CHƯƠNG 53
“Bố, con nghĩ công việc kinh doanh của gia đình chúng ta gần đây không được tốt chính là Thẩm Mộc Bạch đang trả thù con.” Tào Toàn khôn ngoan hơn Trần Mai và Chu Dung Dung rất nhiều và đã liên tưởng đến quá trình phá sản của gia đình họ Trần và họ Chu, tiến độ xảy ra sự việc trùng khớp với thời điểm giữa Trần Mai, Chu Dung Dung và Nguyễn Du Du xảy ra xung đột. Anh ta nhanh chóng xâu chuỗi sự việc và hiểu rõ mọi chuyện. "Trần Mai đánh Nguyễn Du Du trong khóa huấn luyện quân sự và sau đó gia đình họ Trần bắt đầu suy tàn và họ Chu cũng có mối quan hệ rất lớn với Nguyễn Du Du."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bố Tào nghĩ việc kinh doanh xảy ra biến cố cũng cảm thấy lạ, vì họ đều là đối tác kinh doanh cũ, nói không gia hạn hợp đồng thì lập tức không gia hạn. Ông cũng đi nghe ngóng nhưng chẳng được gì, đối tác chỉ trả lời doanh nghiệp có những kế hoạch khác. Bây giờ nghe lời của con trai kể lại, tất cả những điều này cuối cùng đã có một lời giải thích hợp lý.
Bố Tào không thể quan tâm đến việc nổi giận nữa, con trai vì cố lấy lòng người yêu, hậu quả là vì làm điều xấu mà ảnh hưởng đến chén cơm, liên lụy đến gia đình. Ông cũng không thể bỏ được con trai mình được. Bây giờ hắn chỉ có thể tìm cách giải quyết vấn đề, cụp mắt suy nghĩ để nhanh chóng đưa ra đối sách.
Tào Toàn nghiến răng nghiến lợi, "Bố, chúng ta không thể đối đầu với Thẩm Mộc Bạch, cũng không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra nữa. Chúng ta phải mau chóng ngăn lại."
Bố Tào liếc anh ấy một cái, “Vậy thì nói xem, làm thế nào để ngăn lại?” Ông đã hạ quyết tâm rồi nhưng ông vẫn muốn nghe suy nghĩ của con trai mình và xem con trai có tiến bộ hơn sau bài học này không.
Tào Toàn hít sâu một hơi, với vẻ mặt của một người đàn ông mạnh mẽ bẻ cổ tay, "Con sẽ thừa nhận sai lầm của mình, sẽ giải thích tất cả những gì đã làm. Thẩm Mộc Bạch muốn trừng phạt như thế nào thì tùy ý nhưng vấn đề này phải được làm rõ. Buộc phải thôi học cũng được hay có bị khởi tố như Trần Mai cũng được, chắc chắn sẽ có một mức giới hạn, chỉ cần Thẩm Mộc Bạch nói rõ ràng, con đều sẽ thừa nhận."
"Buộc thôi học?! Khởi tố ?!" Mẹ Tào thét lên.
Bố Tào vỗ vỗ vai Tào Toàn, "Con đã lớn rồi."
Tào Toàn nghĩ đến đây, không chút do dự gọi Thẩm Mộc Dương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ thậm chí không biết Thẩm Mộc Bạch sống ở đâu và họ không biết phải đi đâu nếu muốn xin lỗi. Vừa hay lúc đang nghỉ Tết, mọi người đều không đi làm, đến Dược Hoa cũng không gặp được ai, trường học thì cũng chưa khai giảng, cho nên tìm Nguyễn Du Du là không thực tế. Mọi người đều biết ông lão Thẩm sống ở đâu nhưng họ không dám làm phiền ông. Đối với Thẩm Vinh Hưng, bố Tào cũng không trông cậy gì.
Vì vậy, cách duy nhất là thông qua Thẩm Mộc Dương.
Thẩm Mộc Dương khá bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Tào Toàn, hai người không hợp với nhau, cũng không biết đã đấu nhau bao nhiêu lần. Thẩm Mộc Dương vui mừng khôn xiết khi nghe Tào Toàn nói sẽ đích thân xin lỗi Nguyễn Du Du.
"Tào Toàn, kỳ thi cuối kỳ là do anh làm, đúng không?"
"Tôi đã làm. Có một số điều tôi chưa giải thích nên muốn đích thân xin lỗi bạn học Nguyễn để giải thích rõ mọi chuyện". Tào Toàn cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Ngay cả người không có mặt tại đó như Thẩm Mộc Dương cũng đoán biết là do anh ấy làm, chứ đừng nói đến Thẩm Mộc Bạch đang ngồi theo dõi sự việc lại không nhận ra.
Thẩm Mộc Dương cười nhạo, "Sao vậy, sớm không sớm muộn không muộn để đến xin lỗi, ngay sau khi thân phận của anh tôi được công bố thì lại nhớ đến việc phải xin lỗi sao?"
Đương nhiên Tào Toàn không dám xét nét đến thái độ của Thẩm Mộc Dương, thành thật nói: "Đúng vậy, tôi đã rất sợ. Tôi hy vọng anh trai anh có thể để nhà họ Tào của chúng tôi có một con đường sống."
……
Thẩm Mộc Dương không biết Thẩm Mộc Bạch đã làm gì nhà họ Tào nhưng Tào Toàn đã nói rõ ràng như vậy, cậu ấy không muốn châm chọc thêm nữa, "Được rồi, tôi sẽ nói với chị dâu một tiếng, có muốn gặp hay không thì phải xem ý nguyện của cô."
"Đương nhiên là như thế" Tào Toàn nói, "Chỉ cần cậu sẵn lòng giúp tôi truyền lời, tôi đã rất cảm kích rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Nguyễn Du Du đang kiểm tra phòng của ông lão, họ đã chuyển đến ngôi nhà mới và mời ông lão đến ở cùng trong hai ngày. Vừa hay mấy ngày này cô và Thẩm Mộc Bạch đều ở nhà và có sẵn đầu bếp, vì vậy không cần phải gọi đồ ăn từ bên ngoài nữa.
Ông lão vui vẻ đồng ý ngay, đương nhiên ông muốn đến thăm biệt thự của cháu trai lớn để ông nhận biết cửa nẻo. Hơn nữa mấy ngày nay đều có tiếng pháo vang khắp nơi, khiến ông không thể an tâm nghỉ ngơi, A Phúc cũng có chút hoảng loạn, nó khá sợ tiếng pháo. Trong trung tâm thành phố nghiêm cấm đốt pháo nên sẽ yên tĩnh hơn nhiều so với vùng ngoại ô.
Khi Thẩm Mộc Bạch thiết kế phòng cho ông lão, anh đã tham khảo cách bày trí phòng ngủ của ông lão ở biệt thự ngoại ô.
Nguyễn Du Du kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa, thấy không có gì bất ổn, cô trở lại phòng khách, chuẩn bị dặn dò đầu bếp từng điều một về thói quen ăn uống của ông lão.
Điện thoại trên bàn trà vang lên, Thẩm Mộc Bạch ngồi trên sofa liếc mắt thăm dò, người gọi là Thẩm Mộc Dương.
Nguyễn Du Du nhấc máy, ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, "Mộc Dương?"
"Chị dâu nhỏ, Tào Toàn kia…… là phó chủ tịch hội sinh viên vạch trần chuyện gian lận trong kỳ thi cuối kỳ, cô còn nhớ không?"
Nguyễn Du Du dựa vào cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, "Chà, nhớ rồi."
"Anh ta nói muốn đích thân xin lỗi và giải thích tất cả những sai trái mà anh ta đã làm. Anh ta không biết liên lạc với cô như thế nào nên mới tìm đến tôi. Chị dâu nhỏ, cô có muốn gặp anh ta không?"
Nguyễn Du Du suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Ngay sau khi danh tính của Thẩm Mộc Bạch được công bố, Tào Toàn đã liên hệ xin lỗi, hiển nhiên là vì anh ta sợ Thẩm Mộc Bạch. Tuy nhiên, cho dù mục đích của anh ta là gì thì cũng phải gánh chịu hậu quả cho hành động sai trái của mình, giống như Trần Mai.
“Gặp, chiều mai trong khoảng từ ba đến bốn giờ đến đây.” Nguyễn Du Du đọc ra một địa chỉ.
"Ở đâu vậy? Chị dâu nhỏ, mọi người chuyển nhà rồi à?" Thẩm Mộc Dương vừa ghi nhớ địa chỉ vừa hỏi.
"À, đã chuyển đi rồi. Ngôi nhà ở đây lớn hơn. Ông nội và A Phúc hôm nay đến đây để sống cùng nhau vài hôm."
Thẩm Mộc Dương gào lên, "Em cũng phải qua đấy! Nhà mới của anh hai và chị dâu nhỏ em còn chưa đến thì sao lại để Tào Toàn đến trước được!"
Nguyễn Du Du mỉm cười: “Đến đi, ở đây có phòng cho cậu.” Ngoài phòng dành cho khách, còn có một phòng khác dành cho Thẩm Mộc Dương.
Cúp điện thoại, Thẩm Mộc Bạch hỏi: "Chiều mai ai tới?"
“Tào Toàn.” Nguyễn Du Du thoải mái tựa vào trên vai của anh, “Nói là đích thân đến để xin lỗi.”
Một chút châm biếm hiện lên trong đôi mắt đen của Thần Mộc Bạch, "Ồ, nhà họ Tào."
Nguyễn Du Du nhớ ra điều gì đó, "Có phải anh đã làm gì nhà họ Tào rồi không?"
“Hừ, chỉ là gây một chút phiền phức cho việc kinh doanh của bọn họ.” Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nói, “Chuyện gian lận trong kỳ thi cuối kỳ, con nhà họ Tào đã thoát khỏi một ải, không ai có chứng cứ nhưng chắc chắn việc đấy có phần của anh ta trong đó."
"Tiểu Bạch……" Nguyễn Du Du ôm lấy cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, giọng nói của cô mềm mại và lưu luyến hơn bình thường, cô nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, nghiêm túc nhìn anh bằng đôi mắt đen tròn, "Cảm ơn anh."
“Cảm ơn cái gì chứ, cô bé ngốc nghếch.” Thẩm Mộc Bạch xoa xoa búi tóc trên đầu cô.
Nguyễn Du Du không quan tâm, cô mím môi cười.
Anh đã bảo vệ cô bấy lâu nay, hễ ai bắt nạt cô là anh sẽ trả thù.
……
Thẩm Mộc Dương để điện thoại xuống, lái xe chạy tới nhưng cậu ấy và ông lão đã tới cùng lúc.
“Wowww——” Thẩm Mộc Dương hơi sững sờ khi nhìn thấy biệt thự trước mặt, có rất nhiều biệt thự ba tầng nhưng những biệt thự có sân vườn trước sau đều rộng rãi như thế thì rất hiếm. "Anh à, từ nay em sẽ sống ở đây!"
Cậu ấy thực sự không thích sống ở nhà, Đường Tùng Phương luôn nói về những điều cậu ấy không thích nghe nhưng chỗ ở của ông lão là ở ngoại ô thành phố, quá xa để đến trường hoặc đến công ty và Đường Tùng Phương không cho cậu ấy thuê nhà bên ngoài nên buộc lòng cậu ấy phải ở nhà.
Thẩm Mộc Bạch liếc cậu ấy một cái, "Tùy ý, muốn ở bao lâu cũng được."
Thẩm Mộc Dương tham quan biệt thự từ trên xuống, xe của ông lão cũng lái vào, vừa mở cửa, A Phúc đã nhảy ra trước, phóng thẳng đến chỗ Nguyễn Du Du, quay vòng bên chân, sủa liên hồi “gâu gâu gâu”, bàn chân phía trước nhấc lên và túm lấy quần của cô, cái đuôi nhỏ sắp vẫy thành chiếc bánh xe.
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó đi đến bên cạnh xe để chào hỏi ông lão.
Thẩm Mộc Bạch và Thẩm Mộc Dương đỡ ông lão xuống xe từ trái qua phải, cả ba người đồng thanh hét lên “Ông nội.”
Ông lão cười gật đầu, "Được được, nơi này không tệ."
Mọi người cùng nhau vào nhà, cùng ông lão đại khái đi xem chung quanh trước, sau đó đưa ông lão vào phòng ngủ, Nguyễn Du Du nói: "Ông nội sẽ ở đây thêm vài ngày, nếu có thể quen được thì cứ dọn đến ở cùng luôn. Mộc Dương cũng thích ở đây, tất cả chúng ta sống chung với nhau như thế sẽ náo nhiệt lắm."
Ông lão có chút cảm động, không nỡ rời xa môi trường tốt ở ngoại ô nhưng ở đây lại có cháu trai lớn, cháu trai nhỏ và cả cháu dâu nữa, sự lựa chọn này cũng thật hấp dẫn.
Thẩm Mộc Dương cười nói: "Ông ơi, anh hai cũng chuẩn bị cho cháu một căn phòng đặc biệt, ở phía đông lầu hai. Hehe, phía tây lầu hai là phòng trẻ em, một phòng dành cho công chúa nhỏ màu hồng và một căn phòng của hoàng tử bé màu xanh, rất dễ thương!"
Hoàng tử bé? công chúa nhỏ? Ôi chao, chắt trai và chắt gái!
Ông lão không thể chịu đựng thêm được nữa, đành phải đích thân đi lên xem thử.
Cơ thể của ông đã hồi phục rất tốt, ông thường có thể đi bộ đến chân đồi, lên xuống cầu thang cũng không có vấn đề gì. Khi một vài người cùng nhau lên tầng hai, ông lão cười ngặt nghẽo, "Được, được, sắp xếp rất tốt, chỉ đợi chủ nhân nhỏ dọn vào là được."
Nguyễn Du Du đỏ mặt và lén lút liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Đối diện với đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, cô hoảng sợ vội quay mặt đi chỗ khác.
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười một tiếng.
……
Tào Toàn đến vào lúc ba giờ chiều ngày hôm sau, theo thời gian do Nguyễn Du Du ấn định, anh ta cùng với bố Tào đến trước cửa.
Ông lão và Thẩm Mộc Dương không dính líu đến chuyện này, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đã gặp họ trong phòng sách.
“Bạn học Nguyễn, tôi chính thức xin lỗi cô.” Tào Toàn rất nghiêm túc đứng dậy gập người với Nguyễn Du Du, “Tôi xin lỗi, xin lỗi vì những việc sai trái mà tôi đã làm.”
Nguyễn Du Du mím môi, "Vậy thì anh đã làm gì?"
Tào Toàn giải thích từng chuyện một: "Có hai chuyện. Thứ nhất, tôi nói tôi nghe có người nói chuyện cô chuẩn bị tài liệu gian lận, cho nên tôi đã đề cập với Chủ nhiệm Hoàng nhưng không phải, tôi đã nói với Chủ nhiệm Hoàng là tận mắt tôi thấy cô chuẩn bị mảnh giấy nhỏ. Vì Chủ nhiệm Hoàng trước giờ luôn tín nhiệm tôi, đó là lý do tại sao cô ấy rất chắc chắn rằng cô đã gian lận."
“Cái thứ hai thì sao?” Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng hỏi.
"Thứ hai" Tào Toàn bất an liếm môi. Thật ra không ai biết chuyện này nhưng anh ta không dám mạo hiểm. Mảnh giấy gian lận biến mất một cách khó hiểu. Nếu Nguyễn Du Du biết điều gì đó và anh ta lại cố tình che giấu nó thì sao? Lời xin lỗi hôm nay xem như có vẻ không chân thành, nhà họ Tào chắc chắn sẽ dẫm lên vết đường cũ của nhà họ Trần và nhà họ Chu.
"Thứ hai, khi làm bài kiểm tra môn tiếng Anh, tôi đa biết vị trí của bạn học Nguyễn, vì Toán cao cấp và Tiếng Anh thi trong cùng một phòng thi và được xếp theo chiều dọc theo mã số sinh viên nên bạn học Nguyễn sẽ làm bài thi môn Toán cao cấp ở cùng một vị trí chỗ ngồi."
Anh ta lo lắng nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Vậy nên, tôi chuẩn bị trước một mảnh giấy nhỏ, in công thức môn Toán cao cấp lên đó, cuộn lại thành một cuộn giấy mỏng, đặt ở hộc bàn của bạn học Nguyễn."
"Ồ, thì ra là anh để nó ở đó. Lúc đầu tôi nghi ngờ đó là Trần Mai nhưng sau đó tôi nghĩ đó có thể không phải là cô ta." Nguyễn Du Du gật đầu, "May mắn thay, tôi đã phát hiện được trước khi buổi thi diễn ra, nếu không Chủ nhiệm Hoàng đã bắt được quả tang và không tài nào biện minh được gì