CHƯƠNG 57
Việc Vương Quyên gọi điện, cũng đã được thảo luận từ trước bởi Triệu Húc Phong và Thẩm Mộc Bạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc đây cũng chỉ là kế hoạch của bọn họ, không có chuyện bị bắt cóc thực sự nên không thể lãng phí lực lượng cảnh sát để kiểm tra nơi ẩn náu của kẻ bắt cóc và giải cứu con tin.
Bên cạnh đó, bọn họ không thể để Vương Quyên ở trong tay Phí Lão Tam quá lâu, kẻo hắn ta nhận ra có điều gì đó bất ổn, lòng sát sinh lại trỗi dậy. Vì vậy, kế hoạch của bọn họ là: chiếc điện thoại di động khác nhỏ gọn hơn của Vương Quyên được nhét trong túi và cô ấy sẽ tận dụng cơ hội để gọi điện thoại.
Cảnh sát đứng đầu ra hiệu cho Triệu Húc Phong kết nối nó và bật loa lên, Triệu Húc Phong nhẹ giọng nói "xin chào" vài lần nhưng bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có một tiếng động nhỏ, giống như tiếng vải đang cọ sát vào nhau, nó giống như âm thanh của một chiếc điện thoại di động được gọi ra khi đang cất trong túi.
Viên cảnh sát ra hiệu với cấp dưới, cấp dưới gật đầu, lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại thông báo cho nhân viên kỹ thuật bên nhà họ Thẩm.
Vì chính Thẩm Mộc Bạch là người nhận được cuộc gọi của kẻ bắt cóc, lực lượng cảnh sát chính được bố trí ở nhà họ Thẩm, bao gồm cả hệ thống theo dõi điện thoại.
Nhìn thấy các kỹ thuật viên bắt đầu theo dõi số điện thoại của Vương Quyên, Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm và chuyện này chắc chắn sẽ sớm kết thúc.
Anh thì chẳng bị sao cả nhưng Nguyễn Du Du lại rất lo lắng, vì sợ rằng cô gái làm thế thân cho mình sẽ gặp tai họa.
Nguyễn Du Du lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy nắm chặt lấy vạt áo của anh. Thẩm Mộc Bạch vỗ nhẹ lên vai cô, thấp giọng an ủi cô: "Không sao đâu, đừng sợ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du gật đầu và khi cô nghe thấy cảnh sát hét lên "đã tìm ra được địa chỉ", tấm lưng cứng ngắc của cô đột nhiên thả lỏng, cơ thể mềm mại, cô dựa vào cánh tay của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch ngay lập tức vòng tay qua vai cô, có quá nhiều người đang dõi theo, anh không ôm chặt cô nhưng với cánh tay vững chắc của anh vuốt vào lưng cô khiến Nguyễn Du Du cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đây sẽ là vụ án bắt cóc mà cảnh sát giải quyết nhanh nhất.
Chỉ mất một hoặc hai giờ kể từ khi nhận được cuộc gọi báo án đến lúc bắt được kẻ bắt cóc và giải cứu con tin.
Phí Lão Tam nhìn viên cảnh sát từ đâu đi đến, sửng sốt một hồi mà không phản ứng kịp, cho đến khi chiếc còng tay lạnh ngắt còng vòng tay mình, hắn mới bắt đầu ý thức cố gắng chạy trốn.
Vương Quyên nằm trên mặt đất nhắm mắt giả vờ ngất xỉu, thực ra khi Phí Lão Tam bịt miệng và mũi bằng một chiếc khăn nhúng thuốc, cô ấy đã kịp thời nín thở và không hề ngất xỉu.
Sau khi được đưa đến ngôi nhà hoang này, Phí Lão Tam đã tìm thấy chiếc điện thoại di động của cô. Vương Quyên nằm bất động trên mặt đất, lợi dụng lúc Phí Lão Tam đang mất cảnh giác, cô ấy đã nới lỏng sợi dây mà không hề sơ hở, vẫn chưa thoát hẳn ra được mà chỉ kịp với lấy điện thoại trong túi.
Trước khi đến Fantasy Park, Vương Quyên đã cài đặt một chức năng quay số nhanh trên chiếc điện thoại di động này, cô ấy mò mẫm bấm số của Triệu Húc Phong trong túi, để cảnh sát có thể theo dõi đến đây.
Với sự phối hợp của con tin, cảnh sát đã bắt thành công kẻ bắt cóc, ngoại trừ cổ tay con tin bị trầy xước vì bị trói và giằng co để móc được điện thoại di động trong túi, cũng không ai bị thương.
Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du và Triệu Húc Phong đều đã đến đồn cảnh sát ký lục khẩu cung, về đến nhà đã là mười một giờ tối.
Ông lão và Thẩm Mộc Dương vẫn đợi họ, mặc dù đã báo trước tin tức cho ông lão và biết rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng ông lão vẫn không chịu đi ngủ, nhất quyết đợi họ trở về.
“Ông nội, không sao đâu, ký lục khẩu cung xong thì không có việc của chúng ta nữa rồi.” Nguyễn Du Du cầm cánh tay ông lão mà áy náy, cô dìu ông vào phòng ngủ, “Ông cũng đi ngủ đi, muộn rồi.”
Ông lão gật đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Lần này mọi người làm đúng. Không thể dung túng loại người có ý đồ xấu xa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mộc Bạch đỡ ông lão nằm xuống, "Ông nội nói đúng, sau sự việc này, sẽ không ai dám có ý đồ xấu với Du Du nữa."
……
Sau khi ông lão an định và ngủ thiếp đi, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du nắm tay nhau bước lên tầng ba.
Thẩm Mộc Bạch vuốt tóc Nguyễn Du Du, "Em đi tắm đi, chuyện này xong xuôi, sau này sẽ không gặp rắc rối gì" Anh hiểu rất rõ thói quen của cô bé, chỉ cần đi ra ngoài thì khi trở về đến nhà phải đi tắm rửa.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Nguyễn Du Du thực sự cần phải tắm rửa trước khi đi ngủ, cô từ từ thả tay Thẩm Mộc Bạch ra, ngẩng mặt lên, đôi mắt đen tròn vẫn có chút lưu luyến, “Tiểu Bạch, ngủ ngon."
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Mộc Bạch không muốn thả cô đi.
Mặc dù mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của anh tối nay nhưng anh vẫn rất tức giận vì có người muốn bắt cóc cô bé của anh. Điều này khiến anh muốn giấu cô đi, mang theo cô suốt ngày, ăn không rời bước, lúc đi làm cũng không chia xa, ngay cả việc đi tắm và ngủ không cũng muốn rời xa.
Theo ý của anh, Chu Dung Dung và Phí Lõa Tam chắc chắn sẽ phải chết một cách thê thảm. Nhưng cô bé là một người cư xử nguyên tắc, thích tuân theo luật lệ và quy định pháp luật đã được thiết lập, ví dụ như Trần Mai sẽ để cho thẩm phán quyết định, còn Tào Toàn sẽ để cho nhà trường quyết định. Vì vậy, Thẩm Mộc Bạch vẫn giao Chu Dung Dung và Phí Lão Tam cho cảnh sát để xử "vụ án bắt cóc" này.
Anh kìm nén ham muốn với cô trong lòng và nhìn cô bé bước vào phòng ngủ rồi mới trở về phòng mình.
Hai phòng ngủ cạnh nhau, Thẩm Mộc Bạch không nghe thấy động tĩnh bên cạnh nhưng anh biết rằng cô bé của anh đang ở đó.
Nguyễn Du Du đi tắm nhưng lơ đễnh.
Logic mà nói, sự việc hôm nay không có gì nguy hiểm cả, Thẩm Mộc Bạch và Triệu Húc Phong đã sắp xếp mọi thứ để cô không bị bắt cóc.
Cho dù không có sự sắp xếp trước, mỗi ngày cô đi ra ngoài đều có vệ sĩ, trong trường có người ở khắp nơi, không ai ngốc đến mức bắt cóc cô ở nơi công cộng.
Nhưng cô luôn cảm thấy bối rối.
Vụ bắt cóc hôm nay là do Chu Dung Dung khởi xướng nhưng lý do tại sao Phí Lão Tam lại làm vậy, là vì tài sản ròng của Thẩm Mộc Bạch quá lớn khiến người khác phải động lòng.
Như thế Thẩm Mộc Bạch chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Cốt truyện của quyển sách gốc đã hoàn toàn bị trật bánh, Chu Dung Dung không những không mang bầu mà còn không thể "chung sống hạnh phúc" với Tống Cẩm Minh. Thay vào đó, cô ta vào đồn cảnh sát, nếu so với thời gian của Trần Mai chắc chắn án phạt của cô ta sẽ sẽ lâu hơn nhiều. Vì như thế nào đi chăng nữa thì tội danh bắt cóc tống tiền vẫn nặng hơn nhiều so với cáo buộc phỉ báng.
Sau đó liệu Thẩm Mộc Bạch có gặp tai nạn theo cốt truyện của quyển sách gốc?
Tống Cẩm Minh không nên là kẻ thù của Thẩm Mộc Bạch, vậy ai muốn hãm hại Thẩm Mộc Bạch? Hay là không phải, đó đơn thuần chỉ là một vụ tai nạn?
Nguyễn Du Du vô thức xoa bọt lên người, cho đến khi nước hơi lạnh cô mới nhận ra mình đã tắm quá lâu.
Cô bò ra khỏi bồn tắm lớn, quấn khăn tắm và lau khô tóc. Bây giờ phòng tắm của cô ở trong phòng ngủ, cô không cần phải mặc đồ ngủ trước, để không làm ướt đồ ngủ mỗi khi cô ấy sấy tóc. Sau khi sấy khô tóc và bước ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Du Du lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra và mặc vào.
Thấy đã gần mười hai giờ, Nguyễn Du Du vẫn nằm trên giường nhưng chưa hề buồn ngủ.
Cô trở mình trên giường, đó là một chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái nhưng cô không tài nào chợp mắt được.
Dường như đêm nay, cô rất nhớ vòng tay ấm áp và thân thuộc ấy.
Nguyễn Du Du từ trên giường đứng dậy, mở cửa đi đến bên cạnh, đứng ở cửa nghe động tĩnh.
Có lẽ Thẩm Mộc Bạch đã ngủ thiếp đi, cô không nghe thấy gì cả.
Nguyễn Du Du thất vọng nhìn cánh cửa đóng chặt, vừa quay người chuẩn bị đi ngủ tiếp thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Mộc Bạch.
Cửa mở, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa.
Anh đang mặc một bộ đồ ngủ dài tay với áo chui đầu, mái tóc đen mới gội trượt trên vầng trán mịn màng của anh và ánh sáng trong phòng chiếu từ sau lưng anh khiến vầng hào quang như đang bao phủ anh.
"Du Du," giọng người đàn ông trầm và nhẹ nhàng, "không ngủ được à?"
Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên nhìn anh đầy hối lỗi, "Em xin lỗi, em đã đánh thức anh rồi sao?"
“Không, em không ngủ được. Sự việc tối nay khiến em có chút không thể không suy tư được.” Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay cô bóp nhẹ vài cái, "Du Du ngủ với anh, được không?"
Nguyễn Du Du hai mắt phát sáng, chiếc đầu nhỏ càng gật mạnh hơn, "Được!"
Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô vào phòng và đóng cửa lại.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng, Nguyễn Du Du nhớ rằng vừa rồi cô không hề nghe thấy tiếng bật đèn, điều đó có nghĩa là anh cũng chưa ngủ.
Mặc dù là phòng ngủ của anh nhưng Nguyễn Du Du cũng đã thường xuyên qua đây chỉ là cô chưa bao giờ qua đêm trong căn phòng này. Họ chỉ ngủ cùng một phòng khi ở với ông lão, hiện tại ông lão sống ở tầng một không lên được, còn Vương quản gia đã không theo đến đây, vì vậy không cần phải diễn vở kịch ngủ chung một phòng.
Giường của Thẩm Mộc Bạch rất lớn, căn phòng được bố trí theo sở thích riêng của anh, phong cách giống như trong căn hộ trước đây, căn phòng chủ yếu là màu đen và trắng, chiếc giường lớn trải ga giường màu đen, mềm mại và mịn.
Mặt Nguyễn Du Du đột nhiên đỏ bừng.
Tuy rằng hai người đã nhiều lần ngủ chung giường ở chỗ cũ của anh nhưng lần này lại khác.
Đây là giường của Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch giả vờ như không nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, nắm tay cô đi đến bên giường, giả vờ thả ra rồi thản nhiên nằm xuống giường.
Anh rất thoải mái và dễ chịu, như thể đang ở trong một biệt thự ở ngoại ô thành phố và Nguyễn Du Du không còn căng thẳng như vậy nữa.
Cô leo lên giường, nằm nghiêng sang một bên, hỏi: “Tiểu Bạch, anh nghĩ cảnh sát sẽ nghi ngờ chúng ta không?” Đây là câu hỏi mà cô luôn lo lắng, rốt cuộc là do bọn họ có chủ đích dẫn dụ việc bắt cóc.
Thẩm Mộc Bạch vươn cánh tay dài của anh ra và Nguyễn Du Du tự động ôm lấy anh, cánh tay cô đặt trên vòng eo gầy của anh, đầu tựa vào vai anh.
“Anh nghĩ cảnh sát nên đoán được điều gì đó.” Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng nói.
"Á?! Vậy phải làm sao đây?!" Nguyễn Du Du gần như bật dậy nhưng bị Thẩm Mộc Bạch nhấn xuống lại và áp vào ngực.
“Cô bé ngớ ngẩn, sợ cái gì?” Thẩm Mộc Bạch vỗ nhẹ lên lưng cô trấn an: “Cho dù có đoán được cũng không sao, chả nhẽ Phí Lão Tam và Chu Dung Dung chịu oan ức hay sao? Chả nhẽ bọn họ không có bắt cóc? Chả nhẽ là do anh ép bọn họ tống tiền sao?”
“Ừm……tuy chúng ta đã dẫn dụ sự việc bắt cóc nhưng chuyện bắt cóc xảy ra là thật.” Nguyễn Du Du dụi đầu nhỏ vào vai anh, tìm một góc độ thoải mái nhất.
"Đừng lo lắng, chúng ta chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, cũng không lãng phí nhân lực, cũng không đùa giỡn với cảnh sát. Cảnh sát vừa định xuất quân thì điện thoại của Vương Quyên gọi vào, anh nghĩ cảnh sát cũng sẽ không so đo đâu."
Trên thực tế, cảnh sát đã phá một vụ án bắt cóc lớn mà không phải đổ mồ hôi, những kẻ bắt cóc đã bị bắt và con tin được an toàn và không có cảnh sát nào bị thương. Có lẽ phía cảnh sát cũng rất vui mừng.
"Ừ." Nguyễn Du Du cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe những gì anh nói, "Cái đó……Chu Dung Dung……"
"Cô ta là tự mình chuốc lấy. Dù kết quả thế nào, hãy để cho tòa án quyết định." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng và bình tĩnh, không có một chút dao động nào.
Sự để tâm của Nguyễn Du Du đối với quá khứ của Thẩm Mộc Bạch và Chu Dung Dung cũng biến mất theo giọng nói của anh.
Cô nép vào vòng tay của Thẩm Mộc Bạch và nhẹ nhàng gọi, "Tiểu Bạch……"
Đáp lại lời gọi của cô bằng một nụ hôn dài và dịu dàng.
Mái tóc dài bồng bềnh và mềm mại của Nguyễn Du Du trải dài trên tấm ga trải giường bằng lụa đen, cô ôm lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, cổ tay áo ngủ buông thõng xuống, để lộ hai cánh tay trắng nõn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với