Tầng 2 của khách sạn Cổ An
Thời gian gần đến buổi trưa, các thiếu nam thiếu nữ sau một đêm cuồng hoan đã lần lượt tỉnh lại.
Trên tầng 2 có 2 phòng lớn, tầng 1 bên dưới là hội trường lớn.
Các chàng trai cô gái tỉnh lại ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau nhìn sang nhau nhìn thấy nụ cười rạnh mãnh đang muốn đi xem náo nhiệt của đối phương.
Cả đám cùng nhau đi đến mở cửa phòng đầu tiên của dãy phòng.
Không ngoài ý muốn liền bắt gặp một đôi nam nữ sinh đang thẹn thùng nắm tay nhau."
Người tổ chức buổi tụ họp Lương Sâm cười bỉ ổi " Thế nào, tôi nói mà, tôi nói mà, tôi chính là người ghép uyên ương...!à không...phải là có thiên phú làm bà mai."
Các bạn học đều đẩy nhau cười lới, rất nhiều nữ sinh mặt đều đỏ ửng.
" Hôm nay có thể thành hai cặp mọi người tin hay không?" Lương Sâm ló đầu ra nhìn " Vẫn còn có người chưa xuất hiện ở đây, không phải phòng bên kia không có người ở sao?"
Trong đám người, một nữa sinh đeo mắt kính tròn đang nhìn khắp nơi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Sao không thấy Cố Thanh Nhượng, anh rõ ràng cũng đến mà....!
Tần Tiểu Manh không thể tin được nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.
Nhóm người dần dần bình tĩnh lại.
Mọi người đều chú ý đến vấn đề này.
Sắc mặt của Lương Sâm cũng bắt đầu khó coi, gia đình hắn với gia đình nhà Cố Thanh Nhượng có chút quen biết, lại quen biết nhau từ nhỏ, Cố Thanh Nhượng đây là cấp cho hắn chút mặt mũi, mới đến tham gia cái buổi tiệc tốt nghiệp do hắn tổ chức này.
Theo lý thường mà nói, Cố Thanh Nhượng đã tốt nghiệp lâu rồi.
Người ta lúc đến thì lành lặn khoẻ mạnh, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế chẳng phải đã đắc tội Cố gia rồi sao.
Có bạn học nói trực tiếp mở cửa là biết rồi không phải sao.
Lương Sâm chặn cửa lại, liên tục xua tay, " Không được, đợi chút đã, đợi chút nữa....!
Cửa chỉ khép hờ không khoá.
Lương Sâm vì cuống quá, nên không cẩn thận đã đẩy cửa mở toang, ngã lộn nhào xuống đất.
Tần Tiểu Manh là người đầu tiên xông vào.
Mọi người đều là bạn học, đều biết cô đau khổ yêu Cố Thanh Nhượng như thế nào, đối với cử chỉ thất lễ của cô ta đều không nói gì.
Một nhóm người lỗ mãng xong vào phòng.
Trong phòng đèn điện sáng choang, cả phòng ngăn nắp sạch sẽ.
Con ngươi màu hổ phách của người đàn ông đang đứng trước tấm gương lạnh nhạt nhìn bọn họ, thu hồi ánh mắt, đôi tay rắn chắn với những đốt ngón tay rõ ràng tiếp tục cài cúc áo sơ mi mới tinh.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, ở chỗ eo bên trái có một vết thương mới dài khoảng chừng 3 cm, giống như là sau khi trêu trọc con thú nhỏ yếu ớt đáng thương bị nó phản kháng cào lại vậy.
Rất nhiều nữ sinh ngay thời khắc nhìn thấy nó liền đỏ mặt.
Nữ sinh ở căn phòng lúc nãy cũng đỏ mặt, nam sinh thấy vậy ăn giấm liền che mắt cô ta lại.
Tần Tiểu Minh vẫn là không biết cảm giác được Cố Thanh Nhượng toàn tâm toàn ý chú ý đến là như thế nào.
Các nam sinh cao trung, phần lớn đều là gầy như tre trúc, dáng người nhìn còn gầy hơn cả nữ sinh, Cố Thanh Nhượng mặc dù đã mặc áo rồi, nhưng áo sơ mi mỏng manh cũng không thể nào che dấu được cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp vải.
Những thiếu niên thiếu nữ đang ồn ào nhốn nháo, đứng trước mặt Cố Thanh Nhượng bỗng im lặng hết.
Đối mặt với học thần áp lực rất lớn, đối mặt với một quý công tử lịch lãm cẩn trọng cũng rất áp lực.
Chịu áp lực lớn, tất cả mọi người đều không giám ở trước mặt Cố Thanh Nhượng nói xằng bậy.
Bọn họ rõ ràng là đang ở cùng một phòng với Cố Thanh Nhượng mà nhìn như là ở hai thế giới khác nhau vậy.
Cố Thanh Nhượng đơn độc xa xa đứng đó, dường như tạo thành một một thế giới riêng.
Thế nên mọi người đều rất bội phục Tần Tiểu Manh, thế mà có thể ở trước mắt quần chúng tỏ tình với đại thần! vấn đề không phải là thành công hay không, quả thật chính là đem đại thần từ trên tiên giới kéo xuống nhân gian a....!
Yêu đương chính là chuyện của phàm nhân mới làm, còn thần thần tiên chỉ cần uống nước hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt là được.
Cố Thanh Nhượng có một đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, chỉ cần nhìn vào trong đôi mắt đấy liền sẽ bị đắm chìm trong đó, một cái liếc mắt không cần nói gì cũng có thể dễ dàng mê hoặc được trái tim của rất nhiều nữ nhân.
Theo lẽ thường mà nói, người lớn lên có đôi mắt xinh đẹp như vậy thường là quý công tử hoa tâm phong lưu.
Nhưng Cố Thanh Nhượng trời sinh tính tình lạnh nhạt, cũng giống như từ "thanh" trong tên của anh vậy, một cặp kính vàng làm tôn lên sống mũi cao, vừa vặn che đi sự ngông cuồng trong ánh mắt, lại ngước mắt lên nhìn lần nữa bày ra cho mọi người thấy chính là bộ dạng anh tuấn lạnh nhạt chính trực.
Đối với nhóm nam sinh vừa mới tốt nghiệp cao trung mà nói, đứng ở trước mặt Cố Thanh Nhượng, không dám mạo phạm là nhẹ, cái chính là cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đối với nữ sinh mà nói, Cố Thanh Nhượng chính là bạch nguyệt quang trong lòng bọn họ, chỉ mong ngủ một đêm với anh trong đời là đã rất mãn nguyện rồi.
Một đôi mắt không nhiễm chút sắc dục nào như vậy, không biết có bao nhiêu xinh đẹp đâu.
Bạch nguyệt quang của bọn họ hờ hững cài nút cúc áo ở cổ tay.
Trái tim đang hồi hộp của Lương Sâm cũng nhẹ buông xuống một chút, nhìn Cố Thanh Nhượng như vậy chắc là không có tức giận.
Nhưng cũng không nhất định, cái người này không bao giờ lộ ra vẻ mặt vui buồn tức giận.
Tần Tiểu Manh nhìn thấy vết thương trên tay của Cố Thanh Nhượng, từ ngăn kéo tìm thấy băng cá nhân, cầm lấy đi về hướng Cố Thanh Nhượng.
Nửa đường bị Lương Sâm chặn lại.
Lương Sâm trừng mắt nhìn cô ta, lúc nãy cô ta dẫn đầu xông vào hắn còn chưa tính sổ đâu.
Lương Sâm là công tử thế gia, từ nhỏ đều xem nhìn người như đồ ăn trong đĩa.
Cố Thanh Nhượng rõ ràng biểu hiện ra là không có hứng thú với Tần Tiểu Manh.
Cô ta sau này như thế nào hắn không quản, nhưng mà tuyệt đối không thể ở trong buổi tiệc của hắn làm cho Cố Thanh Nhượng không vui.
Lương Sâm tự mình đưa băng cá nhân cho Cố Thanh Nhượng, " Tay không có việc gì chứ?"
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt nhìn, lễ độ mỉm cười, " Không có việc gì, động vật nhỏ nghịch ngợm mà thôi".
Thanh âm trong trẻo lạnh nhạt như tuyết rơi trên bầu trời.
Nói xong, tay phải đè lên vết cào bên tay trái, dường như vẫn còn dư vị gì đó.
Lương Sâm vừa nhìn, không tự chủ mà nhướng mày, cái loại vết cào nhỏ này, không chỉ có ở tay mà ở trên cổ cũng có 2 cái, kéo dài đến tận cổ áo, chỉ là không rõ ràng, không nhìn cẩn thận sẽ không nhận ra.
Thế phía sau há chẳng phải là....!
Lương Sâm lúc này mới phát hiện, hôm nay Cố Thanh Nhượng có chút không giống với mọi ngày.
Anh bình thường lạnh lùng hơn so với hôm nay, hôm nay trên người anh có một loại thỏa mãn mà chỉ có đàn ông mới có thể nhìn ra.
Trong lòng Lương Sâm đã hiểu rõ.
**
Mặt trời giữa trưa tháng 8, nóng đến điên người.
bên đường, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc đang chậm chạp di chuyển, rất nhiều người trên đường đều quay đầu lại nhìn cô.
Da của thiếu nữ trắng như tuyết, không có ô che, ánh sáng mặt trời chiếu xuống da cô trắng đến phát sáng, da căng mọng dường như chỉ ngắt một cái cũng ra nước vậy.
Cô mặc một chiếu áo sơ mi to quá khổ, chiều dài của chiếc áo gần như che hết quần sooc bò bên dưới, nhìn cứ giống như cô chỉ mặc áo mà không mặc quần vậy.
Nhóm các bác gái lớn tuổi nhìn thấy vậy liên tục lắc đầu, thói đời bây giờ a, ăn mặc như vậy mà cũng dám ra đường.
Tô