Edit: Băng Tâm
“Miên Miên, con có nghĩ dạo này mẹ con hay lảm nhảm không? Buổi tối hôm trước con làm sao tìm được mẹ con về, ba đi một vòng thôn mà cũng không tìm thấy? Đúng rồi, con sắp khai giảng, hai ngày này con nên thu dọn đồ đạc đi, đến lúc đó để mẹ con đưa con về trường.” Đường Dương Sơn ngồi xổm dưới mái hiên trong viện cùng con gái tán gẫu.
Đường Miên nhìn con gà mái già đang kêu cách đó không xa, mở miệng trả lời nói: “Không sao, có khả năng tâm tình của mẹ hai ngày này không được tốt, cũng không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa buổi tối hôm đó con vừa ra khỏi nhà liền thấy mẹ cách đó không xa hai mẹ con liền cùng nhau trở về, không có chuyện gì to tác, nên ba đừng nghĩ nhiều.”
Chuyện xảy ra trên người Giang Tú Phân đã được Đường Miên giải quyết, lần trước Giang Tú Phân đưa lá bùa cho cô, cô đã mò mẫn thay đổi nó, lá bùa được cô niệm chú đã ngập tràn linh khí, mà linh khí khắc thứ đồ kia, cho nên Giang Tú Phân chỉ cần mang lá bùa theo bên người tám ngày là có thể đuổi hết vận rủi đeo bám, ngoài việc trừ bỏ đen đủi lá bùa còn có thể che chở Giang Tú Phân khỏi những thứ đồ vật kia.
Đường Miên đau đầu hơn cả là việc học, đời trước đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, sau đó trải qua thêm mấy năm ở trung học và đại học, thật vất vả lắm tốt nghiệp đời này còn phải một lần nữa phải quay lại trường học, chuyện này biết than với ai đây.
Nhắc tới học tập Đường Miên trong đầu liền không tự chủ được nhớ tới bài kiểm tra 56 điểm giấu trong ngăn kéo của nguyên chủ, kia là cảm giác thế nào? Không biết phải diễn tả ra sao.
Đang lúc Đường Miên cùng Đường Dương Sơn ngươi một câu ta một câu nói chuyện thì một bóng người mảnh khảnh xuất hiện ở cửa viện, đó là một cô gái trạc tuổi cô, làn da trắng nõn, diện mạo thanh tú, là loại hình nhỏ nhắn mỏng manh được yêu chiều.
“Miên miên, dạo này sao em không tới tìm chị chơi? Vừa lúc sắp khai giảng, chị tìm em đến nhà chị cùng làm bài tập hè, em đi lấy sách vở rồi mình đi thôi.” Tầm mắt của cô gái dừng trên người Đường Miên, ánh mắt kia lộ ra sự đánh giá, tựa hồ muốn tìm ra biểu tình khác thường trên mặt Đường Miên.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên Đường Miên liền biết đối phương không phải cái đèn cạn dầu, tuy rằng lớn lên trắng nõn tú khí, nhưng là mi đuôi lược thưa thớt, từ tướng mạo xem chừng là một kẻ tâm cơ khó lường.
“Miêu Miêu, tới tìm Miên Miên làm bài tập à, tốt quá.” Đường Dương Sơn đáp một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Miên lại lần nữa mở miệng nói: “Mấy ngày nay con chưa có ra cửa, vừa lúc hai đứa ra ngoài chơi đi.”
Đường Miêu Miêu, năm nay 18 tuổi, so Đường Miên lớn hơn hai tuổi.
Điều kiện trong nhà Đường Miêu Miêu so với Đường Miên tốt hơn một chút, bởi vì cha Đường Miêu Miêu là trưởng thôn, Đường Miêu Miêu còn có một vị ca ca làm việc trong thị trấn đầu năm nay công nhân cùng tham gia quân ngũ đều nổi tiếng, huống chi lão cha là trưởng thôn cho nên Đường Miêu Miêu ở nhà cũng là bảo bối.
Trong thôn hai cô gái nhỏ Đường Miêu Miêu con gái của trưởng thôn và Đường Miên con gái của Đường Dương Sơn đều được yêu chiều, hơn nữa hai tiểu cô nương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình tương đối tốt.
Đường Miên trở về phòng tìm trong chốc lát liền thấy xấp bài tập của nguyên chủ, một xấp bài trống đến vô cùng sạch sẽ, ước chừng có mấy chục tờ.
Hai tiểu cô nương sánh vai đi đến nhà của Đường Miêu Miêu, hai cô gái nhỏ xinh đẹp đi cùng một chỗ thu hút ánh nhìn của rất nhiều chàng trai.
Tuy nhiên, ánh mắt hầu hết bọn họ đều đổ dồn về phía Đường Miên, hai tiểu cô nương lớn lên đều xinh đẹp, nhưng là đứng cùng nhau thì nhan sắc của Đường Miên vẫn hơn vài phần, thêm nữa làn da của cô trắng nõn đặc biệt nổi bật, cùng Đường Miêu Miêu đi một chỗ liền nhìn ra được khí chất cao thấp giữa hai người.
Đường Miêu Miêu đã nhận ra những người đó là đến xem Đường Miên, trong lòng có chút không thoải mái, vừa đi vừa trộm nhìn Đường Miên ở bên cạnh.
Không biết vì sao, mà chỉ mấy ngày không gặp, Đường Miêu Miêu cảm thấy Đường Miên dường như đẹp hơn trước, làn da càng trắng nõn kiều nộn, dưới ánh mặt trời làn da trắng như trứng gà bốc lại càng thêm mấy phần có linh khí, trong ánh nắng chiều gương mặt kia lại thêm vài phần tỏa sáng, lông mi dày hơi uốn cong, đôi môi đỏ hồng, nhìn thế nào cũng cảm thấy so với trước kia đẹp hơn vài phần.
“Miên Miên, em trang điểm à?” Đường Miêu Miêu mở miệng hỏi.
Đường Miên lúc trước cũng không có trắng như vậy, đẹp như vậy, sao có thể mấy ngày không gặp sao có thể đẹp hơn, Đường Miêu Miêu thầm cảm thấy nhất định là trang điểm.
Đáng tiếc làm Đường Miêu Miêu thất vọng rồi, chỉ thấy Đường Miên quyết đoán lắc lắc đầu trả lời: “Không có.”
“Không? Sao có thể, chị thấy làn da của em dường như tốt hơn trước.” Đường Miêu Miêu nói duỗi tay tới như muốn sờ mặt Đường Miên.
Đường Miên thấy thế vội vàng quay mặt tránh đi, liếc nhẹ Đường Miêu Miêu một cái, mở miệng nói: “Thật ngại quá, em trước nay đều không thích người khác chạm vào mặt mình.”
Đường Miêu Miêu có chút xấu hổ, ngượng ngùng rút tay lại: “Miên Miên em từ khi nào trở nên keo kiệt như vậy, lúc trước em không giống như thế.”
“Không keo kiệt, chính là không thích.” Đường Miên nhàn nhạt nói.
Từ câu nói Đường Miên không khí trở nên lạnh lẽo, Đường Miêu Miêu nhìn chằm chằm Đường Miên một hồi lâu, đột nhiên dậm chân tức giận chạy đi.
Đường Miên bị bỏ lại phía sau làm vẻ mặt vô tội nhìn Đường Miêu Miêu chạy đi, khóe môi gợi lên một nụ cười trào phúng, Đường Miên vốn dĩ không thích người khác tùy tiện đụng chạm, huống chi Đường Miêu Miêu vừa rồi duỗi tới là móng tay bén nhọn, Đường Miên cũng không phải mù, nếu cô ta không cẩn thận thì móng tay sắc nhọn dễ dàng cắt trúng mặt cô, lúc dó lại càng khó nói, cô không quan tâm người khác nói mình nhỏ mọn, để yên cho người ta tự ý đụng chạm chẳng khác nào tự muốn làm mình bị thương, Đường Miên bị té sông chứ không phải té giếng chưa đến mức ngốc!
Vốn dĩ cũng không muốn cùng Đường Miêu Miêu làm bài tập, giờ người cũng chạy rồi, Đường Miên xoay người trực tiếp dẹp đường hồi phủ.
Bên này Đường Miêu Miêu về đến nhà mở cửa đi vào liền thấy ca ca cô Đường Trung Hành ngồi ở trong viện, Đường Trung Hành thấy Đường Miêu Miêu tiến vào tầm mắt vờ như lơ đãng quét tới phía sau cô ta liếc mắt một cái, không nhìn thấy người mình muốn gặp, sắc mặt Đương Trung Hành trầm xuống.
“Người đâu? Tại sao một mình trở về?”
“Người nào, người ta không có tới, ca em khuyên anh mau chóng bỏ chút tâm tư này đi, nhà ta không phải là người nào muốn vào là có thể vào, hơn nữa cô ta cũng chướng mắt anh, thím Tú Phân cũng đã nói cô ta muốn vào đại học, làm sao có thể