Xin số của Lan Ngọc Dung xong, Trình Nhất Phàm hỏi địa chỉ nhà của cô, sau khi bật định vị, Trình Nhất Phàm cảm thán: "Khu biệt thự à..."
Quả nhiên là người có tiền, có thể nuôi dạy con cái.
Lan Ngọc Dung chỉ cười cười.
Trình Nhất Phàm không nói nữa, tập trung lái xe, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, mình phải làm việc chăm chỉ hơn mới được...
Sau khi đưa Lan Ngọc Dung đến nhà, Trình Nhất Phàm đỡ cô xuống xe, tốt bụng cầm đồ giúp cô: "Cô nói cô cũng lái xe đi nhỉ? Có cần tôi giúp cô lái chiếc xe đó về không?"
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, còn có xe ở ga ra, nên lắc đầu: "Không cần, cám ơn."
"Được rồi, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, hai ngày tới thư giãn là chủ yếu, đợi đến hôm tái khám, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, làm tài xế cho cô, nhé?" Trình Nhất Phàm nhìn bụng của cô, muốn nói gì đó lại thôi.
Anh muốn khuyên Lan Ngọc Dung đừng lái xe nữa, nhưng lại lo rằng nếu bây giờ mình nói ra điều này, hình như đã can thiệp quá sâu.
Vì vậy không nói thành lời, chỉ là trong lòng tính toán, anh phải nghĩ cách tìm tài xế cho Lan Ngọc Dung mới được.
Hoặc, để anh làm tài xế.
Tuy nhiên, những việc này cũng phải từ từ, quá gấp gáp dễ làm người ta hoảng sợ.
Lan Ngọc Dung không muốn làm phiền anh quá nhiều, mơ hồ nói: "Chuyện này tính sau đi, nếu không có vấn đề gì, không đi tái khám cũng được."
Trình Nhất Phàm cũng không kiên trì, cũng không cảm thấy hụt hẫng khi bị từ chối, anh đứng cạnh cửa, mỉm cười với cô: "Tạm biệt."
"Tạm biệt, cảm ơn anh vì ngày hôm nay."
"Quá khách sáo rồi."
Sau khi nhìn Lan Ngọc Dung vào nhà, Trình Nhất Phàm mới lái xe rời đi.
Khi trở lại phòng làm việc đã gần bốn giờ - đương lúc phòng làm việc đang đông đúc.
Trương Duẫn thấy anh trở về, liền tiến đến nghênh tiếp: "Anh, sao rồi, đi ra ngoài lúc 10 giờ mà giờ này mới về, xem ra buổi hẹn hò hẳn không tệ nha!"
Trình Nhất Phàm liếc nhìn Trương Duẫn, nghĩ về những việc anh trải qua trong ngày hôm nay, mặc dù khởi đầu và quá trình có chút khác thường, nhưng kết quả thực sự giống như một buổi hẹn hò, anh không nói gì, tiện tay cởi áo khoác ra, ngồi vào vị trí, bật máy tính lên.
Trương Duẫn đi theo anh: "Anh, anh không chối nhé!" Trương Duẫn cao hứng, bắt chuyện với người bên cạnh, "Nhìn đi, nhìn đi, mắt anh Phàm đang ngập tràn sắc xuân kìa!"
Trình Nhất Phàm xoay ghế, đối mặt với Trương Duẫn, ánh mắt sâu thẳm, Trương Duẫn theo bản năng đứng nghiêm, sau đó phô trương thanh thế nói: "Làm, làm sao?"
"Cậu sẽ nghĩ gì nếu...!có một cô gái mang thai đứa con của cậu mà không nói cho cậu biết?"
Trương Duẫn kinh ngạc há hốc mồm, hai mắt trợn to: "Hai người đã có con? Không phải, hai người quen nhau khi nào? Không phải anh nói không có tình cảm với cô ấy sao?"
Trình Nhất Phàm: "..."
"Tôi đang nghĩ về cốt truyện của trò chơi...!Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi cậu." Trình Nhất Phàm xoay ghế về đúng vị trí, đối mặt với máy tính, bắt đầu bận rộn.
Trương Duẫn thận trọng nói: "Anh, hôm nay không phải anh đi hẹn hò với đàn em sao?"
"Hôm nay tôi có việc đột xuất, không đến chỗ hẹn được.
Đợi sau khi ký hợp đồng sẽ hẹn lại, đến lúc đó mọi người trong phòng việc cùng đi.
Tôi cũng không hẹn riêng cô ấy nữa." Trình Nhất Phàm nói.
Anh vốn không có hứng thú với Lâm Nguyệt Chiếu, nếu hẹn một mình, anh chỉ sợ sẽ khiến người ta hiểu lầm và có những hi vọng không đáng có.
Hiện tại anh đã có vợ tương lai và bé con, tốt nhất nên tránh khỏi những thứ mập mờ.
Trương Duẫn hai mắt sáng lên: "Vậy hôm nay anh gặp ai?"
Trình Nhất Phàm im lặng một lát, vào lúc Trương Duẫn nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh nói: "Vợ tương lai."
Trương Duẫn: "!!!"
Những người khác vểnh đôi tai lên nghe trộm: "!!!" Cái gì! Khi họ coi các nhân vật trong game là vợ tương lai, vậy mà ông chủ của họ lại có vợ là người thật sao?
Ông chủ phản bội!
"Vậy...!vấn đề mà anh vừa hỏi..." Sau khi nhận ra, Trương Duẫn nói, "Có phải là chỉ vợ tương lai của anh và anh không? Không phải cốt truyện trong trò chơi sao?"
Trình Nhất Phàm nheo mắt nhìn Trương Duẫn cười một tiếng, không trả lời mà chỉ nói: "Có thời gian để hóng hớt, không bằng chúng ta tối ưu hóa lại lần nữa.
Hợp đồng có thể được ký vào thứ hai.
Nếu trước đó sản phẩm càng hoàn thiện, thì sẽ càng có cơ hội nâng cao số tiền đầu tư hơn."
Mọi người trong phòng đành dời sự chú ý, tiếp tục quay trở lại làm việc.
Trương Duẫn sờ cằm, trở lại chỗ ngồi, mang theo lòng hiếu kỳ vùi đầu vào công việc.
Sau khi Lan Ngọc Dung trở về nhà, cô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Không biết Chu Văn Quang bên kia sao rồi...
Cô gọi điện cho Chu Văn Quang: "Lão Chu, cậu không sao chứ?"
Anh hỏi ngược lại cô: "Còn cậu? Cậu có sao không? Hôm nay cậu làm tôi sợ chết khiếp, làm sao mà chú nhỏ của cậu lại đột nhiên xuất hiện, lại còn nhận ra cậu nữa! Đúng rồi, hai người...!thế nào?"
"Cậu vẫn như cũ nhỉ, trong một hơi mà hỏi được nhiều thứ như vậy." Lan Ngọc Dung cười bất lực, "Tôi không sao, chỉ là muốn dùng cơn đau bụng để thoát nạn, kết quả không ngờ anh ấy nhất định muốn đưa tôi đến bệnh viện.
Anh ấy đúng là đã nhận ra tôi..."
"Vậy...!thái độ của anh ta như thế nào?"
"Ừm...! tôi thấy anh ấy không giống như tức giận, có phần muốn phụ trách, coi như có trách nhiệm.
Anh ấy cũng hỏi tôi chi tiết về việc tôi dự định kế hoạch ra sao.
Tôi chỉ có thể nói rằng tạm thời chưa nghĩ nhiều như vậy...!"
"Coi như anh ta còn là đàn ông!" Chu Văn Quang lẩm bẩm, sau một lúc im lặng, thấp giọng đề nghị, "Vậy thì...!sao cậu không...! thử tiến đến với anh ta? Dù sao thì cậu cũng không thích Giang Hàn Mặc nữa, anh ta lại là cha ruột của đứa bé.
Hơn nữa cũng muốn phụ trách..."
"Thử kiểu gì? Không phải là cậu không biết thân phận của anh ấy..."
"Không thì tôi đi quyến rũ mẹ kế nhỏ của cậu!" Chu Văn Quang vỗ đùi ngay khi đưa ra quyết định, "Tôi cũng khá thích thư ký nhỏ của ba cậu."
Lan Ngọc Dung lạnh lùng ngăn lại: "Cậu đừng có làm loạn nữa."
Chu Văn Quang một mặt tràn đầy uỷ khuất: "Được rồi, không thì không vậy nhưng mà...!cậu hỏi lại bố cậu chút đi? Xem ông ấy có nhận cô thư ký nhỏ hay không..." Ngừng một chút, anh thẳng thắn phân tích với Lan Ngọc Dung, "Tôi luôn