuyện như vậy?!" Chu Quốc Vượng bị cậu ấy nói trúng tim đen, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, "Du Du là con gái tôi, đã làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi!"
“Ông muốn lừa ai?” Thẩm Mộc Dương đã nghe ông lão nói đến việc vợ chồng nhà họ Chu tìm chị dâu nhỏ, cũng biết rằng chị dâu nhỏ nói xét nghiệm quan hệ cha con là lấy mẫu tóc của Chu Dung Dung. Ông lão còn đặc biệt dặn dò phải chú ý ở trường, xem chừng chị dâu nhỏ sẽ bị Chu Dung Dung ức hiếp bắt nạt nhưng không ngờ chính vợ chồng nhà họ Chu đích thân tới cướp người.
Cậu ấy nhìn Chu Quốc Vượng một cách đầy khinh thường, "Nếu ông chắc chắn rằng Du Du là con gái của mình, vậy hãy tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con khác một cách công khai và trung thực. Cả hai người sẽ trực tiếp đến lấy mẫu tại chỗ, dám không?"
Chu Quốc Vượng đương nhiên không dám, thậm chí không dám cùng Thẩm Mộc Dương xảy ra xung đột. Hôm nay đã khác xưa, nhà họ Chu đang ở thời khắc mấu chốt, không thể xúc phạm đến người con trai được sủng ái nhất của nhà họ Thẩm.
“Tất cả đều là người trong nhà, tại sao phải tức giận như thế.” Phan Như Yến nhìn thấy sự bối rối của Chu Quốc Vượng, nhanh chóng cười nói: “Thôi bỏ đi, cơn giận của Du Du vẫn chưa nguôi ngoai, chúng ta đừng nên gấp gáp.”
Chu Quốc Vượng sợ Thẩm Mộc Dương nói ra điều gì lại càng khiến mọi chuyện khó xử hơn, vì vậy gật đầu, "Được rồi, cho con bé thêm thời gian."
Hai người nói xong không dám nhìn mặt Thẩm Mộc Dương, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mộc Dương quay người lại, nhìn Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
"Không," Nguyễn Du Du lắc đầu, "Mộc Dương, cám ơn."
“Cảm ơn cái gì chứ.” Thẩm Mộc Dương xua tay, “Tôi đến hơi muộn, cho nên, tôi đưa cô đi ra ngoài?”
Nhìn thấy hai người cùng nhau đi về phía cổng Nam, Thẩm Mộc Dương cúi đầu nói chuyện với Nguyễn Du Du với vẻ dịu dàng và quan tâm.
Trần Mai nghiến răng, chiếc điện thoại đang chụp lén cũng sắp cầm không chắc, rõ ràng xung quanh mọi người đang bàn tán “hoa khôi và hotboy của trường thật xứng đôi”, cô ta thì tức giận gầm lên: "Xứng đôi gì cơ chứ? Bọn họ không thể có một tí cơ hội nào!"
Bạn học giật mình, trợn mắt lẩm bẩm "bệnh thần kinh" rồi bỏ đi.
Trần Mai tức giận tắt điện thoại đang quay video, suy nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng đuổi theo.
Thẩm Mộc Dương bảo vệ Nguyễn Du Du suốt quãng đường, khi ra khỏi cổng trường đã thấy vợ chồng nhà họ Chu đã đi mất dạng từ lâu. Cậu ấy nhìn xung quanh nhưng không thấy chiếc xe vẫn thường đến đón Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du đi về phía chiếc Rolls-Royce Phantom mới tinh, Ngụy Vĩnh bước xuống xe ngay khi thấy cô đi ra khỏi cổng Nam. "Du Du, sao hôm nay về muộn thế, có chuyện gì vậy?"
Theo dõi vị trí trên điện thoại di động, nếu không phải chấm đỏ nhỏ của Nguyễn Du Du, ở không xa khu vực cổng Nam và thỉnh thoảng di chuyển như thể đang nói chuyện với ai đó ngay tại chỗ đấy, anh ấy sẽ phải lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô không.
"Có chút chuyện. Tôi đã gặp vợ chồng nhà họ Chu và họ muốn đưa tôi đi nhưng Mộc Dương đã đến và đuổi họ đi."
Nguyễn Du Du cười và an ủi Ngụy Vĩnh, "Không sao đâu, cho dù họ đưa tôi đi ra ngoài cửa Nam, anh nhìn thoáng qua sẽ nhận ra ngay, nhất định bọn họ sẽ không thành công."
“Chết tiệt, chết tiệt!” Thẩm Mộc Dương nhận ra Ngụy Vĩnh, nhìn