Editor: Băng Tâm
“Sao em lại ở đây, không đi học?” Lệ Ngự lúc nói chuyện liếc ba nam sinh phía sau Đường Miên, cô bé trước mắt bộ dáng ngoan ngoãn không chút chột dạ nhìn qua không giống yêu sớm.
Đường Miên thấy ánh mắt Lệ Ngự, nháy mắt nháy mắt đã hiểu, cười giải thích nói: “Em tới đây tham gia huấn luyện, kia là bạn học của em, hôm nay không có tiết nên bọn em ra ngoài ăn.”
Ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt Đường Miên lưu lại trên gương mặt ưa nhìn của người đàn ông vào giây hỏi: “Vậy còn anh sao lại ở nơi này?”
“Nghỉ phép, tôi là người Kinh Thị.” Lệ Ngự trầm giọng đáp.
Nga, vậy chính là về nhà, Đường Miên gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu lơ đãng nhìn đám đòn ông đi theo sau Lệ Ngự.
Khi Đường Miên nhìn sang đám bạn của Lệ Ngự cũng nhìn Đường Miên chằm chằm, phát hiện con gái người ta ngẩng đầu nhìn qua, nháy mắt sôi nổi giả vờ nhìn sang nơi khác, ra vẻ rất bận rộn.
Đường Miên bị chọc cho phụt một tiếng cười, giơ tay, ngón tay trắng nõn chỉ về phía sau Lệ Ngự hỏi: “Đó là bạn anh sao?”
“Ừm.” Lệ Ngự quay đầu liếc mấy tên đang diễn trò kia, nhấp nhấp môi mỏng, đột nhiên nói một câu: “Bọn họ không phải là người tốt, nên không giới thiệu bọn họ với em.”
Đám bạn tốt phía sau anh ngẩn người!
Đồ trứng thối, nói bọn họ không phải người tốt là sao? Bọn họ là con ngoan trò giỏi nhất trong dòng tộc, yêu tổ quốc yêu đồng bào, trung với tổ quốc trung với đảng, như thế nào là không phải người tốt?
Lệ Ngự a Lệ Ngự, chưa bao giờ biết cậu là loại người như vậy, tôi đúng là nhìn lầm mà!
Đối diện với một đống ánh mắt chỉ trích phía sau, Lệ Ngự bình tĩnh vô cùng, tiếp tục mở nói: “Em ở chỗ nào? Còn ở lại đây bao lâu? Vừa lúc mấy ngày nay tôi rảnh, có thể dẫn em đi dạo một vòng.”
“Em ở ký túc xá, em có hai ngày nghỉ, anh cho em phương thức liên hệ đi, ngày mai em tìm anh.” Đường Miên cười ngâm ngâm nói, sau đó cúi đầu lấy bút và sổ tay trong túi xách ra, đưa cho người đàn ông.
Lệ Ngự nhận lấy sổ tay, cầm bút lên viết một dãy số, vừa viết xong đột nhiên nghĩ gì đó, gạch bỏ dãy số ban đầu, sau đó lại viết thêm một day số.
Đem sổ tay trả lại cho cô: “Dãy số phía trên là phương thức liên hệ của tôi ở quân khu, dãy sau là phương thức liên hệ hiện tại của tôi.
Mấy ngày nay tôi không có việc gì, em muốn gọi lúc nào cũng được.”
“Vâng, em đã biết.” Đường Miên gật đầu, lấy bút với sổ tay lại bỏ vào túi xách.
“Cái kia, em đi về trước, bạn của anh con đang đợi, tạm biệt.” Đường Miên cười nói một câu, thấy Lệ Ngự gật đầu lúc này mới xoay người hướng tới đám người Nhạc Bạch Hoa.
Nhìn cô gái nhỏ rời đi cùng các bạn học, Tô Vệ Quốc lập tức khống chế không được máu bà tám, nhanh chóng đến bên người Lệ Ngự.
“Lệ Ngự, cô bé kia là ai vậy? Cậu từ khi nào quen được một cô bé xinh đẹp như vậy? Cậu vậy mà không giới thiệu với anh em, thật là vô tình mà.
Cô bé đó thật sự rất xinh đẹp, chỉ là tuổi có chút nhỏ.”
Tô Vệ Quốc vừa dứt lời đã nhận ra Lệ Ngự nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, Tô Vệ Quốc lập tức cảnh giác lui về phía sau.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Trông cậu không phải người tốt, tôi chỉ tình cờ quen biết cô bé đó, người ta còn là học sinh cấp 3.
Tô Vệ Quốc, trong đầu cậu đang có cái suy nghĩ bẩn thỉu gì vậy? Nhiều năm như vậy cậu vẫn cầm thú như trước, cậu xem nhiều phim truyền hình quá nên não hỏng rồi!” Lệ Ngự vẻ mặt khinh thường nhìn Tô Vệ Quốc, không lưu tình chút nào phun tào.
Tô Vệ Quốc biểu tình lúc này là:???
“Không phải, Lệ Ngự, tôi chưa nói gì mà, thế nào tôi lại dơ bẩn? Thế nào tôi lại là cầm thú? Cậu dám nói mình không có một chút tâm tư với cô bé đó thử xem, chính mình cầm thú lại có tật giật mình nói tôi, còn phải là huynh đệ không vậy?” Tô Vệ Quốc lời lẽ chính đáng nói, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Ngự, Tô Vệ Quốc có chút lúng túng.
E hèm, được rồi, anh thừa nhận mình đã Lệ Ngự và cô bé kia có gì đó mờ ám được chưa?!
Đây là một phỏng đoán có cơ sở được không?
Thấy Tô Vệ Quốc chột dạ, môi mỏng hé mở, phun ra hai chữ: “Gia súc!”
Lệ Ngự nói xong liền đi nhanh về phía trước, lưu lại Tô Vệ Quốc trong lòng đầy bối rối.
Được rồi, trong nháy mắt anh lại thành gia súc?!
Những người khác nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Tô Vệ Quốc, sôi nổi cười ra tiếng.
Một người tiến lên, lúc đi vòng qua Tô Vệ Quốc liếc anh: “Dơ bẩn!”
Người thứ hai đi tới, nhìn Tô Vệ Quốc, sau đó mở miệng: “Cầm thú!”
Người thứ ba, nén cười, ra vẻ cao ngạo mà nhìn Tô Vệ Quốc: “Gia súc!”
“Phốc ha ha ha ha, cười chết tôi!”
Tô Vệ Quốc bị một đám người trêu chọc, nháy mắt nhấc chân đuổi theo.
“Đám các cậu là một đàn gia súc, xem tôi như thế nào đánh chết các cậu, ngay cả đại thiếu gia của tô gia cũng dám chọc, đừng chạy, để tôi cho các cậu thấy sự lợi hại của tôi!”
————
Sáng sớm hôm sau.
Quân khu đại viện, Lệ gia.
Lận Thư Nhiên chuẩn bị xong bữa sáng, hướng tới lầu hai kêu: “Hai cha con mau xuống đây ăn sáng.”
Sau khi cất tiếng gọi, lận thư nhiên cúi đầu nhỏ giọng càu nhàu: “Sáng sớm tinh mơ liền đi ra ngoài chạy bộ, hiếm khi mới được ở nhà nghỉ ngơi, không ngủ nhiều một chút, ở bộ đội còn lăn lộn chưa đủ sao? Về nhà cũng không ngừng nghỉ, hai cha con này giống nhau như đúc, chạy tới nhà là cả người ướt đẫm mồ hôi……”
Lúc Lận Thư Nhiên đang lẩm nhẩm lầm nhầm hai cha con họ Lệ đi xuống.
Lệ Duyên Chương, năm nay hơn 50 tuổi, ở trong quân đội vài thập niên nên đến tuổi này thân thể ông vẫn cường tráng như cũ, dáng đi vẫn thẳng đứng trông như một người đàn ông trung niên ngoài 40.
Lệ Ngự và Lệ Duyên Chương ngũ quan có bảy phần tương tự, có thể tưởng tượng vài thập niên sau Lệ Ngự sẽ giống như Lệ Duyên Chương hiện tại.
Thấy hai cha con đều xụ mặt xuống, đồng chí Lận Thư Nhiên lại có chuyện muốn nói.
“Nhìn dáng vẻ của hai người không giống như ở nhà chút nào, không biết còn tưởng rằng hai người chuẩn bị mở cuộc họp đó.
Đây là ăn bữa sáng, không phải mở họp.
Lệ tư lệnh, chờ lát nữa anh dẫn em ra ngồi mua đồ, giữa trưa nhà chúng ta sẽ có khách đến.
Lệ Ngự, trưa nay con nhất định phải ăn cơm ở nhà, trở về hai ngày, chỉ có hôm mới về là ăn cơm ở nhà mấy bữa cơm sau cũng thấy mặt con.”
“Em càng ngày càng lải nhải, nó lớn rồi cũng phải bắt buộc ăn cơm ở nhà?” Lệ tư lệnh nhỏ giọng nói thầm.
Đồng chí Lận Thư Nhiên nghe Lệ tư lệnh nói này một câu nháy mắt sắc mặt trầm xuống: “Anh đang nói thầm cái gì vậy?”
“Không, anh nói hôm nay em làm cơm sáng ngon quá.” Lệ tư lệnh bưng chén cháo lên hớp một ngụm lớn, lại lần nữa khích lệ: “Ăn ngon thật.”
Lận Thư Nhiên liếc Lệ tư lệnh, sau đó đem tầm mắt dừng ở trên người con trai.
“Mẹ nói con nghe rõ chưa? Trưa nay phải về nhà ăn cơm.”
“Không được, trưa nay con có hẹn với bạn.” Lệ Ngự lúc này đã ăn xong chén cháo, buông chén, ngẩng đầu nhìn về phía đồng chí Lận Thư Nhiên.
“Bạn, con trở về thăm cha mẹ hay đi chơi với bạn bè? Con đó lớn chừng này tuổi rồi, cả ngày chỉ biết đi chơi cùng một đám đàn ông.
Con dành chút thời gian đi tìm bạn gái không tốt sao, con nhìn xem Vệ Quốc bên kia, bạn gái một người lại một người dắt về nhà……”
“Mẹ, nếu con như vậy, cha sẽ đánh gãy chân con.” Lệ Ngự nhàn nhạt đáp.
Lận Thư Nhiên nghẹn ngào:……
Làm sao bây giờ, giận tím người mà!
Giống như hiện tại liền muốn đánh gãy chân chó của đứa con trai ngoan này.
Đang lúc đồng chí Lận Thư Nhiên muốn nói trong phòng khách điện thoại đột nhiên vang lên, Lận Thư Nhiên trừng mắt liếc Lệ Ngự, đứng dậy đi tiếp điện thoại.
Lệ Ngự thấy động tác của Lận Thư Nhiên, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Mẹ, để con nghe hẳn là tìm con.”
“Tìm con? Sao mẹ không thể tiếp?” Lận thư nhiên trừng mắt nhìn Lệ Ngự, duỗi tay cầm lấy điện thoại.
“Alô.” Lận Thư Nhiên mở miệng nói.
“Alô, xin hỏi Lệ Ngự có ở đó không ạ?”
Một giọng nói mềm mại truyền đến từ microphone, Lận Thư Nhiên nghe thấy là thanh âm của con gái, nháy mắt tinh thần đi lên, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, đặc biệt ôn nhu nói: “Xin chào, Lệ Ngự đang ăn sáng, tôi là mẹ của Lệ Ngự, xin hỏi cháu là……”
“Chào dì, con tên là Đường Miên.” Đường Miên ở đầu dây bên kia nghe thấy là mẹ của Lệ Ngự nghe máy lúc này mới phản ứng lại, số điện thoại Lệ Ngự cho cô là số máy nhà.
“Đường Miên à, vừa nghe tên này đã biết là một cô gái ngoan ngoãn……”
Lệ Ngự đứng ở bên cạnh Lận Thư Nhiên, vươn tay nói: “Mẹ, để cho con.”
“Chờ một chút!” Lận thư nhiên quét mắt liếc con trai, sau đó tiếp tục nói chuyện với Đường Miên ở đường dây bên kia: “Dì gọi con là Miên Miên nha, gọi như vậy thân thiết hơn, con có thời gian thì để Lệ Ngự mang con tới nhà dì chơi……”
Đồng chí Lận Thư Nhiên lần này lời nói còn chưa nói xong đã bị Lệ Ngự lấy microphone, Lận Thư Nhiên nhìn điện thoại trên tay bị giật lấy không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh.
Nhìn nụ cười rợn người của mẹ, Lệ Ngự xoay người, đưa lưng về phía mẹ.
Lệ Ngự chỉ nói vài câu liền ngắt máy, sau đó xoay người, đối mặt với Lận Thư Nhiên nói: “Không phải như mẹ nghĩ, em ấy còn là học sinh cấp 3, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
“Con chỉ xem em ấy như là em gái, mẹ, giờ con phải lên lầu thay quần áo.” Lệ Ngự hai câu đem chuyện này nói xong, sau đó lại tiếp một câu: “Trưa nay con sẽ không về, mẹ tự mình chiêu đãi khách đi.”
Khách nhân = kiều khách.
Lệ Ngự không ngốc, đều hiểu, anh rất rõ tâm tư của đồng chí mẹ.
Tuy nhiên tạm thời anh vẫn chưa muốn suy xét đến vấn đề này.
Lệ Ngự nói xong liền thấy nụ cười trên mặt đồng chí Lận Thư Nhiên vụt tắt, sau đó hoàn toàn biến mất.
Thẳng đến Lệ Ngự lên lầu thay quần áo rồi rời đi, Lận Thư Nhiên mới quay đầu nhìn về phía Lệ tư lệnh đang giả ngu: “Nhìn xem con trai ngoan của anh!” Tức chết bà!
Lệ tư lệnh cảm thấy mình nằm cũng trúng đạn.
Nhìn Lận Thư Nhiên như vậy, lệ tư lệnh yên lặng cúi đầu.
Tốt, con trai đúng là của ông.
Nhưng là một mình ông có thể sinh con trai sao?!
Ôi, đàn bà.
Trong lòng phun tào một ngàn một vạn câu, trên mặt như cũ vẻ mặt vô cảm.
Lệ tư lệnh trải qua nhiều năm sinh hoạt hôn nhân, ông hiểu rõ một đạo lý đó chính là ngàn vạn lần không nên giảng đạo lý với phụ nữ, đặc biệt là không cần giảng đạo lý với vợ.
Bởi vì có khả năng đạo lý bị bẻ cong, còn bị “bạo lực gia đình”.
Đầu năm nay làm đàn ông thật khó……
Lệ Ngự và Đường Miên chọn điểm hẹn gần chỗ huấn luyện, Đường Miên sau khi đi rời khỏi ký túc xá đã đứng đợi bên đường.
Trước thời gian hẹn vài phút, một chiếc xe ngừng ngay trước chỗ Đường Miên đứng, Đường Miên ngẩng đầu nhìn xem liền thấy Lệ Ngự ở trong xe.
Hôm nay anh không mặc quân trang, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo sơ mi với quần tây đen vẫn rất đẹp, dáng người cao chân dài, khí chất bất phàm.
Lệ Ngự tay cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đứng ven đường, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, trầm giọng nói: “Lên xe.”
Lệ Ngự nói xong lời nói liền buông tay lái ra, cúi người nghiêng sang bên mở cửa ghế phụ, động tác của Lệ Ngự thành thục lại rất đẹp, nhất là khi anh nghiêng qua vô tình làm lộ ra vòng eo rất quyến rũ.
Quả nhiên người đẹp làm gì cũng thấy đẹp, chỉ là một động tác bình thường làm cũng tiêu sái hơn người thường.
Đường Miên lên xe, đóng cửa.
Nghiêng đầu nhìn về người đàn ông ngồi bên ghế lái hỏi: “Chiếc xe này từ đâu có?”
Đường Miên hỏi như vậy bởi vì tò mò, Lệ Ngự quanh năm ở trong quân ngũ, anh sẽ không dùng một chiếc xe xa xỉ, cho nên Đường Miên tương đối tò mò chiếc xe này có từ chỗ nào.
Lệ Ngự cũng không cảm