CHƯƠNG 50
Mặc cho Thẩm Mộc Bạch nói không cần chuẩn bị đồ Tết, Nguyễn Du Du vẫn lẳng lặng chuẩn bị vài gói mì ăn liền, dự định nếu không ăn sẽ dùng trong trường hợp khẩn cấp. Cô cũng đặt hàng qua mạng Internet một ít hạt dẻ cười, hạnh nhân, đậu phộng và hạt dưa làm thành một hộp nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người họ đã đến chỗ của ông lão một ngày trước đêm giao thừa. Căn biệt thự đã được trang hoàng đầy đủ không khí Tết cổ truyền. Nguyễn Du Du đã giúp dán một số câu đối liễn. A Phúc rất hào hứng, mặc bộ quần áo nhỏ màu đỏ chần bông.
Nguyễn Du Du mua cho nó, trông nó kém anh dũng một chút nhưng quả thật đáng yêu hơn rất nhiều.
Thẩm Mộc Dương đã ở lại công ty của Thẩm Thị kể từ kỳ nghỉ đông và giống như Thẩm Vinh Hưng, cậu ấy đã không đến cho đến tận đêm giao thừa.
Ba người cùng nhau đến chào hỏi ông lão trước, nhìn thấy Nguyễn Du Du, Thẩm Vinh Hưng cau mày, chưa kịp mở miệng đã bị ông lão quở trách: "Nếu còn muốn bới móc thì cứ đi thẳng về nhà của mình."
Thẩm Vinh Hưng không làm được những việc mà nhà họ Trần đã nhờ vả, một mặt cảm thấy có chút nhục nhã, mặt khác lại cảm thấy Nguyễn Du Du là người sắc bén cứng cỏi, bộc lộ tài hoa và không dễ dàng tha thứ cho người khác, không thông thấu mọi mặt chắc chắn rồi cũng sẽ xảy chuyện.
Ông ta vốn là muốn giáo huấn vài câu nhưng ông lão vừa nói xong ông ta không dám lên tiếng nữa.
Biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, thậm chí còn treo đèn lồng đỏ trong khu vườn nhỏ hoang vắng. Câu đối là do ông lão viết. Nguyễn Du Du xem hồi lâu, phát hiện nét chữ của ông lão có chút giống với Thẩm Mộc Bạch, liền chạy đến chỗ Thẩm Mộc Bạch hỏi, "Tiểu Bạch, chữ của anh có phải học từ ông nội không?"
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã ở bên cạnh ông nội, ông nội cũng dạy rất nhiều điều.” Thẩm Mộc Bạch kéo khăn choàng cổ cho cô và quấn chặt hơn. Cô bé cứ thế chạy vào sân, mũi cô lạnh cóng đến đỏ hoe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Dương bước đến ôm A Phúc trong tay, "Chị dâu nhỏ, chữ của tôi cũng giống của ông nội và anh hai." Nhắc mới nhớ, thời gian cậu ấy ở với bố mẹ không nhiều bằng thời gian ở cùng anh hai. Khi còn nhỏ, cậu ấy thường là cái đuôi nhỏ chạy theo sau anh hai mình.
Nguyễn Du Du nhìn A Phúc đang thoải mái trong vòng tay của cậu ấy, mỉm cười nói: "Cứ ở đấy mà chiều theo nó, đã nặng đến mức này rồi còn bồng bế."
"Không được, nó rất nghịch ngợm và không thân thiết với tôi chút nào. Chỉ khi tôi ôm nó, nó mới thân thiết với tôi một chút, đặt nó xuống đất là biến mất dạng ngay."
Thẩm Mộc Dương rất thích A Phúc và cậu ấy luôn muốn nuôi một con chó con nhưng Đường Tùng Phương không đồng ý, chê rằng sẽ rụng lông khắp nơi.
Kể từ khi gặp A Phúc ở chỗ ông lão, cậu ấy đã yêu nó đến mức đích thân dắt nó ra ngoài đi dạo và tự tay tắm cho nó. Cậu ấy kiên nhẫn hơn Nguyễn Du Du nhưng tiếc là A Phúc lại thân thiết với Nguyễn Du Du nhất, chỉ cần cô đến là nó sẽ quanh quẩn bên chân cô suốt.
Thẩm Mộc Dương không thể dõi theo mọi lúc, nếu không ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Mộc Bạch sẽ đảo qua, cậu ấy chỉ có thể ôm A Phúc, nó mới để cậu ấy vui vẻ trong chốc lát.
……
Nhà họ Thẩm không có thói quen canh đêm giao thừa, ông lão sức khỏe kém lâu rồi, mặc nhiên không thể thức khuya, sau bữa ăn đoàn viên cả nhà ngồi trong phòng khách một lát và ông lão đi nghỉ ngơi.
Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương không thể nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du và nhìn nhau cũng không thuận mắt. Vì vậy họ đã lên lầu, bật TiVi và gửi tin nhắn cho bạn bè của họ để chúc mừng năm mới.
Nguyễn Du Du cảm thấy có chút nuối tiếc, buổi chiều Thẩm Mộc Bạch cùng Thẩm Mộc Dương biến mất rất lâu, trước bữa tối mới trở về, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cho dù có mười Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương ngồi ở đây, cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ cho lắm. Điều quan trọng không phải là mọi người sôi nổi, náo nhiệt như thế nào, mà là……có Thẩm Mộc Bạch ở bên cạnh cô, như thế là quá đủ.
Dạ tiệc lễ hội mùa xuân đang được phát sóng trên TiVi. Nguyễn Du Du đang dựa vào Thẩm Mộc Bạch. Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Du Du tò mò hỏi: "Ở đây có thể bắn pháo hoa được không?"
"Được, ở trung tâm thành phố Yến Thành bị cấm đốt pháo. Đây là ngoại ô thành phố, có thể đốt pháo được nhưng ở đây không có nhiều người sinh sống, cho nên cũng không náo nhiệt lắm." Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay cô, "Du Du có muốn xem pháo hoa không?"
Nguyễn Du Du mắt sáng lên, "Được chứ? Nhưng chúng ta không chuẩn bị pháo hoa!"
Thẩm Mộc Dương ở bên cạnh có vẻ đang cười, Thẩm Mộc Bạch kéo cô đứng dậy mặc áo khoác cho cô và nói: "Dạ tiệc lễ hội mùa xuân sẽ được phát lại nhiều lần. Ngày mai Du Du sẽ xem. Bây giờ, chúng ta cùng xem pháo hoa nhé."
Nguyễn Du Du rất phấn khích, cô từng sống ở Yến Thành, từ nhỏ đã cấm bắn pháo hoa rồi, nói về điều này thì cô chỉ thấy trên TiVi chứ chưa thấy ngoài đời bao giờ!
Cô vơ lấy chiếc mũ và đội lên đầu một cách bừa bãi, Thẩm Mộc Bạch chỉnh lại cho cô một lần nữa rồi quấn lại chiếc khăn choàng cổ, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi cửa.
Lúc này trời đã tối, không có trăng, chỉ có những vì sao treo lơ lửng trên bầu trời, giống như một bức màn xanh sẫm được trang trí bằng đá quý.
Nguyễn Du Du chỉ phát hiện trên ngọn đồi cách đó không xa có ánh sáng, đó là một dãy đèn lồng, chiếu sáng từ chân núi đến đỉnh núi.
Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du vào ghế sau của xe, Thẩm Mộc Dương ngồi vào ghế lái và A Phúc từ đâu nhảy ra, vững vàng ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Đi xem pháo hoa ở chỗ rất xa à?” Nguyễn Du Du hào hứng mong chờ, đôi mắt long lanh.
“Không xa đâu, ít phút nữa sẽ đến.” Thẩm Mộc Bạch ngăn Nguyễn Du Du cởi mũ, xe còn chưa ấm lên là đã đến nơi rồi nên nếu đội mũ xong lại cởi mũ ra như thế sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Xe phóng ra và đi trên con đường nhỏ lên đồi.
Thường đi bộ khoảng 20 đến 30 phút là đến chân núi, nếu chạy xe thì chỉ mất vài phút, đèn đường hai bên đường soi sáng. Ở đây thực sự ít người, khu biệt thự ở đây cũng tương đối thưa thớt, hiện tại hầu hết mọi người đều ở yên trong nhà, không còn ai ngoài đường.
Dưới chân núi có một quảng trường nhỏ, Thẩm Mộc Dương đậu xe ở ven đường, Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du xuống xe.
Ngay khi A Phúc chuẩn bị vồ lên đã bị Thẩm Mộc Dương ôm lấy, cậu ấy xoa đầu A Phúc, "Ngoan ngoãn một chút, đêm nay, nếu mày lại dám phá hỏng việc tốt của anh hai thì sẽ trở thành một nồi lẩu thịt chó."
Những chiếc đèn lồng được thắp sáng hai bên lối đi lên núi, một màu đỏ và một màu vàng được treo xen kẽ, vừa lộng lẫy vừa ấm áp.
Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du và đi lên núi.
“Phải leo núi sao?” Nguyễn Du Du có chút lo lắng, “Sau này những chiếc đèn lồng này cháy hết, sau đó khi chúng ta xuống núi sẽ phải mò mẫm trong bóng tối.”
Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Những chiếc đèn lồng này không phải nến, chạy bằng điện, sẽ không cháy hết. Chúng ta không cần phải đi lên đỉnh núi, chúng ta chỉ cần đến một gian đình nhỏ ở lưng chừng sườn đồi."
Ngọn đồi vốn dĩ không cao lắm, người ta xây dựng hai gian đình, một trên sườn đồi và một trên đỉnh.
Gian đình nhỏ ở lưng chừng sườn đồi được trang trí bằng những ngọn đèn nhỏ bảy sắc cầu vồng, đèn cung điện hình bát giác treo ở bốn góc, làm cho gian đình nhỏ trở nên rất rực rỡ đẹp mắt.
Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du vào trong gian đình Nguyễn Du Du nhìn xuống, lúc này họ đang ở vị trí tương đối cao, có thể nhìn thấy bóng dáng biệt thự của ông nội. Mặc dù trời tối nhưng nhà nào cũng có đèn lồng. Trông về phía xa xa có một cảm giác giống như ảo ảnh.
Chỉ là không nhìn thấy pháo hoa mà Thẩm Mộc Bạch nói.
Đột nhiên, hơn chục quả pháo hoa nổ tung vào quảng trường nhỏ dưới chân núi, đầu tiên là những đốm sáng bay lên trời kèm theo tiếng "phốc", sau đó nổ một tiếng "bốp", để lại những chùm pháo hoa chói lọi trên không trung.
Bởi vì họ đang đứng ở lưng chừng núi, pháo hoa như muốn nổ tung trước mặt họ, Nguyễn Du Du hét lên và nhảy cẫng lên vì phấn khích.
“Tiểu Bạch!” Nguyễn Du Du phấn khích ôm lấy cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, pháo hoa nổ hơn mười phút rồi mới dần tắt.
Nguyễn Du Du vẫn có chút tiếc nuối, cảm thán "Đẹp quá."
Thẩm Mộc Bạch chạm vào tay cô, trời đã hơi lạnh, cái lạnh của mùa đông ở Yến Thành không phải chuyện đùa, nếu không phải sợ cô bé chết cóng, anh nguyện ý đốt pháo hoa cả đêm, miễn cô thích là được.
“Ơ?” Sau khi pháo hoa trên không trung ngưng rồi, ở quảng trường nhỏ dưới mặt đất có thêm loại pháo hoa nhỏ. Chúng là loại “pháo hoa lửa bạc”tương đối ngắn, chỉ cao khoảng hai mét nhưng chúng rất rực rỡ sáng chói, giống như tên gọi của nó.
Những cây pháo hoa nhỏ đó tạo thành một vòng tròn, từ trên sườn núi nhìn xuống có thể thấy rõ đó là hình trái tim.
“……Tiểu Bạch?” Nguyễn Du Du ngước mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, đều là anh chuẩn bị thứ này, bao gồm cả đèn lồng dọc đường và pháo hoa phía trước mặt, “Có phải Thẩm Mộc Dương đã ở dưới đó đốt nó?”
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Du Du, lúc này, hãy quên đi Thẩm Mộc Dương, chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm."
Vừa nói, anh vừa thả tay Nguyễn Du Du ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô và lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.
“Ừm——” Nguyễn Du Du ngạc nhiên nhìn anh, là anh, anh đang ngỏ lời cầu hôn sao?
Nhưng, không phải cô đã kết hôn với anh rồi sao?
Trái tim của Nguyễn Du Du đập nhanh và tâm trí cô có chút hỗn loạn.
Làm thế nào? Nếu anh hỏi "Em lấy anh nhé", cô sẽ trả lời như thế nào?
Thẩm Mộc Bạch nâng chiếc nhẫn lên, Nguyễn Du Du có thể nhìn thấy rõ ràng viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn, lúc này đang phản chiếu ánh đèn xung quanh, sáng lóa như vì tinh tú.
“Du Du.” Giọng Thẩm Mộc Bạch trầm xuống, bình tĩnh và trịnh trọng, anh hỏi: "Em có đồng ý—— nắm tay anh cùng nhau đi hết quãng đời còn lại không?"
“Em đồng ý!” Nguyễn Du Du nói không chút do dự, Thẩm Mộc Bạch ngay khi vừa hỏi dứt câu, cô đã đáp lại ngay và cô nói nhanh đến nỗi cô cảm thấy hơi phiền, như thế có phải biểu lộ bản thân không đủ e dè thẹn thùng không?
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười, anh nắm lấy tay Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Kim loại đã nhuốm màu không khí lạnh giá của đêm đông nhưng trái tim của Nguyễn Du Du vẫn ấm áp.
Thẩm Mộc Bạch đứng dậy, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu và nhìn cô thật sâu, ánh mắt anh tập trung và trìu mến.
Đôi mắt đen láy của anh như có một vòng xoáy có thể hút người ta vào, Nguyễn Du Du ngây người nhìn anh, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu.
Đầu chậm rãi cúi xuống, môi mỏng càng ngày càng gần, Nguyễn Du Du hoảng sợ nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy bất an.
Cuối cùng——
Môi anh chạm vào môi cô.
Trái tim của Nguyễn Du Du đập như trống, vào lúc hoảng loạn như vậy, điều mà cô nghĩ là: Môi anh quả nhiên là mềm mại và ấm áp như cô tưởng tượng.
Thẩm Mộc Bạch dùng một tay ôm eo cô và tay kia ôm lấy đầu cô, hơi thở hòa quyện vào nhau và Nguyễn Du Du cứ như thế bất giác mà ngã vào vòng tay anh.
Cô không biết đã qua bao lâu, có thể là vài phút, có thể là vài giờ, Nguyễn Du Du chỉ cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể đã bị rút hết, cảm giác thật phiêu diêu như thể đang bước trên mây. Cô chỉ có thể dựa vào ngực anh, thở gấp.
Thẩm Mộc Bạch âu yếm ôm lấy cô, trong giọng nói khàn khàn nở nụ cười nhẹ, "Du Du, chúng ta cần luyện tập nhiều hơn, nhìn em xem suýt chút nữa đã thở không ra hơi."
Nguyễn Du Du hoàn toàn không quan tâm đến sự trêu chọc của anh. Thời khắc này, cô giống như ăn một lúc mười cái bánh chocolate lava, từ trong ra ngoài tất thảy đều ngọt ngào.
Cô ôm lấy eo anh, nép vào vòng tay anh gật đầu, mím môi cười, ngoan ngoãn đáp: "Ừm, phải luyện tập thêm."
Những cây pháo hoa lửa bạc ở quảng trường nhỏ đã từ từ tắt đi, Thẩm Mộc Bạch lo lắng cô bé sẽ bị chết cóng nên không dám ở lại lâu nữa, anh cúi xuống, "Du Du, đến đây, anh sẽ cõng em xuống núi. "
Nguyễn Du Du thực