CHƯƠNG 52
Ngay sau khi những lời của Thẩm Vinh Hưng vừa dứt, người chủ trì chương trình đã bước đến chào anh, "Ồ, Thẩm Tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi. Tôi lo rằng anh sẽ không xuất hiện lần này nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vinh Hưng vốn tưởng rằng "Thẩm Tổng" mà người chủ trì nói là mình nhưng kỳ lạ là vừa rồi ông ta đã gặp mặt mọi người, vậy tại sao người chủ trì chương trình lại nói rằng ông ta "rốt cuộc đã đến rồi?” Ngay khi ông ta định nói lại thì thấy người chủ trì chương trình lướt qua ông ta và bắt tay Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Vinh Hưng: "……" Con trai ông khi nào đã có thể tham gia bữa tiệc như vậy, lại để người chủ trì tiếp đón nhiệt tình như vậy?
Người chủ trì liếc nhìn Thẩm Vinh Hưng một cách mơ hồ, mọi người đều là cáo già trong giới kinh doanh nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt Thẩm Vinh Hưng không thể che giấu, hiển nhiên ông ta không hề biết rằng Thẩm Mộc Bạch với thân phận nào để đến tham dự.
Người ta nói rằng Thẩm Vinh Hưng đối xử không tốt với đứa con trai do vợ cũ sinh ra và ông ta đã tạo nên tiếng xấu là một thiếu gia vô dụng, bây giờ điều đó có vẻ đúng. Người ngoài không biết người đứng đầu của Dược Hoa là Thẩm Mộc Bạch, thậm chí cả bố ruột của anh cũng không biết, có thể thấy Thẩm Vinh Hưng không biết gì về tình hình của Thẩm Mộc Bạch, như vậy thì hơi quá đáng.
Trước bữa tiệc, người chủ trì mới biết người đứng đầu của Dược Hoa là Thẩm Mộc Bạch, hai năm trước người chủ trì đã gửi lời mời đến Dược Hoa nhưng họ không hề hồi đáp và cũng không biết ai là người đứng đầu thực sự của Dược Hoa. Không ngờ lần này phía Dược Hoa chấp nhận lời mời và trước bữa tiệc đã báo cho người chủ trì biết tên của người đứng đầu Dược Hoa để tránh hiểu lầm khi đến nơi.
Sự thật đã chứng minh rằng việc thông báo trước là chính xác. Nhìn xem, ngay cả Thẩm Vinh Hưng đã ngăn không cho Thẩm Mộc Bạch bước vào. Nếu không biết trước, người chủ trì đã phải chịu trận mà nhìn Thẩm Mộc Bạch bị chặn lại phía bên ngoài.
Thẩm Vinh Hưng ngây người nhìn người chủ trì kéo Thẩm Mộc Bạch đi và đi đến giữa sảnh.
Từ khi Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du bước vào sảnh tiệc, tất cả mọi người đều chú ý đến hai người họ, những người có mặt đều là những người trung niên có sự nghiệp thành công, còn có một vài người lớn tuổi đức cao vọng trọng. Tuổi đời non trẻ như thế chỉ có hai người họ, mọi người đều thầm đoán lý do Thẩm Mộc Bạch đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người tinh ý hơn đều đã nghĩ tới người đứng đầu Dược Hoa vẫn chưa xuất hiện nhưng nhìn vào những lời đồn đại suốt thời gian qua về đại thiếu gia vô dụng thì rất khó để liên tưởng hai người này lại.
“Khụ khụ.” Người chủ trì ho khan hai tiếng, ánh mắt của mọi người đều tập trung, người chủ trì nở nụ cười: “Hôm nay chúng ta có thêm hai người bạn mới, đã mời mấy lần rồi mới bằng lòng đến tham dự. Chúng ta hoan nghênh người đứng đầu tập đoàn Dược Hoa——Ông Thẩm Mộc Bạch và phu nhân là Bà Nguyễn Du Du!"
Ngay khi giọng nói cất lên, cả sảnh đều bao trùm bởi bầu không khí im lặng đến rợn người.
Người đứng đầu tập đoàn Dược Hoa……Thiếu gia vô dụng Thẩm Mộc Bạch……
Hóa ra là cùng một người?!
Mọi người ngơ ngác nhìn ba người đang đứng giữa khán đài, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương ngạc nhiên đến độ cảm thấy mất phương hướng, nếu không phải người chủ trì với sự điềm tĩnh vốn có thì Thẩm Vinh Hưng sẽ nghi ngờ rằng đang nói đùa.
Đường Tùng Phương cảm thấy tất cả những điều này là quá vô lý, bà ta chưa bao giờ để mắt đến đứa con riêng này, làm sao anh có thể xây dựng một đế chế kinh doanh như Dược Hoa?
Chẳng lẽ người chủ trì không mời được người đứng đầu Dược Hoa nên mới tùy tiện đưa một người đến đây, hoặc giả có thể là một thủ đoạn để ép người đứng đầu Dược Hoa xuất hiện?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Haha, mọi người đừng chỉ có vui mừng, hãy vỗ tay.” Người chủ trì phá vỡ sự im lặng rợn người ấy bằng một tràng pháo tay.
Đám đông như được giải thoát khỏi trạng thái hóa đá, ngay sau đó trong sảnh tiệc vang lên tiếng vỗ tay.
Ánh mắt của mọi người chuyển từ Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du sang khuôn mặt của Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương. Hơ hơ, những gì mà bố mẹ nhà họ Thẩm đã làm thực sự rất thú vị, họ thậm chí còn không biết rằng con trai của họ là người đứng đầu của Dược Hoa.
Thẩm Vinh Hưng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này.
Thẩm Mộc Bạch hóa ra là người đứng đầu cả đế chế kinh doanh, phải biết rằng Dược Hoa từ lâu đã vượt mặt sản nghiệp Thẩm Thị và người lặng lẽ đạt được những thành tựu to lớn đó thực sự là con trai ruột của ông ta, điều này khiến Thẩm Vinh Hưng không kìm được niềm tự hào.
Trong lòng tự hào vẫn có chút chua xót ghen tị, con trai của ông ta đạt được thành tích như vậy, ngay cả bản thân cũng không so sánh được. Thẩm Mộc Bạch có năng lực hơn và trẻ hơn ông ta, đứng đó như một vầng quang chói lọi.
Những ánh mắt đầy ẩn ý của những người xung quanh khiến ông ta cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Mộc Bạch…… anh không tiết lộ với người khác cũng không sao nhưng kể cả người làm bố này còn không biết! Rốt cuộc anh vẫn là một đứa con bất hiếu!
Đầu óc Thẩm Vinh Hưng hỗn loạn, khi người chủ trì giới thiệu xong, Thẩm Mộc Bạch bị chặn lại để trò chuyện, còn Nguyễn Du Du cũng đang nói chuyện phiếm với những người xung quanh, sau đó ông ta mới hoàn hồn trở lại.
Những người đang nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch lâu nay muốn bàn chuyện làm ăn với Dược Hoa nhưng khi thấy Thẩm Vinh Hưng đi tới với vẻ mặt u ám, họ đã khôn ngoan bỏ đi.
Bây giờ họ đã biết người đứng đầu Dược Hoa là ai, từ từ vẫn có thể bàn chuyện làm ăn sau, xung đột giữa hai bố con thì họ vẫn phải tránh né đi thì hơn để tránh làm xấu mặt nhau.
“Mày——” Thẩm Vinh Hưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm và bình tĩnh của Thẩm Mộc Bạch, lồng ngực như bị nhét một cục bông lớn, thở không nổi, “Sao mày lại cố tình che giấu chuyện này? Sợ rằng bố sẽ lợi dụng mày à?!"
“Cố ý che giấu?” Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, “Tôi chưa bao giờ cố ý che giấu, chỉ cần ông hỏi đến, tôi nhất định sẽ nói.”
Đôi mắt đen thuần khiết của ông ta nhìn Thẩm Vinh Hưng lặng lẽ, không chút gợn sóng, "Tuy nhiên, ông chưa bao giờ hỏi tôi bận bịu chuyện gì, dự định tương lai hay kế hoạch cuộc sống và sự nghiệp của tôi."
"……" Thẩm Vinh Hưng mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cổ họng khô rát, không nói được lời nào.
Đúng vậy, những gì Thẩm Mộc Bạch nói là sự thật.
Không biết từ bao giờ, ông ta lại bỏ qua người con trai này, thậm chí còn không nhớ Thẩm Mộc Bạch đi du học từ khi nào, tại sao lại phải ra nước ngoài học thay vì lựa chọn Đại học Yến Thành.
Ông ta cũng không nhớ Thẩm Mộc Bạch trở về nước khi nào và anh đã làm gì sau khi trở về.
Ông chưa bao giờ hỏi đến, trong lòng ông ta Thẩm Mộc Bạch chỉ là thế hệ thứ hai giàu có, tiêu xài hoang phí của cải gia đình, ăn chơi đàn đúm, vô công rỗi nghề.
Những người khác cho rằng con trai lớn của ông ta là một thiếu gia vô dụng nhưng bản thân chưa bao giờ bác bỏ điều đó vì ông ta cũng nghĩ như vậy.
Thẩm Vinh Hưng sắc mặt xám xịt, cúi đầu, lẳng lặng quay người bước đi, bóng lưng có chút suy sụp chán chường.
Thẩm Mộc Bạch không nói gì, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Du ở cách đó không xa, cô bé đang nói chuyện phiếm với những người xung quanh, nhìn cũng không có vẻ gì khó chịu.
Một nụ cười dịu dàng hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch.
Anh đến đây không phải để khiến cho Thẩm Vinh Hưng khó xử, ông ta không xứng đáng để anh suy ngẫm đến. Anh muốn cho cô bé của mình một danh phận rõ ràng để những người như Trần Mai không gây rắc rối, vì một chiếc xe có thể bịa ra chuyện bao nuôi và hàng loạt lời nói dối.
Bên cạnh đó, ngay cả khi vụ kiện Trần Mai thắng, một số người cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những tin đồn, không phải ai cũng có thể phân biệt được đúng sai. Sau khi cô bé bắt đầu đi học trở lại, anh sợ cô sẽ phải đối mặt với những người như vậy và tiếp tục nghe những lời bàn tán đó.
Chỉ cần anh tiết lộ danh tính của mình, cô bé là vợ của người đứng đầu Dược Hoa, sẽ không còn ai dám nói huyên thuyên nữa.
Nguyễn Du Du dường như nhận thức được ánh mắt của anh, nhìn lên, mím môi cười.
“Ồ, hai người có một mối quan hệ tốt như vậy, thật sự rất đáng ghen tị.” Chính mẹ của Triệu Húc Phong đã lên tiếng, bà đã nhận ra Nguyễn Du Du ngay khi cô đến. Dù gì cũng là đại ân nhân của con trai mình.
Vì vậy, bà ấy là người đầu tiên nói chuyện với Nguyễn Du Du, ở đây có cả người trung niên và người già, Nguyễn Du Du còn quá trẻ và đây là lần đầu tiên đến tham dự những buổi tiệc như thế, bà ấy không muốn Nguyễn Du Du cảm thấy khó chịu và muốn đưa cô sớm làm quen và hòa nhập với mọi người.
Người thứ hai bước đến là mẹ của Chử Viên, Nguyễn Du Du lúc trước là khách đến chơi nhà, bà biết điều đó nhưng không ngờ cô bé lại là phu nhân của Dược Hoa.
Người thứ ba bước đến là mẹ của Ngô Trung Trạch, bà chưa bao giờ gặp Nguyễn Du Du nhưng bà biết Thẩm Mộc Bạch là bạn thân của con trai bà và bà đã nghe vô số lời nói về Nguyễn Du Du từ con trai mình. Nếu bà không biết bọn họ đều chơi với nhau rất thân thiết còn nghĩ rằng con trai mình đã phải lòng cô bé.
Người thứ tư đến là mẹ của Tống Cẩm Minh, bà có động cơ thầm kín, thật tiếc khi Nguyễn Du Du, một cô gái xinh đẹp và giỏi giang lại không thể làm con dâu của bà. Nhưng cô bé phải có bạn bè xung quanh và bạn bè của cô chắc hẳn phải rất thú vị. Hy vọng có thể giới thiệu họ cho con trai làm quen. Dù sao, con trai và Thẩm Mộc Bạch là bạn tốt, vợ của con trai và vợ của Thẩm Mộc Bạch theo lẽ là bạn tốt của nhau, như thế chẳng phải rất hợp lý sao?!
Đường Tùng Phương tức nôn.
Nhìn thấy một vài phu nhân vây quanh Nguyễn Du Du như sao quấn trăng, mỗi người đều mỉm cười âu yếm, ánh mắt giống như đang nhìn đứa con gái bảo bối của mình, trong lòng bà ta không khỏi khó chịu và hoảng sợ.
Trước giờ vẫn luôn xem thường Thẩm Mộc Bạch nhưng anh thực sự lại rất tài giỏi và ngay cả Nguyễn Du Du lần đầu tiên xuất hiện trong một dịp như vậy cũng được mọi người hoan nghênh chào đón đến vậy. Điểm mấu chốt là cô không hề có một chút sợ sệt khi đứng trước đám đông, trông vô cùng phóng khoáng chẳng giống một cô gái quê nhút nhát chút nào.
"Này" người phụ nữ bên cạnh chạm cánh tay của bà ta, "Không phải nói con dâu của mình là một cô gái nông thôn quê mùa không thể giao lưu nơi đông người sao? Nhìn không ra, trông rất đẹp và thành thạo phép tắc xã giao cứ như là một khuê nữ đã được dạy dỗ nghiêm khắc từ khi còn bé."
Đường Tùng Phương bĩu môi, thật sự không có tâm trạng nói chuyện với những kẻ quanh co này.
Nhưng người đó vẫn không cam lòng bỏ qua, còn nói: "Con riêng của bà cũng giỏi che đậy ghê gớm, tâm cơ thâm sâu như vậy, e rằng Thẩm tổng nhà bà không phải là đối thủ đâu."
Đường Tùng Phương sắc mặt càng trở nên tệ hơn, đây là điều mà bà ta lo sợ nhất.
Mọi người đều là người trưởng thành, bản thân đã làm gì đều biết rất rõ. Bà ta tin rằng Thẩm Mộc Bạch không phải là một kẻ ngốc, có thể thấy được điều đó từ thái độ của anh đối với Thẩm Vinh Hưng và chính bản thân.
Anh cũng biết rằng mối quan hệ bố con tệ như thế là có vô số lần châm dầu đốt lửa của bà ta.
Tuy nhiên, Thẩm Mộc Bạch chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với bà ta.
Bà ta cứ luôn cho rằng là do lúc đó còn nhỏ nên ngốc nghếch, không rõ tâm tư của bà ta, đến khi lớn rồi biết rằng sẽ không đấu lại nên mới cụp đuôi ngoan ngoãn không gây chuyện.
Bây giờ xem ra anh cũng không ngốc, càng không nhát gan, ngược lại còn rất giỏi giang ưu tú.
Anh luôn kìm chế không phát tiết, chẳng lẽ là muốn chờ cơ hội để giáng cho mình một đòn chí mạng? Bằng không, anh có dã tâm và năng lực, tại sao anh lại sẵn sàng chịu uất ức như thế?
Điều khiến bà ta lo sợ hơn nữa là Thẩm Vinh Hưng biết người con trai này tốt như vậy, liệu sẽ giao lại cả Thẩm Thị cho anh? Rồi những nỗ lực cực nhọc bao nhiêu năm của bà ta cũng là đổ sông đổ bể và rồi Mộc Dương của bà ta sẽ chẳng được gì cả.
Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương nỗi lòng trùng điệp nhưng Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du như cá gặp nước.
Hai người họ đến đây để công khai danh tính, kẻo có người tọc mạch