CHƯƠNG 47
“Hừ——” Khi Nguyễn Du Du tỉnh lại, trán co giật vì đau, cô đưa tay lên xoa xoa, từ từ mở mắt ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn ánh sáng xuyên qua rèm cửa, bầu trời đã hừng sáng, có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộc Bạch trong phòng khách.
Nguyễn Du Du lăn lộn, cô nhớ rằng mình đã đến câu lạc bộ ngày hôm qua nhưng cô không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên kéo chăn bông ra xem xét, quần áo trên người vẫn còn nguyên, chính là chiếc áo len cô mặc ngày hôm qua.
“Chao ôi——” Nguyễn Du Du thở dài, không biết là may mắn hay đáng tiếc.
Sau khi lăn qua lăn lại trên giường vài lần, cô từ từ đứng dậy, thay quần áo rồi mở cửa phòng ngủ.
Thẩm Mộc Bạch ngồi trên sofa đợi cô, mỉm cười chào, "Du Du, ngủ ngon chứ?"
“Ừm, ngủ ngon.” Nguyễn Du Du cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì, cô ngủ rất ngon cho đến rạng sáng nhưng thật đáng tiếc là cô bị đau đầu.
“Đi tắm rửa đi, xong lại đây ăn sáng, chắc là đói bụng rồi?” Thẩm Mộc Bạch đi tới, xoa xoa mái tóc bù xù của cô, vuốt lại búi tóc trên đỉnh đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi anh nói điều này, Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy rất đói, nói về điều này, cô đã ngủ thiếp đi sau khi uống rượu lúc bữa trưa ở câu lạc bộ ngày hôm qua và không hề ăn bữa tối.
Nhìn món cháo hải sản đã bày sẵn trên bàn, Nguyễn Du Du nuốt nước bọt rồi vội vàng vào phòng tắm.
Cô buộc tóc lên đỉnh đầu, Nguyễn Du Du đeo một chiếc băng đô tai thỏ và bắt đầu đánh răng, cô cứ thế vừa chải vừa chải rồi đột nhiên cúi người trước gương nhíu mày, nhấn nhấn bọng mắt sau đó cô nhận ra rằng đôi mắt của cô có phần hơi sưng lên.
Hậu quả của cơn say?
Nguyễn Du Du lắc đầu nguầy nguậy, cô đã quên mất chuyện hôm qua cô đã khóc trong vòng tay của Thẩm Mộc Bạch nên cô không để tâm nhưng cô mơ hồ nhớ ra có một chuyện còn quan trọng hơn, đó là cái gì?
Trong lúc đánh răng, Nguyễn Du Du cố nhớ lại, cô đến câu lạc bộ, gọi đồ ăn và rượu, và sau đó……
Tống Cẩm Minh đang ở đây.
Đúng, điều quan trọng là liên quan đến Tống Cẩm Minh.
Nhưng cô đang nghĩ đến món cháo hải sản nên không tập trung được, sau khi tắm xong cô cũng không nhớ cuối cùng đã đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Nguyễn Du Du liếc nhìn thời gian, "Ồ, đã chín giờ rồi! Anh Thẩm, anh đã trễ giờ làm rồi!”
Thẩm Mộc Bạch chậm rãi đưa thìa cho cô, khóe môi mỏng nhếch lên như cười, "Đúng vậy, Du Du định phạt tôi như thế nào?"
"Tôi? Tại sao tôi phải phạt anh?" Nguyễn Du Du hớp một ngụm lớn, cháo dẻo, đặc và mịn, con tôm tươi mềm được cắn vào giữa hai hàm răng, cô cong mắt hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bởi vì tôi là ông chủ của Dược Hoa, ai dám phạt tôi nếu tôi đến muộn?” Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch ngưng lại trên khóe môi cô một lúc, mang theo một nụ cười nhẹ: “Chỉ có bà chủ của Dược Hoa đủ tư cách trừng phạt tôi."
"Khụ, khụ, khụ——" Nguyễn Du Du gần như mắc nghẹn sau khi hiểu được anh đang nói gì.
Thẩm Mộc Bạch vội vàng đi tới, vỗ vỗ lưng cô một cái, "Sao lại bất cẩn như vậy?"
“Không, không sao đâu.” Nguyễn Du Du cố gắng bình tĩnh lại, xua tay rồi thản nhiên đổi chủ đề, “Chà, hôm qua Ngụy Vĩnh đưa tôi về?”
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy một túi bánh trứng sữa đưa cho cô, mi mắt chớp một cái, "Là tôi, Du Du không nhớ sao?"
Nguyễn Du Du chậm rãi lắc đầu, chẳng lẽ cô say rượu trong câu lạc bộ nên gây chuyện và Tống Cẩm Minh đã gọi điện cho Thẩm Mộc Bạch? Không phải chứ, như thế thì quá là xấu hổ!
Sau đó Thẩm Mộc Bạch thản nhiên tiếp tục, "Tôi đến câu lạc bộ đón Du Du, tôi bế Du Du từ câu lạc bộ lên ô tô, khi về đến nhà, tôi bế Du Du từ ôtô vào thang máy. Đúng rồi, hàng xóm ở thang máy đều khen ngợi Du Du, cô vợ bé bỏng vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.”
Cô vợ bé bỏng à?!
Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran. Hôm qua bị anh bế lên, trong thang máy còn gặp phải hàng xóm...?!
Cô quá xấu hổ không dám nhìn lên và quyết định không ra ngoài những ngày này!
Thẩm Mộc Bạch ngước lên nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô giống như một cô gái rụt rè. Trong lòng cười thầm, nhút nhát như thế này, cô lấy đâu ra can đảm để quyến rũ anh trong chiếc váy ngủ bằng lụa đen vào đêm đó?
……
Sau bữa sáng, Thẩm Mộc Bạch đến công ty, tuy rằng rất muốn ở cùng cô nhưng cuối năm có rất nhiều việc, liên quan đến chuyện của anh và cô bé cũng phải thu xếp.
Nguyễn Du Du nép mình trên ghế sofa, mở một túi khoai tây chiên để ăn và xem một chương trình tạp kỹ trên TiVi.
Đột nhiên, cô nhớ ra.
Tống Cẩm Minh rõ ràng không thích Chu Dung Dung và hơn nữa Chu Dung Dung từng là hôn thê của Thẩm Mộc Bạch. Bởi vì các mối quan hệ chồng chéo này, hơn hết thảy là cả tình bạn giữa Tống Cẩm Minh và Thẩm Mộc Bạch, anh ấy không nên kết hôn với Chu Dung Dung. Và anh ấy cũng đã từng khẳng định chỉ tuân theo sự sắp xếp của gia đình đi gặp mặt theo thủ tục.
Vậy thì tại sao trong quyển sách, Tống Cẩm Minh là nam chính, Chu Dung Dung là nữ chính và hai người cuối cùng đã kết hôn?
Nguyễn Du Du cắn miếng khoai tây chiên một cách vô thức, cố gắng nhớ lại cốt truyện trong quyển sách.
Bởi vì trùng tên với nữ phụ hung ác, khi đọc sách cô càng chú ý đến nguyên chủ, khi đọc đến phần của Chu Dung Dung, cô như đọc lướt qua mười hàng một lúc nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cô cố nhớ lại từng chút một.
Nhân tiện, cốt lõi của quyển sách là có mang trước khi kết hôn. Có vẻ như Chu Dung Dung đã mang thai và kết hôn với Tống Cẩm Minh vì đứa bé.
Vì con mà kết hôn……
Nguyễn Du Du chạm vào chiếc cằm nhỏ của mình, cô lướt qua để xem. Cô không chắc về quá trình diễn biến của hai người trước khi kết hôn. Dù sao cũng là một sự trùng hợp.
Chu Dung Dung mang thai đứa con của Tống Cẩm Minh, bố mẹ họ Tống mong Tống Cẩm Minh kết hôn càng sớm càng tốt để có cháu bồng bế. Sau khi “tình cờ biết tin” thì đám cưới bắt đầu được chuẩn bị ngay.
Nguyễn Du Du nhớ lại những gì cô ấy đã hỏi Tống Cẩm Minh ngày hôm qua, "Anh sẽ kết hôn với người mà anh không thích chứ?"
Chẳng lẽ đây là tình huống "bất đắc dĩ" mà anh ấy nói? Sau cùng, anh ấy nói rằng bố mẹ anh ấy rất cứng đầu và vì để anh ấy sớm kết hôn sớm có cháu bồng bế nên từ khi Tống Cẩm Minh trở về nước đã không ngừng sắp xếp các cuộc xem mắt với những cô gái, cứ theo cái đà này có lẽ những cô gái chưa lãnh giấy kết hôn ở Yến Thành này đều đã xem qua một lượt.
"Rột roạt rột roạt", Nguyễn Du Du cắn khoai tây chiên, cau mày nói: "Lấy vợ sinh con là chuyện bình thường, nhưng "vì con mà kết hôn" điều này quá không bình thường!
Tống Cẩm Minh không phải là loại người sống buông thả, huống hồ là người mà anh ấy không thích, người đó còn từng là vợ sắp cưới của anh em tốt của anh ấy.
Chu Dung Dung kiêu ngạo và hư vinh nên sẽ không dễ dàng buông bỏ bản thân.
Để một người không cam tâm mà miễn cưỡng buông thả, trừ khi——
Tâm trí của Nguyễn Du Du quay vòng nhanh chóng và đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc: trừ khi Tống Cẩm Minh bị bỏ thuốc!
Về phần Chu Dung Dung, có hai khả năng, một cô ta là nữ chính, ắt sẽ có nữ phụ muốn hãm hại hoặc có người nào đó muốn hãm hại cô ta và bất đắc dĩ xảy ra với Tống Cẩm Minh, đây cũng là một tình tiết âm mưu thường xuất hiện.
Cái còn lại, đó là Chu Dung Dung tự tay sắp đặt, đương nhiên cô ta là nữ chính, tác giả nhất định sẽ không trực tiếp thẳng thừng miêu tả.
Dù là ai bỏ thuốc đi chăng nữa thì Tống Cẩm Minh mới là người không may.
Nguyễn Du Du âm thầm rơi nước mắt thương cảm Tống Cẩm Minh, cô đã xuyên vào sách, cốt truyện ban đầu có chút thay đổi, hoàn cảnh nhà họ Chu từ một gia đình giàu có mới nổi chuyển sang bấp bênh, không biết Chu Dung Dung và Tống Cẩm Minh vẫn có thể đến với nhau theo cốt truyện ban đầu trong sách?
Nguyễn Du Du tắt TiVi và nằm trên ghế sofa để suy nghĩ một lúc.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để tránh tình huống "si mê nam chính" trong sách, cô không muốn có mối liên hệ gì với Tống Cẩm Minh nhưng dù sao Tống Cẩm Minh cũng là anh em của Thẩm Mộc Bạch, cả hai cùng chơi với nhau từ thuở bé. Nếu quả thật bị người khác hãm hại, cô cũng không thể đứng yên mặc kệ như thế.
Trong thế giới của cô, đúng là có tình trạng bỏ thuốc, rất nhiều người quyền thế và nổi tiếng đã đến chỗ bố mua bùa để đảm bảo an toàn cho bản thân. Do đó, cô đã vẽ nhiều bùa giải thuốc như thế.
Không biết ở thế giới này có loại thuốc nào có thể khiến con người mất đi bản chất?
Nguyễn Du Du nghĩ ngợi lung tung, định hỏi thử nhưng cô lại do dự khi nhấc máy.
Hỏi ai? Hỏi Thẩm Mộc Bạch, cô vừa mới ở chỗ ông nội dàn dựng một trò hề “cám dỗ thất bại”, nếu hỏi anh về loại thuốc này, chắc chắn sẽ hiểu lầm rằng cô sắp bỏ thuốc anh?
Nguyễn Du Du do dự một lúc trước khi quyết định đi tìm Triệu Húc Phong.
Gọi điện thoại trực tiếp hơi khó nói, cô nhắn tin "Có loại thuốc nào có thể khiến người ta đánh mất bản chất, vui vẻ với người mình không thích không?"
Triệu Húc Phong đang họp, anh ấy ngồi bên cạnh bố, bên dưới có các giám đốc điều hành đang ngồi thành vòng tròn, anh ấy nhìn thấy thông báo do Nguyễn Du Du gửi tin nhắn trên điện thoại di động, liền mở ra xem.
Nhìn thấy "đánh mất bản chất, vui vẻ nhất thời", Triệu Húc Phong suýt chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên, điện thoại cũng không vững vàng mà rơi xuống bàn một tiếng "bốp——"
Bố Triệu cau mày liếc anh ấy một cái, từ khi con trai khỏi bệnh, so với trước kia càng thêm vững chãi. Tại sao lại tay chân lóng ngóng như thế.
Triệu Húc Phong không quan tâm đến chuyện khác, cầm điện thoại nghĩ ngợi lung tung, cô định bỏ thuốc cho ai uống?
Nghĩ đến việc hôm qua Nguyễn Du Du uống một cách đau buồn trong câu lạc bộ, Triệu Húc Phong bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ là Anh Thẩm?
Theo góc độ đánh giá của người ngoài thì Thẩm Mộc Bạch chắc chắn thích Nguyễn Du Du và Nguyễn Du Du cũng thích Thẩm Mộc Bạch nhưng chuyện vợ chồng rất khó nói và đôi khi hai người rõ ràng thích nhau lại có nhiều hiểu lầm nhau.
Bất kể là Nguyễn Du Du bỏ thuốc cho Thẩm Mộc Bạch hay người khác, Triệu Húc Phong cảm thấy vấn đề này không thể giấu được Thẩm Mộc Bạch, vì vậy anh ấy trả lời Nguyễn Du Du: Tôi không chắc chắn, tôi sẽ hỏi giúp cô.
Triệu Húc Phong chụp ảnh màn hình tin nhắn do Nguyễn Du Du gửi, chuyển cho Thẩm Mộc Bạch và hỏi: Anh Thẩm, tôi nên trả lời như thế nào?
Thẩm Mộc Bạch đang mắng bốn năm giám đốc điều hành, khuôn mặt đẹp trai của anh căng thẳng, đôi mắt đen sâu, lạnh lùng và một trong những đôi chân của giám đốc điều hành đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
Trên bàn làm việc lớn, tiếng tin nhắn vang lên, Thẩm Mộc Bạch cầm lên xem.
Một số giám đốc điều hành nhìn biểu hiện của đại BOSS thay đổi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là trầm ngâm và cuối cùng lộ ra vẻ mong chờ, những người tinh mắt thậm chí còn phát hiện tai của đại BOSS có chút ửng đỏ.
……
Nguyễn Du Du nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Húc Phong: Có loại thuốc này, Du Du có cần không? Tôi có thể giúp cô mua nó.
Nguyễn Du Du không suy nghĩ nhiều liền nhắn lại: Tôi không cần, chỉ hỏi vậy thôi.
Triệu Húc Phong đoán rằng cô bé đang xấu hổ khi nhờ mua nó, vì vậy cô có thể sẽ lấy nó qua các phương tiện khác. Anh đặt điện thoại sang một bên, bên tai nghe giọng nói của các giám đốc điều hành nhưng trong đầu anh không thể ngưng nghĩ đến tình huống Thẩm Mộc Bạch uống thứ nước do Nguyễn Du Du bỏ vào…...
Hì hì——, Anh Thẩm, người luôn bình tĩnh, đoan trang và tao nhã, không có khả năng chống chọi phản kháng với thứ thuốc đó, anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy ác độc?
Dừng lại!!! Triệu Húc Phong lắc đầu nguầy nguậy, xua đuổi cảnh tượng không thể nói ra.
Nguyễn Du Du không biết rằng những lời cô hỏi Triệu Húc Phong đã gây ra vô số liên tưởng, khi biết được loại thuốc