CHƯƠNG 10
Ông lão vẫn có chút tiếc nuối, xét về kiến thức, năng lực và cả lòng khoan dung thì con trai của ông kém xa cháu trai lớn, nếu giao Thẩm Thị cho Thẩm Mộc Bạch quản lý chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc, những năm đầu ấy, sức khỏe của ông lão đã không có khả năng đối phó với công việc phức tạp của công ty, lúc đó Thẩm Mộc Bạch thì còn quá trẻ để tiếp quản công ty nên ông chỉ đành giao lại cho Thẩm Vinh Hưng.
Ông lão Thẩm khẽ liếc Thẩm Vinh Hưng, "Trong tay ta không còn lại gì để mà ngươi dòm ngó. Nhà cửa, xe hơi, tiền tiết kiệm, sưu tập đồ cổ ta đều giao lại cho Mộc Bạch. Di chúc cũng đã được lập xong rồi."
Vẻ mặt Thẩm Vinh Hưng xấu hổ, ông mắng con mình rất hùng hồn nhưng lại cảm thấy mất mặt khi bố mình dạy bảo, đặc biệt là trước mặt Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du.
Đường Tùng Phương tính toán rất nhanh chóng, trong tay ông lão chắc chắn có không ít nhà cửa và đồ cổ, dù sao khoản tiết kiệm của gia đình họ Thẩm bao năm qua tuy không bằng 40% cổ phần mà họ có được nhưng chắc chắn vẫn là con số khổng lồ, ngoài ra khoản tiết kiệm riêng của ông lão chắc chắn cũng không ít tiền.
Cô lặng lẽ chọc Thẩm Vinh Hưng, thấy đối phương không có phản ứng gì, đành phải tự mình bước lên.
“Lão gia” Đường Tùng Phương mỉm cười nghiêng người về phía trước, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận giống như mới ngoài ba mươi nhưng khi cười lộ ra vài vết chân chim. “Ông có đến tận hai đứa cháu, cho nên không thể chỉ nghĩ đến Mộc Bạch không đoái hoài gì đến Mộc Dương, chắc chắn nó sẽ nghĩ ông nội thiên vị không thích nó, thằng bé sẽ rất đau lòng!”
Ông lão khịt mũi, "Mộc Dương sẽ không buồn đâu, vì nó có được đầy đủ tình yêu thương của bố mẹ. Sao nào, đến cả những thứ vụn vặt còn sót lại trong tay ta các ngươi cũng không định buông tha?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Vinh Hưng quay lại và trừng mắt nhìn Đường Tùng Phương, ông ta vốn là cổ đông lớn nhất của Thẩm Thị, nếu để người khác biết đến những món đồ sưu tầm của ông lão mà ông ta cũng dòm ngó không tha như vậy sẽ rất mất giá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Tùng Phương không dám nói gì thêm nữa, cả khu phòng bệnh ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Thẩm Mộc Bạch bưng bát cháo trắng đã nguội trên bàn lên, ngồi ở bên giường bệnh, chuẩn bị đút cho ông lão ăn.
Ông bực bội quay đầu lại, "Ngày nào cũng ăn cháo, miệng ông cảm thấy nhạt toét ... hừ, cháo không ngon chút nào!"
Người bệnh cần ăn nhạt nhưng sau một thời gian dài sẽ thực sự buồn miệng. Nguyễn Du Du vô cùng cảm thông điều này. Những món cô ăn trong hai ngày qua ngon hơn trước rất nhiều, giống như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
“Nếu bác sĩ không yêu cầu ông nội dùng thức ăn lỏng thì có thể nấu cháo gà hay gì đó.” Cô suy nghĩ một chút, “Thật ra mì gà xé phay cũng rất dễ tiêu. Đùi gà nấu cho thật nhừ bỏ da và xé thành từng miếng nhuyễn. Khi mì nấu chín, cho thịt gà xé, hành lá, chan với nước luộc gà, nêm chút muối, chút dấm và dầu mè để tăng hương vị——"
Cô chưa kịp nói xong thì ông lão đã bắt đầu nuốt nước bọt, nhìn Nguyễn Du Du mà háo hức, "Ăn mì gà này đi! Du Du có biết nấu không?"
“Ưmmm?” Cô đỏ mặt, ánh mắt mong đợi của ông lão khiến cô cảm thấy xấu hổ, chiếc đầu gục xuống, “Cháu không biết nấu, chỉ nghĩ ăn như thế sẽ rất ngon, vì ngày trước cháu cũng thường đổ bệnh nên khi không muốn ăn cháo thì sẽ ăn món mì gà xé phay này. "
Dì Phương ở bên nhanh chóng nói: "Món này dễ làm, chốc lát thì có thể làm xong, ông đợi chút nữa là có ăn rồi."
Khu phòng VIP có phòng bếp, dì Phương vào bếp nấu mì gà, Thẩm Mộc Bạch đặt bát cháo mà ông lão chê nhạt sang một bên, anh liếc nhìn Nguyễn Du Du, trước đây cô hay bị ốm sao? Cô bé không có gia đình bên cạnh và không biết ai sẽ chăm sóc khi đau ốm như thế.
Nguyễn Du Du ngồi trên ghế bên giường bệnh, "Sức khỏe của ông nội mỗi ngày một tốt hơn, có thể dần dần đa dạng hóa các loại thức ăn."
“Du Du nghĩ cơ thể ta đang tốt lên từng ngày sao?” Ông lão biết tại sao hôm nay Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương lại có mặt ở đây. Hôm nay, tinh thần ông rất tốt, mặc dù bác sĩ không nói gì nhưng ông biết ai cũng đang ngờ vực về việc hồi quang phản chiếu. Nhưng ông là người hiểu rõ cơ thể của mình nhất, ông lão thực sự cảm nhận được bản thân đang khỏe hơn trông thấy, chứ không phải như những gì bọn họ đang nghĩ rằng ông sắp sửa không xong rồi.
“Đúng vậy.” Nguyễn Du Du gật đầu, đôi mắt hạnh mở to thật đẹp, nghiêm túc nhìn ông lão, “Ông nội nhất định sẽ ngày càng khỏe.”
Vẻ ngoài tự nhiên của cô khiến ông lão rất vui mừng, "Nhìn xem, cháu dâu của ta có đôi mắt thật tinh tường! Tốt hơn nhiều so với vị bác sĩ không đáng tin cậy đó."
Nguyễn Du Du mỉm cười, đôi mắt cô nheo lại như vầng trăng khuyết. Cô có thể thấy rằng, ông lão là người duy nhất trong nhà đối xử tốt với Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương rõ ràng không quan tâm đến sống chết của anh, anh chỉ có 5% cổ phần của Thẩm Thị mà họ vẫn muốn cướp nó đi. Cô vui mừng thay cho Thẩm Mộc Bạch nếu cơ thể của ông lão tốt lên từng ngày.
"Bác sĩ vẫn rất hữu dụng. Ông nội vẫn phải làm theo chỉ định của bác sĩ. Sau khi khám xong xác nhận sức khỏe đã thật sự ổn thì ông sẽ được xuất viện." Nguyễn Du Du không dám nói bác sĩ vô dụng, vì khi cô bệnh cũng chả có bùa chú nào phát huy tác dụng, vẫn cứ phải ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ.
Ông lão càng vui hơn khi nghe đến từ "xuất viện", thật ra lần này ở bệnh viện ông cũng không có hi vọng sẽ tốt hơn nhưng hôm nay thực sự cảm thấy khỏe hơn, có lẽ thật sự có thể xuất viện. Nhắc mới nhớ, có vẻ như sau khi nhận được chiếc bùa của cô bé......
Ông lão sờ chiếc bùa chữa bệnh trong túi, lúc đầu cũng không thực sự coi trọng nhưng ngẫm kĩ lại, từ lúc cất bùa vào túi lão thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đêm qua, lão cũng ngủ được một giấc thật sâu. Sáng nay thức giấc gương mặt cũng hồng hào nhuận sắc hơn.
Chẳng lẽ là nó......
Ông lão suy nghĩ