Violet quỳ sụp xuống đất, cả người run lẩy bẩy, vội vã xin lỗi:"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi thưa ngài, tôi, tôi sẽ..."
Khi nãy Violet chưa đóng cửa phòng nên mọi âm thanh đổ vỡ trong phòng đều được truyền hết ra bên ngoài.
Quản gia Algie cùng Elisa là hai người đến đầu tiên.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Algie lập tức lên tiếng:
"Có chuyện gì sao thưa công tước?"
Elisa chạy đi gọi thêm người hầu đến dọn.
Karlis mặt đỏ bừng bừng chỉ vào Violet:
"Đưa cô ta ra sau vườn quét dọn, tuyệt đối không bước vào phòng ta nửa bước!"
Karlis thật sự mất kiên nhẫn với cô ta, dù cho tương lai có bị Leandre chém đầu thì ít nhất bây giờ hắn cũng phải trị được cô gái này.
Ngày hôm qua nhờ cô ta mà hắn bẻ mặt trước biết bao nhiều người, còn hôm nay, ở trong địa phận của hắn mà còn dám càng quấy như vậy, hắn nào có thể ngồi yên được!.
Elisa cùng ba nàng hầu khác trở lại, họ tiến vào dọn dẹp phòng ngủ của công tước, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi dưới đất, không nhịn được tò mò phải ngoái nhìn vài lần.
Một nàng hầu trong lúc nhìn đã bị Violet lườm đến giật mình, điều đó khiến cô vô cùng mất thiện cảm với cô ta.
Cũng đều là người hầu như nhau tại sao lại kênh kiệu như thế chứ?
Karlis lấy quần áo đến phòng khác thay, sau đó lên xe ngựa xuống thị trấn.
Hắn muốn đi tìm vị "phu nhân" đã chấp nhận đính hôn với hắn hai hôm trước.
Nhưng có một vấn đề xảy ra là, hắn không biết anh ta ở xó xỉnh nào hết!
Karlis như thường lệ cho người hầu trở về trước còn bản thân lại đi loanh quanh khắp thị trấn.
Hắn lại ghé vào cửa hàng trang phục lần trước, bà chủ nhận ra hắn thì bảo hắn cứ lấy đồ đi khỏi cần phải đưa tiền vì lần trước còn dư nhiều lắm.
Karlis chọn vài bộ đồ đem ra cho bà chủ rồi hỏi:"Cho ta hỏi, gần đây có tiệm xem bói nào không?"
Lần đầu gặp hắn bà chủ còn e dè vì hắn là quý tộc, nhưng gặp nhiều lần rồi bà mới thấy tính cách hắn vô cùng thoải mái nên cũng thả lỏng đôi chút.
Bà chủ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:"Cách đây bốn căn nhà có một hẻm nhỏ, bên trong hẻm nhỏ có một tiệm xem bói.
Nhưng tôi khuyên ngài không nên đến đó bởi vì ông chủ ở đó rất kì lạ lại còn hiếm khi mở cửa."
Chủ tiệm kì lạ, còn ai khác ngoài tên Alexander thần bí kia nữa! Nếu biết ngay từ đầu bà chủ tiệm trang phục biết tung tích của anh ta thì hắn đã không phải khổ sở tìm ngày tìm đêm rồi!
Karlis theo hướng dẫn của bà chủ đi đến con hẻm nhỏ, quả thật ở cuối hẻm có một tiệm xem bói.
Nhưng cửa tiệm lại không mở cửa, hắn không biết phải làm sao.
Ngỡ rằng Alexander không có ở đây nên hắn định xoay người bỏ đi, dù sao cũng tìm được chỗ của anh ta rồi, muốn đến lúc nào mà chẳng được.
Nào ngờ còn chưa kịp đi thì một giọng nói đã truyền vào tai hắn từ phía sau:
"Đến tìm tôi à?"
Karlis giật mình quay người lại, nhìn thấy Alexander vẫn thần thần bí bí đang cười tủm tỉm đối diện với mình, hắn thở phào nói:
"Ngươi không thể xuất hiện một cách bình thường được sao?"
Alexander nhún vai, anh ta đi đến mở cửa, vừa đi vừa nói:
"Biết sao được, đối với phu nhân thì phải có cách chào đặc biệt chứ."
Karlis nghe đến hai từ "phu nhân" mà ngượng chín cả mặt, hắn nói:"Ai là phu nhân của ngươi? Ngươi là phu nhân của ta mới đúng!"
"Rồi rồi."- Alexander không cãi nhau với hắn, anh mở cửa rồi đứng sang một bên hỏi "vào không?"
Đương nhiên là vào rồi, Karlis đã cố đến đây để tìm anh thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Karlis bước vào trong cửa tiệm, bên trong tối đen như mực, không có lấy một cửa sổ để ánh sáng lọt vào.
Alexander theo sát phía sau hắn, đi đến đâu anh ta thắp đèn đến đó.
Karlis vừa đi vừa phàn nàn:
"Nơi này tồi tàn quá, ngươi