CHƯƠNG 09
Nguyễn Du Du thực sự chưa bao giờ ăn KFC nên cô đã gọi một phần lớn khoai tây chiên, một bánh hamburger và Coca, Thẩm Mộc Bạch cũng gọi combo giống như cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoai tây chiên vừa chiên xong còn nóng hổi, cắn một miếng giòn tan, uống một ngụm Coca lạnh quả nhiên thích thật.
Nguyễn Du Du không mấy hứng thú với hamburger. Cô thích nhất là khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhận xét: "Tôi nghĩ khoai tây chiên nguyên bản ngon hơn là chấm sốt cà chua, có như vậy mới thực thụ nếm được mùi vị thơm ngon của nguyên liệu."
Thẩm Mộc Bạch không có hứng thú với những món này, anh chỉ cắn hai miếng hamburger, quan sát kĩ biểu hiện của cô bé, hình như cô không bị làm sao, anh có chút không chắc về cảm giác lúc nãy mà mình nghe thấy trong điện thoại nên hỏi, "Có chuyện gì đã xảy ra trong hiệu sách không?"
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Không, tôi chỉ mua một vài quyển sách, Toán cao cấp và tiếng Anh cho năm nhất."
Thẩm Mộc Bạch khẽ nhướng mày, "Du Du thật chăm học, còn một tháng nữa mới đến ngày khai giảng mà đã bắt đầu chuẩn bị sớm như vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du đột nhiên nhăn lại một cách chua xót, "Hồi cấp ba thành tích học của tôi không tốt nên muốn xem trước bài, nếu không e rằng sẽ không theo kịp."
Vì sức khỏe không tốt nên thời trung học một tuần cô chỉ đến lớp một buổi học và cô luôn được bảo mẫu kèm cặp, tiếng Trung và tiếng Anh thì khá hơn, còn môn toán hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Vốn dĩ Nguyễn Du Du muốn xem trước Toán cao cấp và tiếng Anh nhưng sau khi xem qua, cô nhận ra rằng cô chẳng hiểu gì về Toán cao cấp cả.
“Thành tích không tốt?” Thẩm Mộc Bạch hơi ngạc nhiên, nếu có thể vào được Đại học Yến Thành, điểm của cô chắc chắn phải ở mức chấp nhận được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Rất rất rất tệ!” Nguyễn Du Du nghiêm túc gật đầu, “Anh Thẩm, tôi muốn thuê một gia sư. Có thể mời đến nhà dạy được không?
Thẩm Mộc Bạch do dự một chút, anh không thích trong nhà có người lạ, thường thì chỉ có Lưu An mới có thể vào nhà đưa đồ cho anh, bây giờ lại có thêm một Nguyễn Du Du nữa.
Từ vẻ mặt anh thì Nguyễn Du Du đã nhận ra anh không muốn, “Không sao đâu, tôi cũng có thể tham gia các lớp học bên ngoài, những nơi giống như KFC và Starbuck, tôi nghe nói chỉ cần gọi một tách cà phê thì có thể ngồi suốt cả buổi chiều."
Thẩm Mộc Bạch vừa định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, hóa ra là dì Phương ở bên cạnh chăm sóc ông nội gọi đến.
Vốn dĩ anh định sáng nay giải quyết công việc của công ty, ăn trưa xong sẽ đến bệnh viện thăm ông nội, bây giờ dì Phương gọi đến, khiến anh có chút lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim của anh chùng xuống.
Một người bị bệnh nặng lâu ngày đột nhiên tinh thần minh mẫn, rất có thể là hồi quang phản chiếu.
Không chỉ anh nghĩ như vậy, dì Phương và bác sĩ trong lòng đều có sự nghi ngờ này. Vì vậy, trước khi Thẩm Mộc Bạch đến bệnh viện vào buổi chiều, dì Phương đã gọi điện thoại cho anh trước. Nếu là hồi quang phản chiếu thì ông lão sẽ có thể xuôi tai nhắm mắt bất cứ lúc nào và Thẩm Mộc Bạch phải đến bệnh viện sớm hơn.
Nguyễn Du Du vừa ăn khoai tây chiên vừa lặng lẽ nhìn Thẩm Mộc Bạch nói điện thoại.
Lông mày hơi dài và hẹp, đôi mắt đen tuyền hiếm thấy, khi cụp mắt xuống trông như một nam tử hán cao quý, khi ngước mắt nhìn lên sẽ cho người ta một cảm giác chăm chú và thâm tình.
Lúc này, đôi mắt đen kia cụp xuống, khóe môi mỏng mím lại, ngón tay mảnh khảnh ra sức cầm chắc chiếc điện thoại.
Tiệm thức ăn nhanh vốn ồn ào náo nhiệt nhưng trên người anh như bị bao trùm bởi bi thương sầu não.
“Chuyện gì vậy anh?” cô đợi anh tắt máy rồi hỏi nhỏ.
"Dì Phương nói rằng ông nội hôm nay tinh thần rất tốt."
“Đó không phải là một điều tốt sao?” Nguyễn Du Du hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh.
"……Có lẽ là hồi quang phản chiếu."
“Không, ông nội chỉ đang khỏe lại thôi.” Nguyễn Du Du rất tin tưởng vào bùa phép chữa bệnh của mình.
Thẩm Mộc Bạch im lặng một lúc rồi nói, “Du Du có thể đi cùng tôi đến bệnh viện sau bữa ăn?!” Ông nội chắc chắn muốn gặp mọi người trước khi ông đi.
Cô nhanh chóng ăn hết món khoai tây chiên, "Vậy đi thôi."
Trên thực tế, cô không hề no, cô vẫn muốn thử bánh trứng và cánh gà nhưng thấy anh lo lắng cho ông nội, cô không nỡ để anh phải chờ đợi.
Lưu An lái xe vào lề đường đợi, sau khi hai người đi ra thì quay trở lại công ty.
Khớp tay phân rõ từng đốt của anh cầm lấy vô lăng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sâu thẳm nhưng lãnh đạm trống rỗng, không có chút cảm xúc gì.
"Anh và ông nội có mối quan hệ đặc biệt tốt?"
Trong sách, Thẩm Mộc Bạch chỉ là một vai phụ và không có nhiều mô tả về anh, những người còn lại trong gia đình họ Thẩm chưa bao giờ xuất hiện và Nguyễn Du Du cũng không rõ về sự việc của gia đình này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch chỉ "ừm" nhẹ và không nói gì thêm.
Thấy anh không muốn nói chuyện, cô cũng ngoan ngoãn yên lặng.
Tiếng ồn bên ngoài được ngăn cách và một không gian yên tĩnh nhỏ được hình thành trong xe.
Hai người họ không nói thêm câu nào nữa.
……
Không giống như sự yên tĩnh của ngày hôm qua, hôm nay vừa bước vào hành lang, liền nghe thấy trong phòng bệnh có người nói chuyện ồn ào.
Nguyễn Du Du đi theo sau lưng Thẩm Mộc Bạch, mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh nhưng trực giác cô mách bảo cơ thể anh có chút căng thẳng.
Đẩy cửa ra, tiếng nói chuyện trong phòng bỗng dưng ngưng bặt, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi chạy tới, giơ tay tát vào mặt Thẩm Mộc Bạch, tức giận nói: "Cả ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi với đám bạn chả ra gì. Ông nội bị bệnh sắp chết đến nơi rồi, bây giờ ngươi mới xuất hiện!"
Anh nghiêng đầu sang một bên vừa định tránh cái tát của ông ta, chợt nghĩ đến Nguyễn Du Du đang đi theo phía sau, anh nhanh chóng giơ cánh tay lên đỡ cổ tay người đàn ông