Edit: Băng Tâm
Đó là một bài thi với dấu tích đỏ chiếm hơn nửa bài, Đường Miên nhìn bài thi rồi liên tưởng đến Giang Tú Phân nói nguyên chủ là học bá, lúc này nhìn bài thi cầm trên tay cô cảm thấy có chút vi diệu.
Rốt cuộc là mọi người trong nhà đã có hiểu lầm gì, chẳng lẽ họ nghĩ thành tích của nguyên chủ như vậy đã là rất tốt?
Mắt nhìn thấy con điểm trên bài thi Đường Miên không nhịn được đưa tay vỗ trán, kết quả này thật sự không tồi chút nào, 56 cái danh tộc 56 chi hoa, thật sự là 56 điểm nguyên chủ vậy mà không đạt đến điểm trung bình.
Đường Miên đang nhìn chằm chằm bài thi thì nghe thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài, ngay sau đó cô liền nghe được giọng nói của cô bé lúc sáng qua khe cửa.
Cô bé ở ngoài cửa kia hẳn là con gái của tam ca, Đường Đồng, bây giờ vẫn còn học tiểu học, hai năm nữa mới có thể vào trung học.
"Tiểu cô, bà nội bảo con đem đồ ăn đến cho người." Giọng nói rụt rè của cô bé vang lên từ ngoài cửa.
"Được, vào đi." Đường Miên lên tiếng.
Thực mau Đường Đồng liền bưng một chén mì đi đến, màu trắng mì sợi phối hợp với trứng gà chiên hoàng kim, trông thật ngon miệng.
Mì sợi màu trắng, còn thêm trứng gà, tại thời đại này có thể nói là bữa ăn xa xỉ, một chén mì này lần nữa cho Đường Miên một khẳng định là nguyên chủ rất được yêu thương.
Đường Miên che lại bụng nhỏ, thấy tô mì sợi này thật đúng là có cảm giác đói bụng, cô xuyên đến đây đã được nửa ngày, trừ bỏ chén trà lúc sáng thì cô vẫn chưa có gì trong bụng.
Bên này phòng Đường Miên cảm thấy mỹ mãn mà ăn mì sợi, bên kia phòng Giang Tú Phân mang vẻ mặt buồn rầu, lúc này đừng nói mì sợi, chính là sâm Cao Ly phỏng chừng bà cũng chẳng có tâm tình để ăn.
Đường Dương Sơn phát hiện từ lúc trở về nhà đến giờ sắc mặt Giang Tú Phân không tốt, thấy hiện tại hai người đang ở phòng riêng không có người ngoài, liền mở miệng hỏi:
"Lão bà tử, bà làm sao vậy, dọc đường về tới giờ sắc mặt bà luôn rất khó coi, bác sĩ đã nói Miên Miên không có bị gì, chỉ là không nhớ rõ một vài chuyện, không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này......"
Đường Dương Sơn lời còn chưa nói xong đã bị Giang Tú Phân đánh gãy, Giang Tú Phân xua xua tay, sau đó đi ra cửa nhìn thoáng qua xung quanh rồi đóng cửa lại, xác định dã không có ai ở bên ngoài mới nói với Đường Dương Sơn bên này.
"Lão đầu tử, vừa rồi ở bệnh viện ông không cảm thấy Miên Miên hơi quái lạ sao?"
"Có cái gì mà lạ?" Đường Dương Sơn nghi hoặc hỏi.
"Tôi lúc trước đã biết ông là loại người vô tâm vô phế mà, chẳng lẽ chuyện xảy ra lúc ở bệnh viện ông không nhớ rõ, chúng ta đang xuống lầu thì con bé lại nghiêng người sang bên như đang nhường đường cho người khác, ông không thấy rất kìa lạ sao? Hôm nay con bé mới ngã xuống sông, nếu không phải như tôi nghĩ thì......!Ngày mai tôi đi tìm tam bà bà xem thử?"
Đường Dương Sơn sắc mặt trầm xuống, không tán đồng mà liếc Giang Tú Phân một cái, mở miệng quở mắng: "Bà đừng có hồ đồ, chuyện này không nên nói lung tung, con gái tôi không có bị gì cả, chỉ là lúc ở bệnh viện có chút thất thần thôi, bà muốn đi tìm tam bà bà như vậy chẳng lẽ đã quên chuyện mấy năm trước? Thật vất vả mới trở lại cuộc sống bình thường bây giờ bà lại muốn làm lớn chuyện, tôi phản đối việc bà đến tìm tam bà bà!"
Đường Dương Sơn cũng là người đã trải qua một thời kì đặc thù, đối với những chuyện kia tương dối mẫn cảm, nhớ chuyện năm đó nháo đến người không màng thế sự như ông cũng biết đến ngọn ngành, lại biết đến lão đầu tử nhà mình là một kẻ cứng đầu ông đã quyết thì khó mà thay đổi, nhưng Giang Tú Phân cũng là dạng người cố chấp chuyện này sao có thể dễ dàng cho qua.
"Ở đây chẳng có ai là người ngoài, chỗ chúng ta cũng chỉ là một địa phương nhỏ không ai để ý, chuyện đó đã qua lâu rồi, tam bà bà vẫn còn sống ở trong thôn nên tôi chắc là mọi người đã bỏ qua chuyện đó rồi, hơn nữa trong thôn cũng không ít người ngầm đến tìm bà ấy, ngày mai tôi lén đi, khẳng định là sẽ không để ai nhìn thấy."
"Kia......" Đường Dương Sơn trầm mặc một chút, trong đầu hiện lên hành động khác thường của Đường Miên hôm nay, mở miệng nói: "Vậy bà cẩn thận một chút, chờ đến buổi tối hãy đi, khi đó ít người."
"Tôi biết rồi, chuyện này còn cần ông phải nhắc sao?" Giang Tú Phân nói.
Lúc vợ của lão đại và lão nhị làm cơm chiều thì Giang Tú Phân dẫn Đường Miên ra ngoài, trên tay bà còn cầm một cân đường trắng và hai mươi cái trứng gà, lần này dẫn Đường Miên ra ngoài là vì đặc biệt đi cảm tạ Hòe Hoa đã cứu Đường Miên.
Hòe Hoa mặc kệ vì sao cứu Đường Miên, dù sao cũng là cứu người, Giang Tú Phân là người có ân tất báo, huống chi đây còn là mạng người việc báo ơn này còn phải chú trọng hơn mấy lần.
Đường Miên ngoan ngoãn đi theo sau Giang Tú Phân, tới nhà Hòe Hoa.
Hòe Hoa là một quả phụ trong thôn, chồng bà đã chết nhiều năm, chịu không ít khổ cực một mình nuôi nấng con trai, nay bà cũng đã lên chức bà nội, tuổi của bà cùng Giang Tú Phân không kém bao nhiêu, có câu trước nhà quả phụ nhiều thị phi nên mọi người đối với bà có chút bài xích, vì vậy chẳng mấy ai lui tới.
Hòe Hoa thấy Giang Tú Phân cùng Đường Miên tới nhà mình thì không khỏi kinh ngạc, chuyện buổi sáng cứu người Hòe Hoa chỉ cho rằng là trùng hợp gặp gỡ, gặp phải tình huống đó thì cho dù người rơi xuống nước có là ai đi nữa bà cũng sẽ cứu, nhưng là cứu người là một chuyện, người ta đến nhà báo đáp là chuyện khác, thấy người Đường gia tới cửa Hòe Hoa trong lòng có chút khó tin.
"Chị Hòe Hoa, hôm nay thật sự vất vả cho chị, nếu không nhờ chị thì Miên Miên nhà tôi hôm nay đã xảy ra chuyện lớn, vừa đưa con bé đi bệnh viện về tôi liền đến đây cảm ơn chị." Giang Tú Phân khách khí nói, tuy lời nói có hơi quá nhưng bà là thật tâm cảm kích việc làm hào hiệp cứu người của Hòe Hoa.
"Thím đừng nói quá lên thế, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, lúc cứu người cũng không biết đấy là Miên Miên nhà thím, tôi chẳng hiểu tại sao ngay giữa trời giá rét như vậy con gái thím lại ra bờ sông còn để mình bị ngã xuống? May mà tôi hôm nay trùng hợp qua đó hái rau, chứ bình thường ở bên kia không có nhiều người lắm......" Hòe Hoa uyển chuyển nói một câu, ngầm ẩn ý nếu như không gặp được bà thì hôm nay Đường Miên đã gặp chuyện nghiêm trọng.
Ngày hè bờ sông còn có mấy đứa trẻ trong thôn ra bắt cá, chứ mùa đông lạnh lẽo như vậy chẳng có ai muốn ra sông, vấn đề đặt ra là trời lạnh như vậy Đường Miên ra bờ sông để làm gì? Làm sao còn để mình ngã xuống sông? Lỡ như Hòe Hoa không gặp được người, có phải hay không cô đã mất mạng?
Trên thực tế cái mạng nhỏ này của Đường Miên đã mất, Hòe Hoa cùng Giang Tú Phân cũng không biết chính là bây giờ trong cơ thể này không phải là Đường Miên của trước kia.
"Chuyện này tôi cũng cảm thấy không thích hợp, lúc chị đến có thấy ai khả nghi ở cạnh Miên Miên không?" Giang Tú Phân tìm hiểu nói.
"Không, lúc tôi đến đã thấy con bé vùng vẫy dưới nước, bốn phía không nhìn thấy có người." Hòe Hoa mở miệng trả lời.
Đường Miên chờ đến Giang Tú Phân cùng Hòe Hoa liền thấy Giang Tú Phân ra hiệu cho mình cô liền nở nụ cười rồi ngoan ngoãn mở miệng nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của thím, lòng con luôn nhớ ghi nhớ ân tình này, tương lai thím có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói nếu giúp được con sẽ không chậm trễ."
Hòe Hoa tầm mắt dừng ở trên người Đường Miên, lúc này trời đã bắt đầu tối, nhưng Đường Miên trời sinh nước da trắng nõn, đứng ở ngoài viện nhìn dị thường bắt mắt, tiểu cô nương bộ dáng lớn lên xinh đẹp, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, đặc biệt là khi cười lên sẽ lộ ra cái lúm đồng tiền xinh đẹp đến mức làm tim bà trở nên mềm nhũn.
Hòe Hoa đột nhiên hiểu ra Giang Tú Phân vì sao xem con gái như là bảo bối, một cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp hiểu chuyện như thế ai mà có thể không yêu thương được chứ.
Lời Đường Miên vừa nói Hòe Hoa nghe nhưng không để trong lòng, rốt cuộc Đường Miên cũng chỉ là cô bé mới lớn, thực sự có chuyện xảy ra cô bé cũng chẳng giúp ích được.
Nhưng bà không ngờ rằng một ngày trong tương lai đã tự cảm thấy may mắn vì khi đó đã cứu Đường Miên một mạng, có lẽ chỉ có thể nói hết thảy đều do số mệnh.
Giang Tú Phân đem đường trắng