CHƯƠNG 58
Việc xét xử vụ án hình sự không diễn ra nhanh chóng, đầu tiên cơ quan công an điều tra vụ án, thu thập chứng cứ để thẩm vấn phạm nhân. Sau đó viện kiểm sát phải truy tố, kết quả cuối cùng do tòa án quyết định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh sát chưa thông báo về vụ bắt cóc nhưng tin đồn về vụ bắt cóc phu nhân của Dược Hoa đã lan rộng.
Về những thắc mắc từ các phương tiện truyền thông và những lời chia buồn từ người thân và bạn bè, Thẩm Mộc Bạch đều trả lời: Phu nhân không bị bắt cóc, về chi tiết của vụ án, chúng tôi sẽ phải chờ cảnh sát công bố, không tiện tiết lộ vụ án.
Ý của anh rất rõ ràng, quả thật có một vụ án bắt cóc nhưng người bị bắt cóc không phải là Nguyễn Du Du, nhất thời mọi người đều suy đoán.
Là tâm điểm bàn tán của mọi người, Nguyễn Du Du không hề bị tổn hại gì trong vụ bắt cóc này mà ngược lại còn nhận được một đống quà.
Thẩm Mộc Dương và ông lão đều tặng đồ cho cô để tỏ ý an ủi, Chử Viên nghe vậy liền đích thân đến thăm.
“Du Du, nhà của cô lớn như vậy sao ?!” Chử Viên tròn mắt khi nhìn thấy biệt thự trước mặt, nhà riêng của cô cũng là biệt thự ba bốn tầng nhưng không có sân vườn trước sau rộng lớn như vậy, vẫn nghĩ rằng Yến Thành sẽ không có đất rộng như vậy.
Nguyễn Du Du kéo cô vào cửa, "Cái này do Thẩm Mộc Bạch chuẩn bị, sau này nếu có thêm người trong gia đình vẫn sẽ có đủ chỗ ở. Khu vườn lớn hơn, A Phúc cũng có thể vui chơi chạy nhảy thỏa thích."
Ngay khi cô đang nói chuyện, A Phúc chạy đến, dường như có chút ấn tượng về Chử Viên nên ngửi quanh chân cô ấy, không biểu hiện có vẻ ngoài hung ác như một con sói nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Viên ngồi xổm xuống, sờ sờ A Phúc, "Đã lớn rất nhiều! Không ngờ sau khi tắm rửa xong, con chó con bùn lầy lại đẹp trai như vậy."
A Phúc dường như hiểu lời khen của cô, "Gâu gâu" hai tiếng và vẫy đuôi đầy tự hào.
Trong phòng khách, ông lão, Thẩm Mộc Dương và Thẩm Mộc Bạch đều ở đó. Thẩm Mộc Dương hôm nay không có chuyện gì quan trọng nên chỉ ở nhà cùng Nguyễn Du Du, dù sao sau vụ bắt cóc, cậu ấy nghĩ nếu có tiến triển gì thì trước tiên có thể đi cùng chị dâu nhỏ đến đồn cảnh sát để trông khí thế hơn. Thứ hai, cậu ấy có thể biết thông tin càng sớm càng tốt.
“Xin chào, ông nội Thẩm.” Chử Viên chào hỏi một cách lịch sự, sau đó tặng quà gặp mặt trước khi chào Thẩm Mộc Bạch và Thẩm Mộc Dương.
Ông lão nhìn Chử Viên cười cười, "Này cô bé nhà họ Chử đã lớn như vậy rồi, cảm ơn cháu ở trường đã chăm sóc Du Du nhà chúng tôi."
Chử Viên cười nói: "Không thể nói là chăm sóc, hình như Du Du chăm sóc cháu nhiều hơn."
Nguyễn Du Du nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, cô nhớ rằng lần đầu tiên Thẩm Mộc Bạch và Chử Viên gặp nhau, cách thức nói chuyện của họ dường như là thế này. Ai bảo không phải là hai ông cháu, ngay cả cách nói chuyện cũng giống hệt nhau.
Sau khi gặp nhau, Nguyễn Du Du đã đưa Chử Viên đi tham quan nhà.
Nhìn thấy phòng của hai đứa trẻ trên lầu hai được bài trí tinh xảo và ấm áp, Chử Viên cười đầy ẩn ý, vỗ vai Nguyễn Du Du, "Chắc chắn rồi, nhà nên bố trí lớn hơn. Nếu cứ giống như căn hộ trước đây, thực sự không có cách nào để tăng dân số và bây giờ là……cô có thể thêm bao nhiêu người tùy thích."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Du Du mím môi cười, đưa Chử Viên lên lầu ba phòng ngủ.
“Tiểu khả ái, vụ bắt cóc không dính líu đến cô đúng không?” Hai người nằm trên giường của Nguyễn Du Du, tay cầm một nồi bỏng ngô, vừa ăn vừa thì thầm.
Nguyễn Du Du bóp một miếng bỏng ngô nhúng kem rồi cho vào miệng, đôi mắt híp lại ngọt ngào, mãn nguyện, "Không sao, không dính líu với tôi, bọn bắt cóc bắt người khác nhưng tưởng nhầm là tôi. Vì vậy, đã gọi điện tống tiền Thẩm Mộc Bạch."
“Tốt rồi.” Chử Viên có chút ám ảnh, khi nghe tin Nguyễn Du Du bị bắt cóc, cô ấy vô cùng sợ hãi, chống khuỷu tay lên giường, chống cằm, “Tiểu khả ái, cô phải như vậy. Sau này cẩn thận hơn, bất kể đi đâu. Ở đâu cũng phải có vệ sĩ theo cùng."
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở thêm: "Ví dụ như trong phòng thử đồ ở trung tâm mua sắm, cô cũng nên cẩn thận. Dù sao bây giờ cô cũng là phu nhân của Dược Hoa, cho nên đừng thử quần áo trong cửa hàng. Phòng thử đồ trong trung tâm mua sắm chỉ là một căn phòng nhỏ, vệ sĩ không thể đi vào cùng với cô. Tôi lo lắng rằng có điều gì đó sẽ xảy ra với cô."
Nguyễn Du Du mỉm cười gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ cẩn thận, sau này sẽ nhờ người mang quần áo đến nhà."
Trước đây, cô ở trong thế giới của chính mình, không thể đi mua sắm vì sức khỏe không tốt, muốn mua đồ thì xem catalogue của hãng. Nếu xem ưng ý món nào thì sẽ nhờ người mang đến nhà cô. Sau vụ bắt cóc lần này, cô cũng biết rằng ai đó sẽ thực sự chấp nhận rủi ro để đánh cược cho khoản tiền chuộc khổng lồ và tất nhiên cô sẽ cẩn trọng hơn rất nhiều.
"Nhân tiện, cô có muốn xem album ảnh cưới không, tôi đã nhắm đến hai bộ váy cưới và tôi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Cô có thể giúp tôi xem chi tiết được không?"
Chử Viên hưng phấn ngồi dậy, "Nhanh lên, mang ra cho tôi xem!"
Nguyễn Du Du ôm hai cuốn album ảnh lớn, "Có cả váy phù dâu. Cô có thể chọn cái váy nào cô thích. Dù gì, cô cũng là phù dâu chính của tôi."
Mỗi cô gái đều có những tưởng tượng về đám cưới của riêng mình, hai người họ nằm trên giường của Nguyễn Du Du và trò chuyện rất lâu.
……
Vào cuối tuần, nhóm bốn người hẹn Nguyễn Du Du gặp mặt ở câu lạc bộ nhà họ Triệu, họ đều biết về vụ bắt cóc, mặc dù Nguyễn Du Du không sao nhưng họ vẫn muốn cô lấy lại bình tĩnh lại. Nguyễn Du Du cũng lo lắng về việc Triệu Húc Phong bị Phí Lão Tam đánh một gậy và ngay lập tức đồng ý cuộc hẹn.
Đã lâu năm người họ không gặp nhau, lần cuối cùng họ gặp nhau, Nguyễn Du Du đã đưa cho Tống Cẩm Minh bùa giải thuốc. Vốn dĩ cuối năm có nhiều việc phải làm, Tết phải đi thăm họ hàng…… Mùng 7 tết công ty bắt đầu làm việc trở lại và nhóm bốn người lại bắt đầu bận rộn.
Khi Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đến câu lạc bộ, ba người còn lại đã đến nơi và thấy Nguyễn Du Du, đều lần lượt đến hỏi thăm, "Du Du vẫn ổn chứ?"
Nguyễn Du Du mỉm cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên, "Tôi làm sao có chuyện được chứ, ở nhà rất yên bình nhưng Triệu Húc Phong, đầu của anh không sao chứ?"
“Không sao đâu.” Triệu Húc Phong gãi gãi sau gáy, trầm giọng nói, “Cũng may là tôi đã chuẩn bị sẵn, nếu không tôi lại bị vỡ não, phải mất một thời gian dài vết sẹo mới biến mất. Tôi không muốn bị thêm một lần nữa."
Nguyễn Du Du nhìn anh đầy hối lỗi, nói rằng đột nhiên Triệu Húc Phong phải chịu đựng vì cô, "Vậy thì anh có cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn không? Anh có muốn đến bệnh viện kiểm tra không, đừng để bị chấn thương mà bản thân không biết."
“Đừng lo lắng.” Triệu Húc Phong mỉm cười, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ xinh xắn, “Tôi hiểu rõ cơ thể của chính mình, không vấn đề gì.”
Mọi người đều mang quà đến cho Nguyễn Du Du, Nguyễn Du Du vui vẻ mở từng món một. Đều là đồ nữ trang mà cô thích. Triệu Húc Phong tặng một chiếc kẹp tóc bản lớn bằng kim cương sáng chói, Ngô Trung Trạch tặng một chiếc khăn lụa, ước chừng vài ngày tới có thể mang nó đến trường.
Tống Cẩm Minh tặng một chiếc đồng hồ mới ra mắt, Nguyễn Du Du do dự một lúc, món quà này đắt hơn một chút.
Tống Cẩm Minh đẩy kính bằng đầu ngón tay rõ ràng, "Cầm lấy đi, đây là mẹ tôi yêu cầu."
Đôi mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp đầy nghi ngờ, cô và mẹ của Tống Cẩm Minh chỉ gặp nhau một lần trong bữa tiệc cách đây không lâu, tại sao bà ấy lại tặng cho cô một món quà đắt tiền như vậy?
Tống Cẩm Minh nói với một nụ cười: "Du Du yêu cầu tôi tránh xa Chu Dung Dung. Mẹ tôi nghe nói Chu Dung Dung đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc và bà ấy đã sợ hãi tột độ. Một người phụ nữ xấu xa như vậy một tí nữa đã trở thành con dâu của bà. Nói về điều này, tôi cũng được hưởng một tí, mẫu hậu chắc chắn không dám ép buộc tôi đi xem mắt nữa, sợ rằng sẽ vớ phải loại không ra gì giống như này lại đưa vào nhà họ Tống thì nguy to.”
Ngô Trung Trạch bật cười, "Vậy thì thật nhẹ nhàng. Nếu cứ tiếp tục với cái đà như trước đó, tôi nghi ngờ rằng anh sắp gặp hết các cô gái ở Yến Thành rồi."
“Ừm.” Triệu Húc Phong cười xấu xa, “Cũng may là phanh kịp. Nếu không sau này ra ngoài đường, ơ, cô gái này đã xem mắt với tôi rồi. Khi tôi quay đầu lại thì cũng là xem mắt với tôi rồi."
Tống Cẩm Minh đẩy cặp kính gọng vàng của mình lên và cười nhẹ, "Đúng, đúng, có lẽ hai người bạn gái của các anh đã gặp tôi, ơ, đã xem mắt với tôi rồi!"
“Muốn bị đánh!” Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong cùng nhau xông lên, giữ Tống Cẩm Minh và đánh anh ấy.
“Anh Thẩm, Du Du, cứu mạng!” Hai nắm đấm của Tống Cẩm Minh không địch nổi bốn cái tay, Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong đã đè anh ấy xuống ghế sofa.
Nguyễn Du Du như không nghe thấy, cô cười híp mắt, cầm món quà mới sang một bên để thử.
Trong phòng, có một chiếc gương soi từ sàn đến trần nhà được lắp đặc biệt cho cô, đeo thử chiếc kẹp tóc kim cương, quàng chiếc khăn lụa quanh cổ và cuối cùng đeo chiếc đồng hồ do Tống Cẩm Minh tặng. Cô quay đầu nhìn lại ba người bọn họ túm tụm mà quật nhau, cô mỉm cười và nói, "Tôi thích tất cả những món quà, cảm ơn nhé."
Thẩm Mộc Bạch phớt lờ ba người và nhìn cô bé đang thử những món quà trong tay.
Sau cùng, Tống Cẩm Minh bị đánh tơi tả, Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong đã tha cho anh ấy.
Mấy người họ đã gọi bữa trưa, tất cả đều là món mà Nguyễn Du Du thích ăn, còn gọi những chiếc bánh cupcake quả anh đào mà cô yêu thích gần đây.
Sau bữa tối, họ cùng nhau chơi bài, Thẩm Mộc Bạch không chơi mà ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du để xem cho cô.
Anh cũng không bảo Nguyễn Du Du phải ra bài gì, anh mang một đĩa anh đào, khi bắt được khoảng trống, anh đưa một quả vào miệng cô bé, thấy ba người còn lại đang lần lượt xoa tay, tỏ ra họ đã quá tê liệt.
Thẩm Mộc Bạch mặc kệ bọn họ, cười trừng mắt nhìn bọn họ, sốt sắng nói: "Ba người cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc lập gia đình, lập nghiệp."
Nếu không phải đang đánh bài, ba người bọn họ nhất định sẽ đứng dậy đánh Thẩm Mộc Bạch, ỷ vào đã cưới được vợ mà bắt đầu dạy dỗ người khác.
Nguyễn Du Du rất hài lòng, hôm nay cô rất may mắn và đã thắng rất nhiều, cô xem bài trong tay và quay đầu lại mỉm cười với Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, nhìn này, em đã thắng rất nhiều! Vận may của em thật không tệ! "
Thẩm Mộc Bạch cười xoa xoa đầu của cô, sao có thể coi là may mắn, ba người đó đang cố ý nhường cho cô.
Sau khi chơi vài vòng, Nguyễn Du Du đã kiếm được rất nhiều tiền, mỉm cười cho đến khi mắt cong lên như trăng khuyết.
Lúc về nhà, chính Ngụy Vĩnh lái xe, hai người ngồi ở ghế sau, bởi vì hiếm hoi tụ tập, Thẩm Mộc Bạch đã đoán bản thân sẽ uống rượu cho nên lúc đi đã bảo Ngụy Vĩnh lái xe.
Nguyễn Du Du đang dựa vào tay Thẩm Mộc Bạch, cô là người mới tập chơi bài nên mãi loay hoay đếm bài qua lại khiến não bộ mệt mỏi và cơn buồn ngủ đã nhanh chóng kéo đến.
Thẩm Mộc Bạch ôm lấy vai cô và khiến cô tựa vào vòng tay anh một cách thoải mái.
Nguyễn Du Du nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, "Tiểu Bạch, em nghĩ chúng ta phải lập một số kế hoạch, nếu có một vụ bắt cóc thì sao? Hay em cũng nên chuẩn bị hai chiếc điện thoại di động, một chiếc lớn để sử dụng hàng ngày và một chiếc nhỏ để cất giấu trên người?"
Ngụy Vĩnh liếc nhìn trong kính chiếu hậu, chả lẽ BOSS còn chưa nói cho cô biết sao?
“Không cần.” Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay cô, ngón cái xoa nhẹ chuỗi hạt tourmaline trên cổ tay cô, có lẽ là do anh tặng vào ngày đi học nên cô bé thích đeo nhất.
"Du Du có biết trong hai hạt bạc này có gì không?"
“Trong hạt bạc……đương nhiên là bạc rồi!” Nguyễn Du Du nâng cổ tay lên nhìn kỹ, “Còn có thể là gì nữa?
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Có gắn định vị ở đây, Du Du đeo chiếc vòng này, anh có thể biết vị trí của em bất cứ lúc nào."
"Hả?!" Nguyễn Du Du kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc vòng, sau đó từ từ nâng mắt lên, "Tiểu Bạch,