Alexander thấy hắn cứ nhìn chiếc nhẫn mãi mà không động tay liền lấy chiếc có kích thước nhỏ hơn ra, chủ động nắm bàn tay trái của hắn, đeo lên.
Karlis hoàn toàn bất động, hắn chớp chớp mắt nhìn Alexander trao nhẫn cho mình, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên được lời nào.
Alexander đeo cho hắn xong, nhấc mắt hỏi:"Ngài không định mang chiếc còn lại vào cho tôi sao?"
"Hả, à, ừ..." Karlis đáp.
Đây đúng là việc tự làm tự chịu, chính hắn là người nói muốn kết hôn với người ta, để người ta phải tự chuẩn bị nhẫn, bây giờ lại chính là người tự xấu hổ.
Karlis gãi đầu, thấy Alexander không lên tiếng, hắn hỏi:"Cặp nhẫn này, ngươi...chuẩn bị hết bao nhiêu tiền?"
Alexander ngơ ra một lúc mới bật cười, anh không ngờ rằng câu đầu tiên Karlis hỏi mình lại là như vậy, anh ta cố nhịn cười, đáp:
"Không tốn."
Làm sao mà không tốn cho được.
Vừa nhìn vào là biết đây không phải một chiếc nhẫn bình thường, đá quý đính bên trên nhẫn chắc chắn tốn của anh ta không ít tiền.
Karlis sờ sờ chiếc nhẫn trong tay:
"Tốn bao nhiêu ngươi cứ nói đi, dù, dù sao cũng là, là tín vật định ước.
Ta lại là người yêu cầu kết hôn với ngươi nên ta phải chịu trách nhiệm."
Alexander không đáp, lảng tránh sang chủ đề khác:"Nhưng ngài đến đây tìm tôi có chuyện gì? Chắc phải có gì đó nên ngài mới đến tận đây đúng không?"
Lúc này Karlis mới sực nhớ đến ý định ban đầu của mình, cảm giác xấu hổ cũng bay biến đi đâu mất:
"À à, ta đến đây để tâm sự với ngươi, nhân tiện xin chút lời khuyên."
Alexander đi đến phía trước lấy cho hắn một chiếc ghế còn bản thân ngồi vào chiếc ghế đặt sau bàn, hỏi:
"Công tước phải xin lời khuyên của tôi sao? Chuyện gì vậy?"
Karlis ngồi tựa người vào ghế, bực dọc:"Ta đang phải cầm trên tay một củ khoai nóng bỏng tay, bây giờ muốn vứt cũng không được, giữ cũng không xong, ngươi nói xem ta nên làm gì đây?"
"Hmmm" Alexander có vẻ trầm ngâm:"Thế thì ngài cứ giữ lại đi, miễn sao không để nó làm tổn hại đến ngài là được."
"Không làm tổn hại đến ta sao?"- Karlis nhắc lại.
Alexander gật đầu:"Đúng vậy, dù sao thì nơi nguy hiểm nhất cũng sẽ là nơi an toàn nhất."
Tuy không thể hiểu hết được ẩn ý trong lời nói của anh ta nhưng Karlis cảm thấy có thể tin tưởng được
Hắn đã tìm được cách giải quyết cho sầu não của mình, bây giờ là đến sự tò mò của cá nhân:
"Này, tại sao ngươi không bao giờ tháo áo choàng ra vậy, nơi này chỉ có ta với ngươi, còn ai khác đâu?"
"Ý ngài là ngài khác với "ai khác" nên tôi có thể để lộ bản thân trước mặt ngài sao?"
Karlis đỏ mặt xua tay:"Không, không phải.
Ý, ý ta là, dù sao chúng, chúng ta cũng đã đính hôn nên ta ta cũng muốn thấy mặt phu nhân của mình..." giọng nói của hắn từ từ nhỏ lại, những chữ cuối thậm chí còn chẳng nghe ra được.
Karlis cúi gằm mặt nên không thể nhìn thấy Alexander, hắn chỉ nghe thấy tiếng cười phát ra từ phía đối diện, sau đó là giọng nói của anh ta:
"Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, không có dung mạo xuất chúng như ngài, thậm chí là khó coi.
Sợ rằng khi nhìn thấy khuôn mặt tôi rồi ngài lại muốn hủy hôn với tôi đấy."
Nhớ lại con mắt màu xanh ngọc kia, Karlis không thể nào ghép nó với từ "khó coi" kia được.
Hắn lắc đầu nguầy nguậy:
"Đương nhiên là