Editor: Băng Tâm
Thư viện ——
Đường Miên ngồi trong góc cầm quyển sách trên tay chăm chú đọc từng trang, ánh nắng xuyên qua ô kính cửa sổ chiếu xuống người Đường Miên, như phủ lên người cô một tầng hào quang khiến cho màu da trông càng thêm đẹp mắt.
Vài người ở gần đó lén nhìn Đường Miên, đặc biệt là mấy cậu thanh niên cơ hồ đôi mắt đều phải dính ở trên người Đường Miên, muốn tiến lên nói bắt chuyện nhưng sợ làm cô sợ hãi.
Đến tột cùng phải làm sao để tiếp cận cô ấy để xin phương thức liên hệ đây?
Rốt cuộc, có một người khống chế không được nội tâm ngo ngoe rục rịch đi đến trong góc, trong lúc đi đên còn không quên sửa lại cổ áo.
Khi đến trước mặt cô gái, cậu ta hắng giọng.
Cúi đầu đọc sách Đường Miên nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu.
Bắt gặp ánh mắt của cô gái nhịp tim của cậu ta nháy mắt tăng lên, thình thịch thình thịch mà nhảy, nhìn gương mặt thủy nhuận của cô mặt cậu ta đỏ hết lên.
“Có việc gì?” Đường Miên hỏi.
“E hèm, cái kia, xin hỏi bên cạnh cô có ai không?” Cậu thanh niên khẩn trương né tránh ánh mắt Đường Miên hỏi.
“Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi, anh ấy vừa đi tìm sách lát nữa sẽ quay lại.” Đường Miên mỉm cười đáp.
Bên cạnh Đường Miên thật sự có người ngồi, ngay từ đầu Lệ Ngự đã ngồi ở nơi này, chẳng qua vừa rồi mới rời đi.
Cậu ta nghe câu trả lời của Đường Miên trong lòng hiện lên một cảm giác mất mát, đứng ở tại chỗ do dự một lát, định hỏi phương thức liên hệ của cô.
Nhưng mà còn chưa mở miệng, phía sau truyền đến giọng trầm thấp của một người đàn ông đánh gãy ý tưởng của cậu ta.
Lệ Ngự nhìn đứng bên cạnh cậu thanh niên, ánh mắt sắc bén dừng trên người cậu ta, sau đó hờ hững liếc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cậu thanh niên: “Cậu có chuyện gì sao?”
“Không…… Không có gì, thật ngại quá, tôi không biết chỗ ngồi này là của anh.” Cậu thanh niên lắp bắp nói xong liền quay người lại ngồi vào chỗ khác.
Lệ Ngự nhìn bộ dạng chạy chối chết của cậu thanh niên, đôi mắt híp lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Đây là chỗ ngồi của anh nam sinh kia thật sự không biết sao? Rõ ràng cậu ta đến đây sớm hơn anh, cũng biết là anh ngồi cùng với Đường Miên.
Tưởng rằng anh không nhìn thấu ý đồ của cậu ta?
Lệ Ngự lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi đọc sách, thật sâu nội tâm cảm thấy cô bé này quá nổi bật, đi trên đường có người nhìn chằm đến thư viện cũng có người chú ý.
Tuy nhiên, mắt anh dừng trên khuôn mặt của cô nhìn một lúc, Lệ Ngự phải thừa nhận cô bé thật sự quá xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn mang nét trẻ con trông rất mềm mại đáng yêu, đôi mắt to đen láy, bờ mi dài và dày uốn cong, sống mũi cao thẳng thanh tú, miệng nhỏ màu anh đào khiến người nhìn cả thấy như cảnh đẹp ý vui.
Không có nhiều cô gái xinh đẹp đến như vậy.
Dù cô thật sự rất xinh đẹp nhưng vẫn không thể thay đổi được việc cô là trẻ vị thành niên.
Lệ Ngự cảm thấy cô bé rất chăm đọc sách, người trẻ tuổi không nên quá tập trung vào những thứ trước khi đến tuổi trưởng thành.
Lệ Ngự cảm thấy Đường Miên học tập rất tốt, lúc học nghiêm túc, không hề có chút nông nổi của tuổi trẻ nào.
Lệ Ngự rất vừa lòng, càng thêm yêu quý cô gái nhỏ, thậm chí anh nghĩ rằng có một cô em gái như vậy cũng thật tốt.
Lệ Ngự kéo nhẹ ghế ngồi xuống, sau đó mở cuốn sách liên quan đến quân sự trên tay ra đọc.
Ở vị trí trong góc, một đôi nam nữ ngồi yên lặng, không khí hài hòa cho các chàng trai lẫn cô gái muốn đến bắt chuyện cũng phải ngại tiến lên quấy rầy.
Hai giờ sau, hai người ra khỏi thư viện, Lệ Ngự mang theo Đường Miên đi thử hương vị truyền thống của Bắc Kinh.
Nước đậu nành* là một trong những món ăn truyền thống của Bắc Kinh, hương vị vô cùng đặc biệt vừa ngon lại vừa rẻ nên được mệnh danh là “Mỹ nhân bần hàn”, ăn kèm với một ít dưa chua, một đĩa bánh vòng và rất nhiều hoa quả chiên giòn rất ngon.
*Nước đậu nành:
Nước đậu nành là một món ăn nhẹ truyền thống độc đáo ở Bắc Kinh cổ kính, với lịch sử 300 năm theo các ghi chép.
Nước đậu nành được sản xuất bằng cách lên men đậu nành làm nguyên liệu, lọc bỏ bã đậu còn sót lại sau khi làm bún và các thực phẩm khác, có công dụng bồi bổ dạ dày, giải độc, thanh nhiệt.
Nước đậu nành có từ lâu đời, tương truyền rằng nó đã được phổ biến ở Bắc Kinh từ thời nhà Liêu và nhà Tống, đến thời nhà Thanh Càn Long nước đậu nành đã trở thành thức uống của triều đình.
Nhưng mùi của nước đậu nành này không phải ai cũng có thể chịu được, có lẽ nó là món ngon đối với một số người, tuy nhiên Đường Miên là có chút không tiếp thu được mùi vị này.
Lệ Ngự thấy Đường Miên chậm chạp không ăn, mày kiếm một chọn, trong mắt hiện lên một ý cười mịt mờ, liếc nước đậu nành trước mặt Đường Miên hỏi: “Không thích?”
“Vâng, cái mùi này……” Đường Miên gật gật đầu.
Cô cũng không phải là loại người biết khách sáo, trải qua vài lần tiếp xúc cô và Lệ Ngự cũng xem như thân thuộc, nên không cần phải giả vờ.
Lệ Ngự thấy cô gái nhỏ thành thật như vậy, ý cười trong mắt càng đậm, cánh tay dài duỗi ra bưng chén sữa đậu nành trước mặt Đường Miên qua, sau đó một ngửa đầu uống ừng ực, ừng ực.
“Mùi vị rất đặc biệt, em thật không biết hưởng thụ.” Lệ Ngự uống xong còn liếc mắt nhìn Đường Miên, bộ dáng giống như đang tách Đường Miên làm phí của trời.
Đường Miên mím môi, trong lòng tỏ vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Lệ Ngự vẫn gọi món khác cho Đường Miên, chờ đồ ăn được dọn lên hết Đường Miên mới bắt đầu ăn.
Ăn xong hai người vẫn chưa biết đi đâu, nên định đi bộ dạo xung quanh.
“Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô siêu to, siêu ngon ngọt đây.”
Một tiếng rao lớn nháy mắt khiến cho Đường Miên chú ý.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cằm một cây rơm to bên trên cắm đầy những xâu kẹo hồ lô, màu đỏ bắt mắt trông rất ngon.
Giống như lời người đàn ông rao bán, kẹo hồ lô trông rất to bọc bên ngoài là một lớp đường óng ánh.
Lệ Ngự nhận thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mấy cây kẹo hồ lô, trong lòng cười thầm, quả nhiên vẫn là một cô bé, còn thích ăn kẹo.
“Kẹo hồ lô!” Lệ Ngự hô một tiếng.
Người đàn nghe thấy tiếng kêu của Lệ Ngự, lập tức bước nhanh đã tới: “Muốn mấy xâu hồ lô?”
Lệ Ngự quay đầu nhìn về phía Đường Miên, Đường Miên bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Lệ Ngự, nháy mắt nở một nụ cười tươi, giơ hai ngón tay trắng nõn lên, nhẹ giọng nói với giọng nũng nịu đến bản thân cô cũng không phát hiện: “Em muốn hai xâu.”
“Hai xâu, ăn hết không?” Lệ Ngự nói.
“Ăn hết, em bảo đảm!” Đường Miên cười ngâm ngâm nhìn kẹo hồ lô.
“Được, lấy hai xâu.” Lệ Ngự làm theo ý cô.
Lệ Ngự trả tiền, Đường Miên vui rạo rực cầm hai xâu kẹo hồ lô từ trên cây rơm xuống.
Cầm hai xâu kẹo hồ lô trên tay Đường Miên nhịn không được háo hức ăn ngay.
Đường Miên không nói dối, cô không hề lãng phí hai xâu kẹo, ăn sạch sẽ, còn không quên hỏi Lệ Ngự có muốn ăn không, tuy rằng không có chút thành ý nào.
Sau khi Đường Miên ăn hết hai xâu kẹo cảm thấy thực thỏa mãn với dư vị chua ngọt còn đọng lại trong khoang miệng.
Đường Miên trước kia không thích ăn chua, nhưng là đối với kẹo hồ lô cô cảm thấy có thể ăn thêm hai xâu nữa.
Ven đường, Lệ Ngự dẫn Đường Miên đi, xe cộ lướt qua như bay trên đường bê tông.
4 giờ chiều, Lệ Ngự đưa Đường Miên về.
Đường Miên có hẹn đi chơi với bạn cùng phòng ký túc xá lúc 5 giờ chiều, sau khi Lệ Ngự đưa người về thì nhận được điện thoại của Tô Vệ Quốc.
Tám nữ sinh cùng nhau đi đến trung tâm thành phố, nữ sinh thích đơn giản chính là mua mua mua, mua sắm là thiên đường của phụ nữ.
Khi vào cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố, Đường Miên cũng mở ra hình thức mua sắm.
Hoàn toàn không xem giá, cứ thích là mua, đồng hồ radio, đồ ăn vặt đặc sắc, len thượng hạng.
Mấy bạn học khác chết lặng khi chứng kiến Đường Miên điên cuồng như vậy, đặc biệt là khi thấy Đường Miên thanh toán tiền không chút do dự.
Không phải nói Đường Miên ở dưới quê sao? Người nhà quê có tiền như vậy, các cô cảm thấy kiến thức của mình thực hạn hẹp.
Từ cửa hàng bách hóa đi ra trên tay của các cô bạn là mấy túi đồ xách giúp Đường Miên, các cô chỉ mua có vài món, trong cả đám chỉ có Đường Miên là nữ thổ hào.
Ở chung một ký túc xá lâu như vậy, các cô mới phát hiện Đường Miên là người nhiều tiền nhất trong đám.
Ô ô ô, đột nhiên phát hiện mình không chỉ có học tập và giá trị nhan sắc kém hơn, ngay cả phương diện tiền tài cũng hoàn toàn không bì nổi.
Thật sự quá bi thương.
Khi bọn họ ròi khỏi cửa hàng bách hóa thì xảy ra chuyện.
“Các cô bị cái quái gì vậy? Không có mắt nhìn đường sao? Đụng tiểu thư nhà tôi rồi kìa.” Một người phụ lớn tiếng khiển trách rồi quay sang nhìn cô gái đứng bên cạnh.
Cô tiểu thư kia xấp xỉ tuổi của mấy người Đường Miên, lớn lên…… Rất bình thường, chính là loại vẻ ngoài rất đại chúng, nhưng là khí chất lại không tồi, có phong phạm tiểu thư khuê các.
Lý Phương Phương mặt có chút đỏ lên, vừa rồi chính là cô không cẩn thận đụng vào người kia, nhưng không phải cố ý, cô cho rằng đối phương sẽ tránh đi, ai biết đối phương sẽ đâm thẳng vào?
Lý Phương Phương chân tay luống cuống, đặc biệt là khi nhìn thấy đối phương ăn mặc sang trọng, trong lòng liền càng thêm rối loạn, mờ mịt mà nhìn về phía các bạn học.
Mấy nữ sinh thấy Lý Phương Phương như vậy, lập tức có một người vỗ vỗ bả vai Lý Phương Phương, ý bảo cô không cần hoảng.
“Các cô đâm vào người tiểu thư của tôi như vậy lỡ cố ấy bị thế nào các cô đền nổi sao? Người phụ nữ thấy trên tay các cô bao lớn bao nhỏ, trong mắt nháy mắt hiện lên vẻ khinh thường, nói thầm một câu: “Người nhà quê chính là người nhà quê, chắc đây là lần đầu đến Kinh thị?”
Cô tiểu thư trẻ tuổi kia kéo ống tay áo người phụ nữ lại, nhàn nhạt nói: “Quên đi, đây chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa tôi cũng không có việc gì.”
“Vâng, tiểu thư, chúng ta đây vào đi thôi.” Người phụ nữ lập tức nói.
“Đi thôi.” Tiểu thư tầm mắt lơ đãng đảo qua Đường Miên, sau đó xoay người rời đi.
Đường Miên nhận thấy được ánh mắt của đối phương, ánh mắt hơi lóe.
Đường Miên trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác, cô tiểu thư kia hình như quen biết cô?!
Như vậy vấn đề tới, cô hoàn toàn không có ấn tượng với cô tiểu thư kia, Đường Miên có thể khẳng định mình không quen biết cô ta.
Căn cứ theo lời kể của Giang Tú Phân, nguyên thân chưa bao giờ rời khỏi tỉnh H đừng nói chi là đến Kinh thị xa xôi.
“Oa oa oa, quá khí chất, các cậu có phát hiện không? Bộ quần áo trên người cô tiểu thư kia bằng tiền sinh hoạt một tháng của nhà tớ đấy, cô ấy thật có tiền, khí chất cũng tốt.”
“Đúng vậy, đôi giày của cô ấy là từ da thật đó, giống với đôi giày trưng bày trong tủ của cửa hàng bách hóa, chỉ một đôi giày đã hơn một trăm khối, thật hâm mộ……”
“Khi nào tớ mới có nhiều tiền như vậy đây?”
Nghe các cô bạn bên cạnh, buông lời hâm mộ, Đường Miên cười trêu chọc nói: “Các cậu còn trẻ cuộc sống chỉ mới bắt đầu, một ngày nào đó chúng ta sẽ mặc bộ đồ đắc nhất, ăn những món ăn ngon nhất, ở trong một căn nhà thật lớn, tìm được một người đàn ông hoàn hảo, hạnh phúc mà sống hết một đời.”
“Ô ô ô, Đường Miên cậu nói thật nhẹ nhàng, bất quá ngươi này cách nói ta là tán đồng.”
“Ân ân, hy vọng đi, sẽ có một ngày.”
“Ha ha ha, sẽ có một ngày!”
“Mọi người chúng ta đều sẽ có tiền, nhớ kỹ hôm nay chúng ta sẽ có ngày đó! Tương lai nhất định chúng ta phải cảm tạ Đường Miên miệng vàng lời ngọc!”
Mấy đám nữ sinh hi hi ha ha một bên nói một bên bước ra ngoài.
Ban đêm ——
Trong ký túc xá mấy cô gái đều đã ngủ, buổi tối chơi rất đến muộn mới