Nhưng cũng chỉ là nghĩ về nó một chút.
Cô tốt nhất không nên gặp Trình Nhất Phàm trong tương lai gần.
Lan Ngọc Dung đã đọc tất cả tài liệu qua một lượt, buổi chiều cũng trôi qua được hơn phân nửa.
Cô uống cốc nước, đứng dậy đi lại một chút, trong đầu nghĩ đến tiến độ và hiệu quả công việc hôm nay.
Ngoài tài liệu từ phòng làm việc của Trình Nhất Phàm, hôm nay cô còn xử lý rất nhiều hợp đồng văn kiện, phần lớn là ký tên lên những giấy tờ mà Lâm Nguyệt Chiếu dán ghi chú cho cô là được.
Thỉnh thoảng Lan Ngọc Dung cũng lật xem một vài hợp đồng văn kiện, thấy rằng về cơ bản không có gì sai, nói chung khả năng làm việc của Lâm Nguyệt Chiếu rất đáng được ghi nhận.
Lan Ngọc Dung cũng biết, Lâm Nguyệt Chiếu thỉnh thoảng sẽ lấy quyền mưu tư, sẽ cố gắng hết sức để chuyển giao sự hợp tác có lợi ích lớn cho bạn bè hoặc bạn học của mình, hoặc là để nhận lại một chút tiền hoa hồng.
Những điều này, nguyên chủ có thể biết, cũng có thể không biết.
Chỉ là hiện tại Lan Ngọc Dung đã nhìn ra một số manh mối.
Cô đang suy nghĩ về việc điều chỉnh chế độ thưởng phạt, chế độ phúc lợi và mức độ hợp tác giữa các bộ phận khác nhau của công ty.
Tất nhiên, là không vội vàng.
Cô cũng cần biết thêm một chút về tình hình các phòng ban của công ty.
Sau khi nghỉ ngơi đủ, Lan Ngọc Dung gọi Lâm Nguyệt Chiếu đến văn phòng.
"Lan tổng, cô đã xem xong tài liệu chưa?"
"Rồi, trò chơi này không tệ, tôi có ý định đầu tư.
Về số tiền...!tôi sẽ đầu tư ít nhất 2000 vạn.
Cổ phần tôi không lấy nhiều, chỉ 15% là được, tôi cũng sẽ không hỏi quá nhiều về việc quản lý và sự phát triển của họ." Lan Ngọc Dung nói, "Đây là khoản đầu tư cá nhân của tôi.
Cô liên hệ và xử lý các công việc tiếp theo đi nhé."
"Được, Lan tổng!" Lâm Nguyệt Chiếu hết sức vui vẻ, "Vậy tôi đi làm việc đây!"
"Chờ đã." Lan Ngọc Dung gọi cô ta lại, cười nói, "Nguyệt Chiếu, đằng sau sự thúc đẩy hợp tác này, cô là người có công lớn nhất, đến lúc đó cô muốn thưởng gì, tôi nhất định sẽ đáp ứng."
Lâm Nguyệt Chiếu ngẩn người, sau đó gật đầu: "Cám ơn Lan tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng."
Lan Ngọc Dung lại hỏi cô ta thông tin liên quan về nhân sự và các bộ phận khác nhau ở đâu, Lâm Nguyệt Chiếu nói, "Ở chỗ của Yến Huỷ, để tôi nhờ cô ấy mang vào cho cô."
"Được."
Một lúc sau, Bạch Yến Huỷ đi vào với một xấp tài liệu: "Lan tổng...!Đây là thông tin của bộ phận nhân sự mà chị muốn."
"Ừ, được rồi, cảm ơn nhé."
Bạch Yến Huỷ không quen cười cười, đi ra ngoài.
Lần này Lan Ngọc Dung đến công ty, mặc dù đến đột ngột, nhưng xử sự rất dễ gần và lịch sự, người đầu tiên nhận thấy sự thay đổi của cô, tất nhiên chính là những trợ lý của cô ấy.
Đồng Đồng và Bạch Yến Huỷ ở bên ngoài thì thào: "Lan tổng sao thế nhỉ? Trông như biến thành một người khác vậy."
"Tớ cũng không biết, cảm giác...!dễ gần hơn trước rất nhiều."
"Chị ý cười lên trông rất đẹp nhá, với cả cũng không trang điểm đậm như trước đây nữa."
"Công nhận, hôm nay Lan tổng trang điểm trông rất xinh đẹp."
"Cậu nghĩ sao Lan tổng đột nhiên muốn xem thông tin nhân sự nhỉ?"
"Có lẽ là muốn chăm sóc và quản lý công ty thật tốt..." Bạch Yến Huỷ nói, "Chúng ta cứ làm tốt phần việc của mình là được rồi."
"Ừ." Đồng Đồng ít nhiều có chút chột dạ, "Hi vọng không phải là muốn cắt giảm nhân sự..."
Bạch Yến Huỷ: "..."
Lan Ngọc Dung không biết rằng hai trợ lý nhỏ của mình đang tán gẫu chuyện phiếm, cô ở trong xem tài liệu liên quan đến nhân sự, và thông tin cơ bản của từng bộ phận, chủ yếu để nắm được tổng thể.
Cô đặc biệt tìm thông tin của Niếp Vi Vi nhìn qua một chút.
Niếp Vi Vi vẫn đang là nhân viên thực tập, cô ấy mới làm việc ở công ty được một tháng, đến cuối tháng 6 mới hoàn thành xong đợt thực tập.
Trong thời gian thực tập, rất khó để vào được bộ phận trang sức, vì vậy trước mắt hẳn là cô ấy đang làm những công việc cơ bản nhất trong công ty.
Lan Ngọc Dung thầm nghĩ, nếu Niếp Vi Vi thực sự có thai, thì đây có thể là lý do khiến cô ấy rời công ty.
Chính sách mặc định của nhiều công ty thường là, phụ nữ có thai sẽ không được tuyển dụng.
Niếp Vi Vi vẫn đang trong thời gian thực tập, khuyên cô ấy mang thai thì rút lui, công ty không cần chịu trách nhiệm.
Lan Ngọc Dung đặt tài liệu xuống, vẻ mặt có chút buồn bực.
Cùng là phụ nữ, cô cũng nhận thức được sự phân biệt đối xử tiềm ẩn ở nơi làm việc.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng đang mang thai.
Lan Ngọc Dung sờ bụng một cái, tiểu tử bên trong cử động, nhắc nhở cô nên nghỉ ngơi.
Lan Ngọc Dung nghĩ, nếu nguyên chủ không phải con gái nhà giàu, không có tiền, mà mình lại mang thai sau khi xuyên không, việc sinh sống hẳn là rất khó khăn.
Thật khó để tìm được một công việc ngay từ đầu.
Còn phải chịu đựng những vất vả trong thời gian mang thai.
Lan Ngọc Dung đột nhiên cảm thấy bản thân sinh ra một loại hào khí - cô muốn làm một điều gì đó.
Phải làm điều gì đó cho phái nữ, cho những phụ nữ đang mang thai, cho những người phụ nữ phải tạm thỏa hiệp để tồn tại.
Trước hết, điều cô có thể làm được là, không sa thải hoặc thuyết phục phụ nữ mang thai rút khỏi công ty.
Thứ hai, cô phải tìm ra biện pháp, để cho phép phụ nữ mang thai đạt được giá trị mà họ cũng có thể làm ra trong công ty của mình.
Kiếm được tiền và cảm giác thành tựu.
Tất nhiên, những thứ này để mà nghĩ thôi thì rất dễ, nhưng để thực hiện thì nó thật sự rất rất rất khó.
Đến lúc rời khỏi công ty, Lan Ngọc Dung vẫn đang suy nghĩ về khả năng thuê phụ nữ có thai.
Dĩ nhiên, phụ nữ mang thai cũng có nhiều kiểu, có người như cô vậy, không bị nghén, thể lực tạm được, có thể chấp nhận được cường độ làm việc nhất định.
Một số lại có thể chất kém, có thể bị nôn mửa trong suốt thai kỳ, như vậy thì không phù hợp.
Còn một số...!có thể ôm ý định trục lợi...
Sau khi Lan Ngọc Dung ra khỏi thang máy, lắc đầu một cái.
Không gấp, cô cần suy nghĩ từ từ về nó.
Bây giờ, chỉ cần tập trung vào việc lái xe về nhà.
Sau khi lên xe ở bãi đậu, Lan Ngọc Dung nhìn chằm chằm vào chỗ đậu xe nơi Trình Nhất Phàm đã từng đậu một lúc.
Anh ấy chắc hẳn đã nhận được tin tức về việc đầu tư có hy vọng rồi phải không?
Nhất định là rất vui nhỉ?
Nếu không phải vì Trình Nhất Phàm là chú nhỏ của nguyên chủ, Lan Ngọc Dung đã lao vào thịt anh rồi.
Cô hơi tiếc nuối khởi động xe, phóng xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, Lan Ngọc Dung thay quần áo ở nhà, để mình ngã lên sô pha, nghỉ ngơi một hồi.
Dựa theo cường độ công việc hôm nay, Lan Ngọc Dung cảm thấy thể chất hiện tại có thể chấp nhận được.
Chỉ là không biết có thể kiên trì được bao lâu.
Lúc Lan Ngọc Dung mơ màng buồn ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên đánh thức