Chương Dương luôn là hình tượng nữ thần thanh cao lạnh lùng với thế giới bên ngoài, từ nhỏ không có nợ nần, khinh bạc chơi bời với các thế hệ giàu phú nhị đại.
Cô ta từng bước tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, chỉ biết châm biếm với giới tinh hoa thành đạt, nhưng trước sau vẫn độc thân.Cha cô ta sắp xếp cho cô ta xem mắt vài lần nhưng cô ta không vui, dần dần khi mọi người nhắc đến tên Chương Dương đều cảm thấy ngưỡng mộ và tán thưởng, cô ta nói rằng cô ta chỉ muốn tập trung vào chuyện kinh doanh, cô ta ko muốn quan tấm mấy thứ này, cô ta không giống Diệp gia đại tiểu thư, không biết xấu hổ với đàn ông.Nói rằng cô ta thích Hoắc Tuần, nếu có người ngoài ở đây, e rằng lại muốn chê cười Diệp Phi vọng tưởng…Nhưng Chương Dương lại sắc mặt đại biến, ném cái ly lên trên bàn, “Cô nói hươu nói vượn! Cô cho rằng ai cũng giống cô đem đàn ông đội lên đầu!”Vệ sĩ thấy vậy vội vàng chạy nhanh đến nhưng bị Diệp Phi ngăn lại, “Tôi nghĩ cô là thẹn quá hóa giận rồi.
Mỗi lần tôi cùng Hoắc Tuần xảy ra chuyện gì, cô đều phải nhảy ra mắng mỏ.
Cho nên nói cô ăn muối nhiều hơn tôi, không phải là tinh thần nữ cường thời đại đã ăn nhập vào xương tủy rồi à? Vậy thì tôi chưa đã kết hôn đã có con cùng người khác thì có quan hệ gì với cô? ““Đương nhiên không liên quan gì đến tôi, bất quá cô từ đầu thì đi về chỗ đó, Tinh Ảnh này cô cũng đừng có mơ tưởng, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không chào đón cô!”Chương Dương vung tay lên yêu cầu rời đi, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là quá tức giận.Trước mắt, không có nhiều người quan tâm đến Tinh Ảnh, dù Diệp Phi ra giá hợp lý nhất, nhưng Chương Dương nhất quyết không bán nó cho cô.Cô ta muốn Diệp Phi biết rằng mọi thứ trên thế giới này sẽ không như ý muốn của cô ấy.Cho dù đến cuối cùng, cô ta cũng hướng nhận thua trước cô.Diệp Phi cúi đầu nhếch môi, hiển nhiên không để tâm câu nói này.“Tôi đã bắt được nhược điểm của cô.
Nếu cô không dầu muối đều ko ăn, tôi chỉ có thể dùng cách khác.
Hy vọng đến lúc đó Chương tổng sẽ không hối hận.”Chương Dương ánh mắt nghiêm nghị, cô ta chưa từng để Diệp Phi vào mắt, về phương diện mưu mô cùng IQ cô ta đều có thể nghiền áp một bậc, “Lời hung ác ai mà chẳng nói được.
Trong nước có nhiều công ty giải trí như vậy.
Tôi khuyên cô nên tìm cái khác đi.
“Ánh mắt của hai người phụ nữ ăn miếng trả miếng, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.“Vậy chờ coi.”Trên đường trở về, An Hỉ vừa lái xe vừa liếc nhìn sếp tổng nhà mình qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt vẫn còn tốt, không vì thương vụ không thành mà tức giận.“Diệp Tổng, vừa rồi lúc chị đến văn phòng của Chương Dương, emnhân cơ hội đi vệ sinh, tìm hiểu một số tin tức trong công ty của chị ta.”Đi theo Diệp Phi bên người lâu rồi, An Hỉ càng ngày càng cơ linh, mỗi lần đều không cần sai sử, tự giác liền đi thu thập tin tức.Sau một thời gian dài đi theo Diệp Phi, An Hỉ ngày càng thông minh hơn, cô bé rất tự giác thu thập thông tin mọi lúc mọi nơi mà không cần hướng dẫn.“Cái gì?”An Hỉ điều chỉnh sắc mặt, “Em nghe nói Chương Chí Kiệt đã vay rất nhiều tiền từ một ngân hàng trực thuộc công ty của Hoắc Thị với lý do là khoản vay của công ty.
Khi sự việc xảy ra, anh ta muốn bán Tinh Ảnh cho Hoắc tiên sinh, nhưng Hoắc thị ko quan tâm lắm đến lĩnh vực giải trí.
Tinh Ảnh chỉ là công ty quy mô nhỏ, người ta căn bản không để vào mắt, vì vậy đã từ chối.
“Diệp Phi nghe vậy như suy tư, “Vậy chủ nợ của bọn họ thật sự là Hoắc Tuần?”“Không sai, nghe nói Chương Dương đã đến nhà mấy lần, nhưng đều bị Hoắc Tuần gạt đi, ra lệnh cho bọn họ phải trả tiền, nếu không sẽ bị kiện.”Ai nói nữ phụ không có bàn tay vàng, Diệp Phi cười lớn, đôi mắt cong thành hình trăng non.Hoắc Tuần chính là hệ thống lớn nhất của cô trong cốt truyện máu chó này.Cầu người làm việc dù sao cũng phải ra vẻ một chút, ánh mắt của cô đảo quanh vài vòng, cuối cùng dừng lại bên hai trái dừa xanh mướt.“An Hỉ, quay đầu đi Hoắc thị.”(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Biết được Diệp Phi lại tới cửa tìm mình, vẻ mặt của Hoắc Tuần hiếm khi bối rối.Hắn ngẩng đầu hỏi Trợ lý Hàn: “Cậu vẫn chưa chuyển tiền à?”Hàn Xuyên lau mồ hôi, bị bà cô này chỉnh đến phát điên, “Làm sao có thể, vừa nhận được tin nhắn của ngài, tôi lập tức liên hệ với ngân hàng để chuyển khoản, trợ lý của cô Diệp cũng trả lời đã nhận được thông tin chuyển khoản từ tôi rồi.” ““Vậy cô ấy tới làm gì?”“…” Hàn Xuyên cũng không nói nên lời, đó là mẹ của con trai ngài, tôi làm sao biết được chứ.Trải qua lần giáo huấn rước, nhân viên lễ tân của Hoắc gia lịch sự hơn rất nhiều, hướng bộ phận thư ký trên lầu xin chỉ thị, sau đó tự mình đưa Diệp Phi đến văn phòng chủ tịch.Hôm nay cô đi một đôi giày khiêu vũ có ren, khi bước đi sẽ vang lên tiếng cộp cộp, điều này vô hình thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhìn thấy cô ngẩng cao đầu bước vào văn phòng Hoắc Tuần như một con thiên nga.Điều duy nhất ko thích hợp là chiếc túi ni lông đen trên tay cô, trông rất bí ẩn.“Này chính là mẫu bằng tử quý đi? Cô xem, một khi mang thai, đãi ngộ cũng tăng lên rất nhiều.”“Cái này có ích lợi gì? Chờ đến khi đứa bé sinh ra là con gái còn ko phải bị ghét bỏ sao.
Hơn nữa, Hoắc tổng đến giờ còn chưa nhận cô ta vào cửa, con riêng có quyền thừa kế hay không sau này mới biết được.”“Cô ko biết rồi.
Trợ lý Hàn sáng nay kêu tôi chuyển 30 triệu tệ cho cô Diệp này.
Nghe nói đang chuyển nhượng biệt thự và siêu xe.
Giấy đăng ký kết hôn có giá trị bằng mấy trăm triệu đô la ko, có vàng thật bạc trắng ko phải lợi hại hơn sao? “Trong phòng trà đang bàn tán xôn xao, Diệp Phi cũng đến gần trong ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Tuần.Cô ném cái túi ni lông lên bàn và quay cổ tay chua ngoa.“Khỏe chứ, cổ tay sắp gãy rồi.”Đã nhiều năm nhìn những bào bì đóng gói tinh xảo, Hoắc Tấn nhìn bịch nilon màu đen, gân xanh trên trán nhảy lên vài cái, vô vọng chỉ vào, “Đây là cái gì?”“Giả