Edit: Băng Tâm
Trong viện, Đường Dương Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng bỗng dưng có chút hoảng, Giang Tú Phân ra ngoài đến giờ đã hơn 2 tiếng, hiện tại cũng đã gần 9 giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không mất nhiều thời gian như vậy, từ Đường gia đến nhà tam bà bà chỉ mất 10 phút đi bộ, qua lại sẽ không vượt tới nửa giờ, giờ đã qua hơn 1 tiếng, chuyện kia chắc cũng đã hoàn thành rồi.
Đường Dương Sơn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng trở nên vô vị, vì vậy liền dập tắt khói đứng dậy ra ngoài xem xét.
Đường Dương Sơn mới vừa đi đến cổng đã bị Đường Giang bắt gặp, thấy lão cha đã trễ như vậy còn muốn ra ngoài nhịn không được mở miệng hỏi một câu: "Ba, muộn như vậy rồi người còn muốn đi đâu?"
"Ta đi xem mẹ con sao còn chưa về." Đường Dương Sơn nói xong liền đi ra cửa.
Đường Giang đứng trong viện sờ cái ót của mình, lời trong lòng nghẹn lại chưa kịp nói ra, đã thấy thân ảnh lão cha đi xa Đường Giang cũng không còn cách nào nói nữa.
Thân là con cả Đường Giang là người hiểu tính tình của cha mẹ mình nhất, giữa hai vợ chồng già đã có bí mật muốn giữ kín thì anh tuyệt đối không moi ra được gì.
Bất quá, Đường mẹ ra ngoài lâu rồi mà chưa thấy về, không biết là đã xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy Đường Giang đứng ngồi không yên, vội vàng vào phòng, thấy vợ đang ngồi trên giường may đồ, vội vàng mở miệng nói: "Dương Lâm, em có biết mẹ đi đâu không? Ăn tối xong liền đi ra ngoài đã hơn một giờ rồi vẫn chưa về không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Lâm nghe Đường Giang nói động tác trên tay không dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên mở miệng trả lời: "Mẹ đi ra ngoài có khi nào nói với tôi? Anh muốn biết sao không hỏi em gái nhỏ của anh ấy, không chừng con bé biết đó."
"Em đừng nói với giọng điệu chua ngoa như vậy, nghe nhức tai lắm." Đường Giang nghe ra được sự đố kỵ trong lời nói của cô vợ mình liền trách cứ.
"Chỉ nói hai câu cũng không được, mẹ anh bất công cũng không cho tôi nói, còn có anh nữa, anh là chồng tui, là cha của con tôi, nhưng cả ngày chỉ biết tới cưng chiều cô em gái của anh, tôi gả cho anh nhiều năm như vậy sao không thấy anh đối xử với tôi tốt như vậy?"
"Cô đừng có mà nói nhảm, con bé là em gái của tôi, mấy lời nói bậy của cô trước đây tôi còn chưa tính, đừng làm trò mất mặt trước mặt ba mẹ, mẹ tôi tuy bất công thật, nhưng từ khi cô gả vào cửa nhà này chưa từng đối xử tệ bạc, cô lấy tiền nuôi con gái ăn học họ không trách một lời, đàn bà các cô thật lắm chuyện, tôi không cãi lý với cô, không thì lát nữa lại làm lớn chuyện, tôi sang bên kia hỏi Miên Miên." Đường sơn răng dạy vợ một hồi liền trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Dương Lâm bị chồng nói tức đến nghẹn một bụng, động tác vá áo không nhịn được mà trở nên thô bạo.
.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Đúng, sau khi Dương Lâm gả vào Đường gia thì đã không cần lo ăn lo mặc, ít nhất so với nhà khác trong thôn tốt hơn nhiều, Đường gia nhiều người có khả năng lao động, trong nhà còn có lão lục làm trong quân ngũ, lúc lão lục chưa kết hôn tiền lương vẫn luôn gửi về nhà, cho nên ở trong thôn Đường gia cũng xem như khá giả, còn dư giả cho con cháu trong nhà đi học.
Dương Lâm không nghĩ ra chính là, trong nhà con cháu nhiều như vậy, chúng đều được đối xử như nhau cái này thì không nói, vấn đề là bà bà* lại đối với cô em chồng hoàn toàn khác, thường xuyên cho em chồng tiền tiêu vặt, phí sinh hoạt ở trường cũng nhiều hơn so với hai đứa trẻ nhà cô cộng lại, còn nói là tiền mua sách tham khảo, đây là xem cô thành kẻ ngốc sao?
* Bà bà: mẹ chồng.
Phí sinh hoạt đã nhiều, còn thường xuyên may y phục mới, trong ngăn tủ cô em chồng tám phần đều là đồ mới, hai đứa con của Dương Lâm thì chỉ có thể mặc đồ cũ, rách thì may lại tiếp tục mặc, đều là người một nhà, sao lại có cách đối xử không công bằng như vậy?
Bên này, Đường Miên được Đường Giang báo tin Giang Tú Phân ra ngoài đã lâu nhưng còn chưa về, vội vàng khoác lên người chiếc áo bông rồi chạy ra ngoài, Đường Giang không yên tâm nên đi theo phía sau Đường Miên.
Hai người vừa ra khỏi viện, tầm mắt Đường Miên liền đảo tới một vị trí cách đó không xa, bước chân cũng tự dưng ngừng lại, ánh mắt hơi lóe, quay đầu sang bên cạnh nhìn Đường Giang mở miệng nói: "Đại ca, lúc nãy em nghe được chị dâu đang tức giận, anh không cần phải đi theo em đâu, hay là anh về nhà dỗ chị dâu đi?"
"Không cần, chị dâu của em chỉ biết gây náo loạn, cứ mặc kệ cô ấy đi." Đường giang nói.
"Đại ca, anh mau về xem chị dâu đi, em có thể tự mình đi ra ngoài, hơn nữa em sao có thể đi lạc trong thôn của chúng ta." Đường Miên nói xong bước ra, thuận tay đóng cửa viện lại.
Đường giang vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ không rõ em gái tại sao ra ngoài phải cửa đóng lại, bất quá Đường Giang không để trong lòng nhanh chóng bỏ ra sau đầu, lúc chuẩn bị đuổi theo thì nghe thấy tiếng của Dương Lâm ở phía sau.
"Đường Giang, anh vào đây một chút, mau phụ tôi khiêng cái tủ!"
Đường giang do dự một chút mới xoay sang hướng Dương Lâm vào trong nhà, tiến vào nhà liền thấy Dương Lâm ngồi bất động trên giường, sắc mặt của Đường Giang liền đen lại, tức giận mở miệng nói: "Cô làm sao vậy? Không phải là nói khiêng tủ sao, tại sao ngồi một chỗ không động đậy vậy?"
"Khiêng tủ một mình anh làm là được, đem cái tủ khiêng sang bên kia là được." Dương Lâm giơ tay chỉ một hướng, ánh mắt cũng lười nhấc lên.
Nghe thấy Dương Lâm nói Đường Giang vẫn là đi khiêng tủ, Dương Lâm hừ nhẹ nhìn nam nhân đang xắn tay áo làm việc.
Vừa rồi cô ở trong phòng nhưng vẫn nghe được động tĩnh bên ngoài, cô em chồng đã một bảo anh đừng đi theo, nhưng nam nhân này vẫn cố chấp chạy theo, có phải hay không quá