CHƯƠNG 49
Khuôn mặt Chu Dung Dung đông cứng lại, cô ta nghĩ trước mặt Tống Cẩm Minh mình còn chút thể diện nào đó nhưng anh ấy còn không thèm nhìn cô ta. Trái lại, khi nói từ "Du Du", giọng điệu của anh ấy rất dịu dàng và thân thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn thay, ban đầu cô ta cũng không có ý định muốn giúp Trần Mai nhưng Trần Mai đã vội vàng đến nhờ cô ta giúp nghĩ ra cách.
Chu Dung Dung nghĩ Trần Mai rất buồn cười, rõ ràng là nhà họ Trần đã bị phá sản mà còn đi chọc vào Nguyễn Du Du. Tại sao không thử tìm cách tiếp cận với những người đàn ông có tiền có quyền, biết đâu có thể cứu được nhà họ Trần.
Chu Dung Dung vẫn chưa quên rằng sau khi bố mẹ cô đến trường tìm Nguyễn Du Du, nhà họ Chu muốn dùng dư luận để cưỡng bức Nguyễn Du Du nhưng Trần Mai đã đăng trên diễn đàn nói rằng Nguyễn Du Du không phải người nhà họ Chu và bôi nhọ mẹ cô ta nói rằng bà ta không thích tắm rửa, đã tiết lộ rất nhiều điều về gia đình họ Chu.
Mặc dù Trần Mai đã giấu tên vào thời điểm đó nhưng sau khi so sánh cẩn thận các bức ảnh trong bài đăng, cô ta khá sốc khi biết rằng bài đăng đó là do Trần Mai đăng.
Vì vậy, cô ta sẽ không giúp Trần Mai, hơn nữa hoàn cảnh nhà họ Chu đang bấp bênh, không giúp được gì cho người khác, điều quan trọng nhất bây giờ là tự cứu lấy mình.
Để nhà họ Chu vượt qua cơn nguy kịch, bố cô ta muốn lợi dụng cô ta để kết hôn.
Chu Dung Dung không phản đối cuộc hôn nhân liên kết, cô ta không tin vào tình yêu vượt ra ngoài khái niệm gia thế, càng không thể yêu một gã trai nghèo. Người cô ta lấy chắc chắn phải nằm trong giới hào môn ở Yến Thành, tốt nhất là một người có quyền lực đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Đây cũng là lý do ngay từ đầu cô ta từ bỏ Thẩm Mộc Bạch, thứ cô ta muốn Thẩm Mộc Bạch không thể cho. Tuy anh đẹp trai, đẹp hơn một số ngôi sao nữa là, chắc chắn là hotboy ở Đại học Yến Thành, cô ta cũng sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân không có nền tảng tài chính.
Nhưng vấn đề bây giờ là cô ta không tìm được người phù hợp để có cuộc hôn nhân liên kết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta muốn gả cho người có thế lực, người có thế lực cũng muốn môn đăng hộ đối, những người nổi tiếng ở Yến Thành đều biết nhà họ Chu sắp phá sản, lúc này không ai muốn có cuộc hôn nhân liên kết với nhà họ Chu.
Tất nhiên, Chu Dung Dung đang nói về những công tử như Tống Cẩm Minh và Triệu Húc Phong. Một số người thì đầu hói, bụng phệ, bằng tuổi bố, đã có nhiều đời vợ, dù giàu có đến mấy cô ta cũng không chịu lấy.
Thật không may, thực tế là ngay cả một người như vậy cũng muốn yêu cầu của hồi môn từ đàng gái. Bố cô ta hy vọng thông qua cuộc hôn nhân liên kết có cứu nhà Chu sắp tan thành mây khói, đột nhiên có người ném ra một chiếc phao cứu sinh.
Đó là một doanh nhân giàu có từ nơi khác đến phát triển ở Yến Thành. Tài sản của ông ta dù cho có vượt qua hàng trăm triệu nhân dân tệ đi chăng nữa, rất không may là anh ta vẫn không thể khuếch trương thêm các thương vụ ở Yến Thành nên đã nhắm trúng những mối quan hệ của nhà họ Chu.
Nhà họ Chu tuy không phải dòng dõi quý tộc nhưng chí ít cội nguồn cũng là ở Yến Thành, mối quan hệ có thể không nhiều bằng ông lão nhà họ Thẩm nhưng đối với người ngoài như thế là cũng hiếm có lắm.
Đây là một cuộc hôn nhân liên kết tốt đẹp. Cả hai bên đều có được những gì họ cần.
Chu Dung Dung có chút bất đắc dĩ, tài sản hơn trăm triệu vẫn là quá ít đối với cô ta, thậm chí còn không thể khuấy động nổi bất kì cơn lũ tiền tệ nào ở Yến Thành, nơi cách xa những chức sắc hàng đầu mà cô ta mong muốn.
Sau khi gặp tận mắt người doanh nhân giàu có, Chu Dung Dung lại càng kiên quyết không đồng ý cuộc hôn nhân liên kết này. Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy cô ta hai mắt sáng ngời, đôi bàn tay mũm mĩm cứ muốn sờ vào cơ thể cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai bố con đã có một cuộc cãi vã lớn nhất từ trước đến nay.
Chu Quốc Vượng cảm thấy rằng đây là cơ hội duy nhất để cứu gia đình họ Chu.
Chu Dung Dung không chịu hy sinh bản thân, nói trắng ra là sau khi kết hôn, cô chủ yếu chăm sóc gia đình nhà chồng, nhà họ Chu đối với cô chỉ là trên nền vải màu tô điểm thêm bông hoa, cô ta không thể đưa xe trước ngựa được. Vì lợi ích của nhà họ Chu mà hồ đồ bừa bãi kết hôn với một người đàn ông không thể đem ra để khoe mẽ với mọi người như vậy.
Người đàn ông mà cô ta muốn gả phải đẹp trai, lịch lãm, tài sản phải vượt trội hơn người khác và độ tuổi tốt nhất là không quá 30. Người như Tống Cẩm Minh là lý tưởng nhất.
Bố cô ta ngày nào cũng tỉ tê bên tai nói đến lợi ích của việc gả cho doanh nhân giàu có, mẹ cô ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, Chu Dung Dung ước chừng nếu không đồng ý, bố cô nhất định sẽ dùng thủ đoạn nào đó để ép buộc cô kết hôn với gã doanh nhân.
Lúc này Chu Dung Dung mới nhận ra, trong mắt bố, cô ta không quan trọng bằng nhà họ Chu.
Cô ta phải dựa vào bản thân để tìm chỗ dựa suốt đời cho mình trước khi bố cô gả cô ta cho doanh nhân giàu có kia.
Vì vậy, ngay khi nghe tin Tống Cẩm Minh và Nguyễn Du Du đến câu lạc bộ nhà họ Triệu, cô ta đã dẫn theo Trần Mai. Trước tiên là xem Trần Mai gây khó dễ Nguyễn Du Du, Trần Mai cúi đầu xin tha cũng được hoặc là Nguyễn Du Du ngượng ngùng cũng không sao, đó chính là tất cả những gì cô ta thích thú muốn được xem. Thứ hai là việc Trần Mai cản đường như thế khiến cuộc gặp gỡ giữa cô ta và Tống Cẩm Minh trở nên tự nhiên hơn và không quá cố ý.
Vốn nghĩ rằng sau một thời gian hẹn hò với Tống Cẩm Minh, trong lòng đối phương ít nhiều cô ta cũng có vài phần vị trí nào đó.
Tiếc thay, Tống Cẩm Minh quá lạnh lùng.
Tuy nhiên, Chu Dung Dung không nản lòng, vì Tống Cẩm Minh sẵn sàng tuân theo sự sắp đặt của bố mẹ và có những cuộc hẹn xem mắt hết lần này đến lần khác, điều đó chứng tỏ rằng anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân liên kết. Nếu như……
Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra với hai người, Tống Cẩm Minh chắc chắn sẽ cưới cô ta. Trai tài gái sắc, Tống Cẩm Minh có tiền tài, còn cô ta có sắc đẹp. Đây cũng được xem là một hình thức khác của sự môn đăng hộ đối. Hơn nữa, dù là gia đình cô ta đã suy thoái nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với một cô gái như Nguyễn Du Du, người đã lớn lên ở nông thôn. Vì suy cho cùng, sự nuôi dạy từ thời thơ ấu là khác nhau.
Trước đây, Chu Dung Dung chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy, ít nhất cô ta cũng sẽ phải đợi đến khi đính hôn rồi mới tiến triển hơn với phía đàng trai nhưng bây giờ cô không thể đợi thêm được nữa.
Nếu không nhanh chóng chớp lấy Tống Cẩm Minh càng sớm càng tốt thì phải theo sự sắp đặt của bố, ép cô ta kết hôn với doanh nhân giàu có béo mập.
……
Trần Mai gần như nhảy dựng lên kích động trước câu nói của Tống Cẩm Minh "vào tù hoặc bị đuổi học" Điều mà cô ta đã suy nghĩ và suy nghĩ trong những ngày qua là không thể vào tù. Nếu là bị đuổi học thì vẫn có thể chấp nhận được, còn nếu vào tù, có tiền án thì cả đời điêu đứng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Chu Dung Dung, không biết Chu Dung Dung đang nghĩ gì. Cô ta trông lơ đãng, hơi giống như không để tâm mọi việc đang diễn ra ở đây, rõ ràng là không thể trông chờ gì.
Lúc này đã là buổi trưa, câu lạc bộ của nhà Triệu ở Yến Thành cũng rất nổi tiếng, có rất nhiều người đến đây ăn trưa. Ở bãi đậu xe, dòng người đông đúc, ai cũng chú ý đến bốn người thanh niên cao ráo đẹp trai, cộng thêm hoa khôi trường học nhiệm kỳ trước Chu Dung Dung và hoa khôi trường học nhiệm kỳ này Nguyễn Du Du, thực sự quá đã mắt.
Trần Mai nghiến răng, "Phịch——” cô ta quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn Nguyễn Du Du, "Tôi biết tôi sai rồi, cô có thể buông tha cho tôi không? Tôi nhất thời hồ đồ thôi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa, cô tha cho tôi lần này, được không?”
Nguyễn Du Du bị cô ta làm cho giật mình hoảng hốt, nhìn thấy những người xung quanh đang chỉ trỏ và bàn tán, cô lập tức hiểu được ý đồ của Trần Mai.
“Như tôi đã nói, cho dù có xin lỗi theo cách nào, tôi cũng sẽ không rút lại đơn kiện, kể cả việc quỳ xuống cầu xin sự thương xót mà buông tha.” Hai má mềm mại của Nguyễn Du Du phồng lên, giống như một con ếch nhỏ đang tức giận, đầy đặn hồng hào, mím môi không vui.
Triệu Húc Phong nhướng mày, “Này—— đây là đang cố gắng dùng thân phận thấp kém để cầu xin sự đồng cảm và buộc Du Du phải tha thứ cho à.”
“Ngay cả khi muốn dùng đám đông vây quanh để xem, Du Du không muốn rút đơn kiện thì không rút đơn kiện.” Ngô Trung Trạch nghiêm mặt tiếp lời.
Thẩm Mộc Bạch cười giễu cợt, "Xin lỗi là thành thật ăn năn hối lỗi, chứ không phải dùng đám đông dư luận để bức hại người mà cô đã tổn thương, hơ hơ——Tôi đoán một người có lòng dạ độc ác không thể có chút lòng thành, nếu muốn quỳ cứ tiếp tục quỳ, Du Du, chúng ta đi nào."
Thẩm Mộc Bạch khoác vai Nguyễn Du Du và đi vòng qua Trần Mai đến xe của mình. Chu Dung Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Tống Cẩm Minh, "Cẩm Minh, đợi một chút."
Trần Mai hai mắt sáng lên, tưởng rằng Chu Dung Dung định thay cô ta cầu xin nhưng lại nghe thấy Chu Dung Dung nói: "Trần Mai, thực xin lỗi, tôi không thể đưa cô về được, cô tự đi taxi đi."
Hai mắt Trần Mai gần như bốc cháy, Chu Dung Dung dường như cố tình không nhìn thấy. Cô ta cố gắng thể hiện góc độ đẹp nhất của mình, "Cẩm Minh, tôi có vài lời muốn nói với anh, chúng ta đi lên một lúc nhé?"
Tống Cẩm Minh lắc đầu, "Tôi còn có chuyện phải làm. Nếu cô có gì muốn nói thì cứ nói đi."
Chỉ một câu nói đấy thôi, cũng đủ khiến cho Chu Dung Dung biết rằng Tống Cẩm Minh thực sự không có tình cảm với cô ta và cô ta không có tia hy vọng nào với Tống Cẩm Minh, trừ khi…… sử dụng một số thủ đoạn khác.
Khóe mắt cô hơi đỏ lên, trong giọng nói có chút buồn bã, "Tôi, tôi biết chuyện của hai chúng ta đã kết thúc, chiếc vòng ngọc phỉ thúy mà dì tặng trước đây, tôi cũng muốn trả lại cho anh, món quà đó quá đắt, tôi không thể giữ nó."
Tống Cẩm Minh sững sờ một lúc, anh ấy không biết mẹ có tặng cho Chu Dung Dung chiếc vòng hay không nhưng kỳ thực mẹ anh ấy lại có thói quen này. Đôi khi anh ấy làm theo ý mẹ, cùng đối tượng xem mắt gặp thêm vài lần, mẹ anh ấy không thấy con trai phản đối quá kịch liệt lại ngỡ là có kịch hay phía sau liền mang đồ trang sức quý giá gia truyền tặng cho bên đàng gái.
Khi cả hai không thành, mẹ anh ấy lại hối hận, muốn lấy lại món đồ trang sức gia truyền, chỉ vì chuyện này mà anh ấy suýt trở thành một tên cặn bã có tiếng ở Yến Thành.
Chu Dung Dung sững sờ khi nhìn thấy Tống Cẩm Minh, cô ta biết đây hẳn sẽ có kịch hay phía sau rồi, cô ta quấn áo khoác cashmere, "Lạnh quá, Cẩm Minh, tôi chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói. Anh, anh có thể đi cùng tôi ăn bữa trưa, cứ xem như là lần cuối cùng chúng ta hẹn hò."
Tống Cẩm Minh do dự một lúc, thà lấy lại chiếc vòng trước còn hơn, nếu mẹ đến đòi thì chắc chắn sẽ lại xảy ra một trận cãi vã.
"Được, vậy chúng ta lên đi."
Chu Dung Dung cố gắng hết sức để kiểm soát biểu hiện của mình, giữ nguyên vẻ mặt mất mát và đau buồn đó.
Nguyễn Du Du lo lắng nhìn Tống Cẩm Minh và khẩu hình ám hiệu: "Hãy cẩn thận.”
Mọi người chia tay nhau, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch trở về công ty của mình. Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến Dược Hoa. Chu Dung Dung và Tống Cẩm Minh quay trở lại câu lạc bộ, chỉ còn lại Trần Mai một mình quỳ tại chỗ.
Cô ta tức giận đứng dậy, nhìn những chiếc xe nẹt ga khói bụi bay mịt mù đã đi xa, lấy chìa khóa từ trong túi ra, quay ra phía xe của Chu Dung Dung, dùng chìa khóa cào lên xe, nhìn xung quanh không có ai để ý đến cô liền chạy đi nhanh chóng.
……
Tống Cẩm Minh và Chu Dung Dung đi lên lầu rồi vào trong phòng, Chu Dung Dung cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên, bên trong mặc một chiếc váy lông cừu mịn màu trắng, lớp vải mềm mại ôm sát vào da, lộ rõ thân hình mảnh mai.
Chu Dung Dung tự tin phô hình thể bản thân, cố ý không vội ngồi xuống, đi một vòng trong phòng, "Xem