Lan Ngọc Dung suy nghĩ hồi lâu sẽ ăn gì vào buổi trưa, cuối cùng quyết định đi dạo ở gần đây.
Cô cũng đã ngồi ở công ty gần hai tiếng đồng hồ, cần phải hoạt động một chút.
Trước khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, Lan Ngọc Dung thu dọn tài liệu, mặc áo khoác, xách túi đi ra ngoài.
Đồng Đồng đứng lên: "Lan tổng, chị đây là..."
"À, chị đi ăn cơm, chiều sẽ quay lại."
"Có cần em đi cùng không?"
"Không cần, các em cứ làm việc đi." Lan Ngọc Dung rời khỏi văn phòng.
Khi đi ngang qua khu văn phòng chung, Lan Ngọc Dung nhìn thấy một cô gái đang khóc thầm.
Cô sửng sốt một chút, cuối cùng đi tới hướng đó: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Người con gái ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, giật mình, vội vàng đứng dậy lau nước mắt, nói: "Lan tổng..."
"Sao lại khóc?"
"Không, không có gì..." Cô gái sụt sịt, nói nhỏ, "Chuyện tình cảm cá nhân, xin lỗi, Lan tổng, tôi không thể kìm lại được."
"Trút hết ra cũng tốt, trưa có gì ăn ngon một chút." Lan Ngọc Dung đoán có lẽ cô ấy đã cãi nhau với bạn trai, hoặc là chia tay rồi, cũng không nói gì, an ủi đôi câu rồi xoay người rời đi.
Trước khi rời đi còn liếc nhìn bảng hiệu của cô bé - Niếp Vi Vi.
Cô hơi khựng lại.
Niếp Vi Vi...!Cô nhớ rằng năm năm sau trong cuốn sách, trong những người cạnh tranh với nữ chính Thu Nghiên ở cuộc thi thiết kế trang sức hàng hiệu, thì có một người tên là Niếp Vi Vi.
Còn đoạt giải Nhì.
Tất nhiên, giải Nhất là Thu Nghiên.
Xét cho cùng, nhân vật chính trong cuốn sách là Thu Nghiên mà.
Mà lý do khiến Lan Ngọc Dung mở cuốn tiểu thuyết này ra đọc, cũng là vì nghề của nhân vật nữ chính - thiết kế trang sức.
Tất cả đều liên quan đến thiết kế, tuy rằng truyện tác giả viết rất cẩu huyết, nhưng kiến thức về ngành thiết kế thực sự đều chính xác.
Nếu không cô đã có thể không đọc nữa khi thấy Lan Ngọc Dung đi tán tỉnh Trình Nhất Phàm.
Cô nhớ rằng Niếp Vi Vi sau đó đã đến công ty của Thu Nghiên, không ngờ rằng, bây giờ cô ấy lại đang ở trong chính công ty của mình.
Vậy, điều gì đã xảy ra giữa chừng khiến Niếp Vi Vi từ chức?
Bản thân Lan Ngọc Dung rất quý trọng người tài, cô quyết định để ý kỹ đến Niếp Vi Vi một chút, cố gắng giữ người khi cô ấy có dấu hiệu muốn nghỉ việc.
Giành giải Nhì trong cuộc thi thiết kế trang sức, công ty mình vừa hay cũng có bộ phận thiết kế trang sức.
Đây không phải là một chuyện tốt sao!
Đúng rồi, lúc nãy nhìn thấy bảng hiệu của cô ấy, hình như không phải ở bộ phận thiết kế trang sức nhỉ?
Lan Ngọc Dung một mực tính toán chuyện này khi cô ở trong thang máy, đây cũng tính là một niềm vui nằm ngoài ý muốn đó nhỉ.
Cô tìm một nhà hàng ở tầng dưới để ăn cơm.
Mới ăn được một nửa, Chu Văn Quang đã gọi đến: "Lan tổng, làm gì vậy?"
"Đang ăn cơm đây, làm sao? Có việc cần tôi?"
"Không, tuỳ tiện hỏi một chút." Chu Văn Quang đứng trước cửa biệt thự của Lan Ngọc Dung, tay xách lồng thức ăn, "Hôm nay cậu đến công ty?"
"Ừ, nghĩ đã lâu không đến nên đi xem qua một tí." Lan Ngọc Dung nói, "Dù sao cũng phải nuôi hai đứa bé, tôi phải kiếm nhiều tiền một chút."
Chu Văn Quang: "...!Cậu thiếu tiền à?"
"Tôi không ngại có nhiều tiền hơn."
"Được, hiểu rồi, đây là muốn cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp." Chu Văn Quang trò chuyện với cô vài câu, sau đó nói: "Cậu nên chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn đấy."
"Được rồi.
Cậu thì sao? Đang làm gì?"
"Vừa ra khỏi quán bar, chuẩn bị về nhà để chợp mắt, buổi tối còn phải đi tiếp." Chu Văn Quang nói.
"Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt." Lúc Lan Ngọc Dung chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, cô đột nhiên gọi anh lại, "Này, lão Chu, có chuyện muốn hỏi cậu."
"Cậu nói đi."
"Tôi muốn đầu tư vào một công ty trò chơi, cậu cảm thấy sao?"
"Cậu —" Giọng Chu Văn Quang hơi thay đổi.
Nhưng anh đã bị Lan Ngọc Dung cắt ngang trước khi kịp nói hết câu: "Không phải của Giang Hàn Mặc."
"Ồ, không sao cả." Chu Văn Quang lập tức đổi lời, "Bây giờ các công ty game rất nổi tiếng, lợi nhuận thu về rất lớn.
Đương nhiên, cũng có công ty phá sản, nếu cậu coi trọng thì hãng đầu tư."
"Ừ, cậu có muốn tham gia cùng không?"
"Tôi chắc không được rồi, ông già nhà tôi gần đây đang nắm chặt sơ hở của tôi, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng, hiện tại là muốn buộc tôi phải về nhà."
"Có cần tôi hỗ trợ cậu không?" Lan Ngọc Dung hỏi.
"Sống qua ngày vẫn ổn, chỉ là không thể cứ buông thả càn rỡ." Chu Văn Quang nói, "Yên tâm, nếu cần tôi nhất định sẽ không khách sáo với cậu đâu."
"Được rồi, cậu cũng nên nói chuyện với ông ấy nhiều hơn, đừng lúc nào cũng phản nghịch như vậy." Lan Ngọc Dung nói.
Chu Văn Quang cười: "Ồ, Lan tổng bớt phản nghịch rồi hả?"
Lan Ngọc Dung: "..."
"Hay lắm, tôi muốn ăn cơm.
Cậu bận việc cậu đi.
Hẹn gặp lại."
Lan Ngọc Dung trở lại tòa nhà văn phòng sau bữa trưa, trước đi vào phòng vệ sinh.
Lúc cô đang nghịch điện thoại thì nghe thấy bên ngoài có người xông vào, sau đó đi sang gian bên cạnh nôn mửa, sau khi nôn xong lại không ngừng nôn khan, Lan Ngọc Dung có chút nhạy cảm sờ bụng của mình.
Có lẽ ai đó trong công ty mang thai nên đang nôn ấy mà.
Có vẻ như vừa ăn trưa xong, kết quả cái gì cũng nôn ra hết.
Bên cạnh xối nước mấy lần, Lan Ngọc Dung từ phòng vệ sinh đi ra, lúc rửa tay xong, người ở gian phòng cách đó vẫn còn nôn khan.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, thật may là phản ứng mang thai của cô không quá lớn - cũng có thể là đã qua giai đoạn đó.
Tóm lại, từ trong thâm tâm cô cảm ơn hai bảo bảo đã không dày vò mình.
Lan Ngọc Dung gõ cửa gian bên cạnh: "Không sao chứ?"
- -- Đối phương còn không chú ý khóa cửa, cánh cửa bị cô vô tình gõ lộ ra một khe hở.
Niếp Vi Vi ngồi xổm trước bồn cầu, ngẩng đầu sang ngang, khó khăn nói: "Lan, Lan tổng..."
Cô ôm bụng, nước mắt ứa ra: "Có thể là viêm dạ dày."
Lan Ngọc Dung ngạc nhiên, à, đúng, cũng có thể là viêm dạ dày.
Nhưng mà...!kiểu nôn này...
Cô ân cần nhắc nhở một câu: "Tốt nhất nên đến bệnh viện xem qua.
Đừng tự uống thuốc lung tung".
"Vâng..." Niếp Vi Vi cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô đứng dậy, đi ra rửa tay súc miệng, nói với Lan Ngọc Dung, "Cảm ơn Lan tổng, tôi không sao."
"Được." Lan Ngọc Dung trước khi đi dừng lại một chút, "Cô có bạn trai chưa?"
"...!Rồi ạ." Niếp Vi Vi cúi đầu, hồi lâu sau mới nói, "Nhưng...!đã chia tay."
Chia tay?
Vậy nên trước đó cô ấy mới khóc thầm...
Lan Ngọc Dung cuối cùng vẫn dặn dò cô: "Nhớ tới bệnh viện, cũng có thể là mang thai."
Niếp Vi Vi: "!!!"
Cô kinh ngạc nhìn Lan Ngọc Dung, nhưng Lan Ngọc Dung đã quay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Niếp Vi Vi nhớ lại những gì mình đã ăn trong mấy ngày qua, đúng là ăn gì vào cũng đều nôn ra, buổi sáng cũng nôn liên