CHƯƠNG 48
Thẩm Mộc Bạch cả buổi sáng đều có chút lơ đễnh, còn tưởng rằng cô bé không quen biết ai, sẽ không mua được thuốc?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hay là cô đã có sẵn thuốc, muốn chọn ngày lành tháng tốt để xuống tay?
Một cửa sổ được mở ra trên máy tính của anh và bản đồ được hiển thị chính xác vẫn đang ở trong nhà, một chấm nhỏ màu đỏ ở giữa bản đồ.
Chấm đỏ đã nằm trên đó suốt buổi sáng, cũng đã gần trưa nhưng đột nhiên bắt đầu di chuyển, hơn nữa tốc độ khá nhanh, hiển nhiên là đang ở trong xe.
Thẩm Mộc Bạch vui mừng khôn xiết, cô bé đã tìm được cách mua thuốc rồi sao?
Hướng của chấm đỏ nhỏ là hướng tới câu lạc bộ nhà họ Triệu và tuyến đường chính là con đường chính từ nhà đến câu lạc bộ.
Thẩm Mộc Bạch cau mày. Nếu đến câu lạc bộ, cô bé rõ ràng muốn gặp một trong những Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch hoặc Tống Cẩm Minh. Hôm qua, rõ ràng là cô đã từ chối Triệu Húc Phong, chả nhẽ là muốn gặp Ngô Trung Trạch hoặc Tống Cẩm Minh sao?
Theo nhận xét của Thẩm Mộc Bạch, quan hệ giữa cô gái nhỏ và Triệu Húc Phong là tốt nhất, dù gì cũng là cô đã chữa khỏi bệnh cho Triệu Húc Phong. Nếu cô muốn tìm sự giúp đỡ thì nên hỏi Triệu Húc Phong, hơn nữa hôm qua cô đã lên tiếng hỏi Triệu Húc Phong rồi nên không cần thiết từ chối sự giúp đỡ của Triệu Húc Phong mà đi nhờ người khác giúp đỡ. Vốn dĩ chuyện này không dễ mở miệng để nói ra, cô bé dễ mắc cỡ sẽ không chạy khắp nơi hỏi mọi người.
Thẩm Mộc Bạch suy nghĩ một lúc, sau đó kiểm tra vị trí của Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh và thấy rằng Ngô Trung Trạch vẫn đang ở lại công ty của nhà họ Ngô nhưng Tống Cẩm Minh đang ở trong xe và hướng về phía câu lạc bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn chằm chằm hai chấm đỏ nhỏ đang nhanh chóng gặp nhau, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy có chút bất an.
Nếu là Triệu Húc Phong hoặc Ngô Trung Trạch thì cũng đành thôi vậy, dù sao hai người đó cũng thân thiết với cô bé một khoảng thời gian đã lâu. Đằng này lại là Tống Cẩm Minh? Cô bé luôn có chút cảnh giác với Tống Cẩm Minh, cô không nên hỏi Tống Cẩm Minh chuyện riêng tư như vậy.
Có lẽ nào……cô muốn bỏ thuốc Tống Cẩm Minh sao?!
Với ý nghĩ này, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy chua xót, anh lắc đầu nguầy nguậy. Không, không! Hai người họ chỉ tình cờ đi đến câu lạc bộ, cô bé có thể chỉ đến câu lạc bộ ăn tối và không hẹn với bất kỳ ai.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông, Tống Cẩm Minh gửi tin nhắn cho nhóm bốn người: Du Du mời tôi đến gặp mặt ở câu lạc bộ, tôi sắp đến rồi, các anh em ai ở gần đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nắm lấy áo khoác treo bên hông đi ra ngoài cửa, gặp trợ lý Lưu An.
Lưu An cầm một xấp hồ sơ, hình như đang chuẩn bị nhờ anh ký tên, nhìn vẻ mặt Thẩm Mộc Bạch, khôn khéo ngậm miệng lại. Anh ấy ở bên cạnh Thẩm Mộc Bạch đã lâu, chưa từng thấy biểu hiện của anh như thế này, điều này khiến anh ấy nhớ tới một câu: Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu.
Để tránh bị gió lớn thổi xuống lầu, Lưu An nhanh chóng lui về phía sau mấy bước nhường đường, không nói lời nào, cũng dời ngay lịch hẹn của các giám đốc điều hành đang đợi xin chỉ thị.
Thẩm Mộc Bạch phi nước đại, anh từ nhỏ lớn lên ở Yến Thành, đối với điều kiện đường xá rất quen thuộc, vì vậy đã rẽ ngay vào đường nhỏ đến thẳng đến câu lạc bộ.
Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, ngón tay cầm vô lăng hơi cứng, đốt ngón tay phồng lên trở nên trắng bệch, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Nếu……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô bé của anh thực sự bỏ thuốc Tống Cẩm Minh……
Thẩm Mộc Bạch sắc mặt căng thẳng, không còn nét lãnh đạm của vị công tử phong nhã tuấn tú nữa, một tia tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt đen ấy.
Du Du, em là của anh! Không thể thích người khác, anh không biết mình sẽ làm gì!
Không ai được động vào cô bé của anh, kể cả người anh em tốt chơi từ nhỏ cũng không được!
……
Anh đạp ga thật mạnh, anh chọn cách đi tắt đón đầu, dù vậy anh vẫn nhìn hai chấm đỏ nhỏ trên màn hình điện thoại gặp nhau.
"Két——" Lốp xe cọ xát mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, Thẩm Mộc Bạch đậu xe trực tiếp ở lối vào của câu lạc bộ, người đón tiếp ở cổng vừa định nói rằng không được phép đậu xe ở đây, khi nhìn thấy người mở cửa bước khỏi xe là Thẩm Mộc Bạch, anh ta liền nhanh chóng nở nụ cười, "Anh Thẩm, để tôi giúp anh đưa xe vào bãi đậu xe."
Thẩm Mộc Bạch không nói lời nào, ném chìa khóa, sải bước vào câu lạc bộ, thậm chí không thèm nhìn đến Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong đang giơ tay chào anh.
Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch ở một bên sững sờ, họ vừa mới gặp nhau ở bãi đậu xe không ngờ lại gặp được Thẩm Mộc Bạch. Ngô Trung Trạch chỉ nghĩ là trùng hợp ngẫu nhiên khi ba người họ gặp nhau ở cửa nhưng phát hiện ra rằng tâm trạng của Thẩm Mộc Bạch không đúng.
Anh ta lái xe quá nhanh nên đã lao tới và phanh gấp, nếu kỹ năng lái xe của Thẩm Mộc Bạch không tốt, chiếc xe có thể đã tông vào cửa.
Kể từ sau vụ tai nạn của Triệu Húc Phong, tất cả đều lái xe rất chừng mực và họ đã không liều lĩnh như vậy trong một thời gian dài.
"Cái này…..." Ngô Trung Trạch dừng tay đang định chào hỏi.
“Đã xảy ra chuyện.” Triệu Húc Phong vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi chưa từng thấy biểu cảm như thế của anh Thẩm, hình như đang sắp giết người.”
“Giết, giết ai?” Ngô Trung Trạch cũng cảm thấy không ổn.
Triệu Húc Phong suy nghĩ một lúc, “Ồ, cái quái gì vậy!” Trong phòng VIP phía trên là Tống Cẩm Minh và Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch trông giống như là đi bắt gian.
Ngô Trung Trạch cũng đã nghĩ đến điều đó, Tống Cẩm Minh vừa gửi tin nhắn cho bọn họ, công ty của nhà họ Ngô tình cờ ở gần đây nên cũng qua đây ăn trưa chung vui. Nhưng Dược Hoa cách đây hơi xa, Thẩm Mộc Bạch phải lái xe nhanh như thế nào để đến cửa hội quán cùng lúc với anh ấy?!
Hai người nhìn nhau rồi vội vã bước vào.
Những gì Ngô Trung Trạch nghĩ là: Đây hẳn là một sự hiểu lầm. Nếu Tống Cẩm Minh thực sự có liên quan gì đó với Nguyễn Du Du, anh ấy sẽ không công khai nói về cuộc gặp gỡ giữa hai người trong nhóm và thậm chí còn để những người ở gần đó cùng nhau đến. Bên cạnh đó, Tống Cẩm Minh không phải là người có thể hất tay trên anh em của mình và Nguyễn Du Du sẽ không phản bội Thẩm Mộc Bạch.
Tuy nhiên, chuyện vợ chồng khó nói, họ phải gấp rút đề phòng Thẩm Mộc Bạch thực sự gây gổ với Tống Cẩm Minh.
Triệu Húc Phong càng thêm căng thẳng, nghĩ đến chuyện hôm qua Nguyễn Du Du hỏi anh về thuốc, chẳng lẽ cô định bỏ thuốc Tống Cẩm Minh sao?
Nhưng đừng, trong trường hợp đó, nó sẽ thực sự trở thành một trận thảm chiến!
Hai người đều chạy tới cửa phòng, Ngô Trung Trạch ngăn Triệu Húc Phong lại, "Chờ đã, tại sao không có động tĩnh?"
Triệu Húc Phong áp sát vào cửa lắng nghe, "Không đánh nhau."
Ngô Trung Trạch trầm giọng nói: "Đừng xông vào, kẻo bọn họ xấu hổ, cứ chờ xem."
Triệu Húc Phong gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, hai cái đầu ló ra trên khe hở thò vào trong phòng.
……
Khi Nguyễn Du Du đến thì không có ai trong phòng, vì đã hẹn với Tống Cẩm Minh nên cô không tiện gọi đồ ăn trước, trên bàn đã có pha sẵn bình trà nên cô rót một cốc nhỏ trước và từng từng nhấp nháp.
Tuy nhiên, Tống Cẩm Minh cũng đến rất nhanh, chỉ trong tích tắc anh ấy đã đến.
“Du Du.” Tống Cẩm Minh ngồi trên ghế sofa đối diện với cô, “Đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa, không vội ăn.” Nguyễn Du Du rót một tách trà cho Tống Cẩm Minh, lấy trong balo ra chiếc bùa giải thuốc đưa cho Tống Cẩm Minh, “Cái này cho anh.”
Tống Cẩm Minh mắt sáng lên, họ đã tận mắt nhìn thấy bùa của Nguyễn Du Du vẽ, vội vàng cầm ngay. Trên tờ giấy màu vàng, chu sa vẽ những đường cong vẹo, hoàn toàn nhìn không hiểu nên trực tiếp hỏi: "Du Du, đây là lá bùa gì vậy?"
“Đây là bùa giải thuốc.” Nguyễn Du Du tằng hắng hai lần, sắc mặt có chút đỏ lên, “Khụ khụ, là cái loại, loại tình huống đó…… dùng.”
"Tình huống gì? Sau khi tôi trúng độc?" Tống Cẩm Minh nhất thời không hiểu, làm sao có thể trúng độc?
Chẳng lẽ cô bé đã bói cho anh ấy và tiên đoán rằng có người sẽ bỏ thuốc sao?
Nguyễn Du Du không còn cách nào khác, đành phải nói rõ ràng hơn, "Đề phòng có người bỏ thuốc cho anh, loại thuốc đó chính là loại có thể khiến người ta mất đi bản chất, cùng người mà họ không thích…… vui vẻ nhất thời."
Hôm qua, cô hỏi Triệu Húc Phong vấn đề này do xấu hổ nên mới không gọi điện thoại mà gửi tin nhắn. Bây giờ đối diện là Tống Cẩm Minh, xấu hổ đến mức mặt bốc khói, nhiệt độ tăng vọt. Nguyễn Du Du không cần soi gương cũng biết mặt mình hẳn là rất đỏ.
“Ồ, ồ——” Tống Cẩm Minh cuối cùng cũng hiểu ra, nói đến đây, bọn họ đều biết trên đời này có thứ thuốc như vậy. Dù sao anh ấy cũng là con trai của một gia đình quý tộc, vốn không thiếu phụ nữ muốn đến làm thân. Bình thường bọn họ cũng rất cẩn thận cũng không ăn uống bừa bãi, kẻo lại mắc bẫy của người khác.
Cầm chiếc bùa màu vàng nhìn mãi, "Cái này phải dùng như thế nào? Có phải đốt thành tro rồi uống không?"
Nguyễn Du Du gật đầu, "Cái này là tốt nhất. Nếu không có bật lửa trong tay hoặc không đủ sức để đốt nó, anh có thể nhai nó và nuốt nó."
"Vậy à, cảm ơn nhé——"
Tống Cẩm Minh chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người quay đầu lại thì thấy đó Thẩm Mộc Bạch.
Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt nhưng Nguyễn Du Du luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tống Cẩm Minh và anh cùng nhau lớn lên, một ánh nhìn đủ hiểu rõ Thẩm Mộc Bạch kìm chế ngọn lửa, nhanh chóng đứng lên, "Anh Thẩm, anh đến đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Thẩm Mộc Bạch không trả lời và ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, vòng tay qua lưng cô và đặt tay anh trên vai cô. Đây là một cử chỉ bảo vệ và chiếm hữu, âm thầm tuyên bố chủ quyền của anh.
Nguyễn Du Du quay lại nhìn anh, "Anh Thẩm, sao anh lại ở đây?"
Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch rơi vào trên bàn, trong ấm có trà nóng, Nguyễn Du Du và Tống Cẩm Minh mỗi người một tách trà trước mặt.
Anh nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của Nguyễn Du Du, trong giọng nói có chút nguy hiểm, "Du Du, trà này có ngon không?"
Nguyễn Du Du cảm thấy câu hỏi của anh không thể giải thích được nhưng cô vẫn lắc đầu, "Tôi không thích uống trà nhưng cũng chưa kịp gọi đồ ăn. Anh Thẩm, anh có muốn uống không?"
Khóe môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch cong lên, nhìn Nguyễn Du Du với nụ cười nửa miệng, "Còn tùy vào việc Du Du có cho tôi uống một ly hay không."
Nguyễn Du Du bối rối, cầm lấy một tách trà, rót một chén trà đưa tới, "Anh Thẩm có phải khát lắm không?"
Thẩm Mộc Bạch nhận lấy nó, ngửa cổ và uống hết một hơi.
"Ơ——" Nguyễn Du Du không kịp ngăn anh lại, nắm đấm nhỏ đấm vào cánh tay anh, "Nóng lắm! Không tốt cho thực quản và dạ dày!"
Sau khi uống tách trà, nghe giọng nói mắng trách nhẹ nhàng của cô bé, lửa giận trong lòng Thẩm Mộc Bạch dường như bị nắm đấm nhỏ của cô đánh tan.
Tống Cẩm Minh đã thấy có điều gì đó không ổn, có thể đoán rằng Thẩm Mộc Bạch đã hiểu lầm điều gì đó hoặc là giữa hai vợ chồng có điều khó xử. Tóm lại là anh ấy không thích hợp ở lại đây, anh ấy định nói lời tạm biệt thì thấy Nguyễn Du Du đột nhiên đứng lên.
Nguyễn Du Du mím đôi môi căng mọng và hồng hào, khuôn mặt phồng lên, rõ ràng là đang tức giận.
Cô nghe thấy tiếng động ở cửa phòng, vẫn còn nhớ tới việc Chu Dung Dung đã lén nghe trộm trước đó, còn tưởng rằng có người nhìn trộm có ý đồ xấu, cô vòng qua ghế sofa, lao ra cửa và kéo cánh cửa một cách mạnh mẽ.
"Ầm ầm——" Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch, đang áp tai trên cửa nghe trộm, mất cảnh giác mà ngã vào phòng, suýt nữa thì ngã sổng xoài.
"Tại sao lại là các anh?!" Nguyễn Du Du tròn mắt