Tần...Tiểu Manh?!
Nữ chính và nguyên chủ là bạn cùng phòng?
Trong tiểu thuyết dường như không có nhắc đến chuyện này!
Tô Trăn mờ mịt nhìn bảng tên ở trên cạnh giường, trong nội tâm có một dự cảm chẳng lành.
Vốn dĩ nghĩ muốn cách xa nam chính và nữ chính, hiện tại thế nhưng lại cùng phòng với nữ chính....!
Tô Trăn là người đầu tiên đến ký túc.
Sinh viên đến nhập học ngày đầu tiên, người nhà được phép vào ký túc.
Tô Trăn sắp xếp xong đồ dùng của bản thân, thấy hai bạn cùng phòng và người nhà túi lớn túi nhỏ đi vào liền ra phụ giúp một tay.
bố mẹ của hai bạn cùng phòng nhìn thấy Tô Trăn đều sững sờ một lúc, đưa mắt nhìn nhau.
Vị bạn học này cũng quá là xinh đẹp đi....chính là đang khoe mông to eo nhỏ sao, thực sự có chút không giống với một nữ sinh đứng đắn....!
Tô Trăn cũng rất là oan ức a, đây có thể trách cô sao, cô chỉ là cúi xuống giúp lau giường mà thôi, nhưng người khác nhìn vào lại giống cô đang cố ý vặn vẹo mông vậy.
Sau khi bố mẹ hai bên rời đi, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đeo mắt kính hoan hô lên một tiếng.
" Rốt cuộc cũng rời khỏi nhà rồi".
Cô ấy nhảy đến trước mặt của Tô Trăn, nhìn chằm chằm vào cô, nửa ngày sau mới thập phần cảm khái, " xin chào, xin chào đại mỹ nữ, mình tên là Mã Y Minh".
" Xin chào, mình tên là Tô Trăn" Đột nhiên có người tiến đến gần như vậy, Tô Trăn không được tự nhiên đỏ ửng cả mặt, giọng nói mềm mại.
" Trời ạ, da cậu là làm bằng nước hay sao? mịn như vậy!" Mã Y Minh là một nữ sinh hoạt bát, trực tiếp ra tay véo nhẹ mặt của Tô Trăn.
" Mình tên là Ngô Đình" Một nữ sinh khác, có mái tóc dài để xõa, ăn mặc phong cách punk, tay ôm ngực ngồi ở mép giường nhìn hai người bọn họ, nói với Mã Y Minh, " Cậu bỏ móng vuốt của mình ra khỏi người ta đi"
Ngô Đình tỉ mỉ quan sát, Tô Trăn vốn dĩ tay đặt lên trên đầu gối đang giơ lên nửa chừng thì lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Chứng tỏ rằng người khác véo má khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, nên không tự chủ được mà nghĩ muốn ngăn cản, nhưng lại vì tính tình hiền lành nên lại thôi để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Mã Y Minh bị nói cũng không có tức giận, cười hì hì bỏ tay ra, " Xin lỗi nha, tại mình không nhịn được" Mã Y Minh ngồi xuống sát bên Tô Trăn, mũi hít hít lại gần Tô Trăn ngửi ngửi " Tô Trăn, Tô Trăn, cậu xịt nước hoa gì vậy, thật là thơm a?
Mã Y Minh một đường ngửi ngửi, rất nhanh đã ngửi vào trong ngực của Tô Trăn.
Tô Trăn nhấc tay ngửi ngửi, " Không có a, mình không có xịt nước hoa".
" Thế đó là mùi gì mà thơm vậy? Mùi hương cơ thể à?" Đầu của Mã Y Minh rất nhanh đã muốn dính lên trên ngực của Tô Trăn rồi.
Rõ ràng là hai nữ sinh, sao đột nhiên lại có cảm giác xuất hiện hoa hoa công tử đang khinh bạc nữ tử nhỉ....!
Ngô Đình thực sự không thể nhìn nổi nữa, đứng dậy kéo Mã Y Minh đang dính sát lên trên ngực của Tô Trăn ra.
Lại nhìn sang Tô Trăn, bạn học này có thân hình và khuôn mặt như hồ ly tinh, thế nhưng tính cách lại hiền lành như thế này.
Bị người lạ vừa mới gặp mặt ngửi đông ngửi tây quanh mình mà cũng không tức giận, thật sự là không có một chút tì khí.
Nếu như gặp người có ý đồ xấu, rất có thể là bị bắt nạt đến chết luôn.
Ngô Đình đột nhiên có một loại cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Ba người trong phòng ồn ào, náo loạn, chủ yếu là Mã Y Minh cứ dính lên người Tô Trăn, Ngô Đình thì ra sức hết lần này đến lần khác kéo cô ấy ra.
Nhưng người thứ 4 thì mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mã Y Minh ở cửa phòng nhìn quanh, xem đồng hồ, " Cái bạn Tần Tiểu Manh hôm nay không đến à? Nửa tiếng nữa là ký túc đóng cửa rồi a".
Tô Trăn đã tắm rửa vệ sinh xong xuôi, đang ngồi chống cằm nghĩ, với tính cách mơ hồ của nữ chính đến muộn như vậy, rất có thể là vì tìm không thấy ký túc, hoặc là nhớ nhầm thời gian khai giảng.
Quả nhiên, đến phút cuối, nữ chính đã xuất hiện.
Cửa "ầm" một tiếng bị đá bung, bên trong phòng ba khuôn mặt sững sờ nhìn ra bên ngoài.
Một nữ sinh để mái với khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn, dáng người thấp, nhếch nhác xuất hiện ở ngoài cửa.
Nhưng...ánh mắt lại vô cùng sáng.
"Mình biết mà, trên thế giới này, không cố gắng sẽ không làm được việc gì! Cố lên Tần Tiểu Manh! Cậu là tuyệt nhất!"
Ngô Đình& Mã Y Minh & Tô Trăn:.......!
Kẻ thiểu năng với phong cách kỳ dị này là ai....?
Tần Tiểu Manh vừa đem túi lớn túi nhỏ đặt vào trong phòng xong, " tạch" đèn ký túc đã tắt, một mảng tối đen.
Đồng thời vẫn còn một vấn đề.
Lúc Mã Y Minh đi đóng cửa đã phát hiện ra, " Này bạn, bạn...!Tần Tiểu Manh, cậu hình như đã đá hỏng cửa rồi...."
Tần Tiểu Manh "A" một tiếng, chạy đến nhìn, liền cau mày khổ não, " Thật sự a, cửa hỏng rồi a, đây phải làm sao bây giờ?"
Ngô đình vừa trèo lên giường vừa học theo giọng điệu của Tần Tiểu Manh nói: " Rất đơn giản a..."
" Điền tiền" Lạnh nhạt vô tình nói ra một câu
Tô Trăn nhịn không được, " Phụt..."
Với tư cách là nữ chính có tính cách mơ hồ hay gây phiền phức, Tần Tiểu Manh sẽ nhớ đến chuyện mang chăn đi sao?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
Thời gian ngủ nghỉ của Tô Trăn rất chuẩn chỉ, đến giờ đi ngủ liền ngủ.
ngay cả khi nữ chính vẫn xếp sắp đồ đạc sau khi đèn tắt, thì Tô Trăn vẫn có thể từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tần Tiểu Manh bỗng nhiên hét lên một tiếng, khiến Tô Trăn bị dọa tỉnh, mơ hồ nhỏm nửa người dậy.
Ngô Đình và cô nằm đối đầu với nhau, đang chơi điện thoại, thấy thế liền vỗ nhẹ vào mái tóc của tô Trăn an ủi.
" Thảm rồi, mình quên không mang chăn rồi, đúng là xui tận mạng mà!"
"haha..." Ngôi đình phát ra tiếng cười đầy trào phúng.
Vừa cười, khéo miệnh hàm chứa ác ý vặn vẹo.
" Thế mấy cái túi lớn túi nhỏ của cậu là bên trong đựng đồ gì?" Mã Y Minh từ trong chăn thò đầu ra.
Nhưng cô ấy rõ ràng quá ngây thơ rồi.
Muốn ngủ, cô chính là mơ tưởng đi.....!
" Là búc bê a".
Tần Tiểu Manh hưng phấn lôi ra con to nhất, giơ ra ngại ngùng nói " Đây là của bạn trai tương lai tặng cho tớ.
Cho dù đi đâu tớ cũng đều mang theo nó...."
Ngày thứ 2
Bốn người trong phòng thì có ba người đeo mắt gấu trúc, người còn lại cứ như là yêu quái hút hết sinh khí của ba người còn lại vậy, mặt mày hồng hào tỏa sáng.
Tô Trăn ngáp ngủ cả ngày, nữ chính đúng là không giống người thường mà, lăn qua lăn lại một đêm mà tinh thần vẫn tỏa sáng.
Trên sân khấu các thầy cô cảm xúc dâng trào bày tỏ cảm xúc chào đón các tân sinh viên, bên dưới Ngô Đình đang căm tức nhìn chằm chằm sau gáy của Tần Tiểu Manh đang phơi phới ngồi phía trước.
Tô Trăn xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ.
Tối ngày hôm qua, chủ đề của Tần Tiểu Manh xoay quanh những con búp bê được cho là của người trong lòng cô ta tặng, cô ta nói không ngừng muốn dừng cũng không được.
Nhưng vấn đề quan trọng là lúc cô ta đến ký túc đã là 11 giờ rồi, tùy tiện thu dọn cũng đã 12 giờ, lại tắm rửa sắp xếp nữa cũng đã qua 1 giờ rồi.
sau đó lại phát hiện ra không đem theo chăn cũng là chuyện xảy ra sau 1 giờ sáng.
Cô ta hỏi Tô Trăn cho xin ngủ cùng một đêm.
Tô Trăn thật ra rất không muốn, nhưng Tần Tiểu Manh không có đem theo chăn, chắc chắn sẽ phải