Tất nhiên, việc mời Trình Nhất Phàm làm tài xế cho cô, chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Lan Ngọc Dung mà thôi.
Người ta còn có phòng làm việc, công việc cũng bận rộn đủ đường, không thể trở thành tài xế được.
Trừ khi...
Trừ khi họ thực sự ở bên nhau, Trình Nhất Phàm với tư cách là cha của đứa bé, vì chăm sóc cô, thỉnh thoảng đưa đón cô một hai lần, không chừng sẽ dành chút thời gian ra để làm tài xế riêng cho cô - đây là khả năng lớn nhất.
Lan Ngọc Dung lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn khỏi đầu, tập trung đi tắm.
Trước khi đi ngủ, Lan Ngọc Dung lại đến thư phòng để thiết kế một bộ đồ mới cho mình, còn cẩn thận đo kích thước của từng bộ phận quan trọng trên cơ thể, chuẩn bị để thứ hai tới cô sẽ mang bản thảo đến phòng thiết kế thời trang, nhờ họ làm vài bộ, lúc ấy bản thân sẽ có vài bộ đồ đẹp để mặc.
Quần áo trong phòng thay đồ của cô, thứ có thể mặc ngày càng ít - kích cỡ của ngực, bụng, eo, hông và các bộ phận khác đã thay đổi rất nhiều, nói chung là những bộ quần áo đó, trước mắt chỉ có thể treo trong tủ quần áo.
Lúc nằm trên giường Lan Ngọc Dung vẫn đang suy nghĩ, phụ nữ quả thật lúc nào cũng cảm thấy không có đồ gì để mặc.
Đúng rồi, còn giày nữa...!Cô phải mua thêm vài đôi giày mới được.
Nghĩ đến là phải làm ngay, Lan Ngọc Dung đặt mua hai đôi giày vải phù hợp cho mùa hè, một đôi màu xanh, một đôi màu trắng, theo kích cỡ bàn chân hiện tại của cô.
Ngày hôm sau.
Lan Ngọc Dung ngủ đến khi tự tỉnh, cô cầm điện thoại lên xem giờ, bảy giờ bốn mươi, vẫn chưa đến tám giờ.
Sau khi nằm trên giường thêm mười lăm phút, Lan Ngọc Dung mới dậy.
Hiện tại, ngủ một đêm vốn là để khôi phục tinh thần thể lực, nhưng cô lại cảm thấy hơi mệt - ngủ thế nào cũng không thoải mái, đã thử nằm ngửa, nằm nghiêng, nhưng lúc rời giường eo vẫn có cảm giác đau nhức.
Cô đỡ eo chậm rãi đi dạo một vòng trong vườn hoa nhỏ, dùng ngón tay xoa nhẹ phần thắt lưng phía sau, đồng thời dùng lòng bàn tay ấn vào phần bên hông để bớt thấy đau.
Mang song thai đúng là mệt mỏi, mới hơn năm tháng, tương lai nhất định sẽ còn vất vả nhiều hơn.
Hy vọng cô có thể giữ vững...
Lan Ngọc Dung băn khoăn không biết có nên đăng ký một khóa đào tạo dành cho bà bầu không...!Cần cân bằng chế độ dinh dưỡng để khiến bản thân không quá nặng, đồng thời cũng phải cố gắng hết sức để đảm bảo thể lực của mình có thể chống đỡ được cân nặng của hai bé trong giai đoạn sau của thai kỳ.
Sau khi ăn sáng xong, Lan Ngọc Dung tìm thấy một chiếc cân điện tử trong phòng thay đồ, cô tự mình lên cân, quyết định sau này sẽ ghi lại cân nặng của mình mỗi ngày.
Còn hơn một tiếng nữa mới đến mười một giờ, cô chọn bộ quần áo để mặc hôm nay, rồi đến thư phòng tiếp tục làm bản thảo thiết kế.
Mười một giờ, chú Chu đến biệt thự đón cô.
Lan Ngọc Dung thay quần áo, đi ra ngoài.
Chú Chu hình như đã biết chuyện cô mang thai, nhìn thấy cái bụng cao ngất của cô cũng không nói gì, bước tới mở cửa xe cho cô, dặn cô cẩn thận.
Sau khi Lan Ngọc Dung lên xe, chú Chu chở cô đến nhà Lan Khang Khải đang ở.
Cũng là nơi trước kia cô từng sống.
Kể từ khi đến thế giới này, Lan Ngọc Dung không còn đặc biệt ra ngoài mua sắm, về cơ bản cô chỉ biết đến khu thương mại CBD, bệnh viện, nhà hàng với trung tâm mua sắm mà Chu Văn Quang đưa cô đến, những nơi xa hơn thì không biết.
Nhìn cảnh vật bên ngoài lúc này, tâm tình Lan Ngọc Dung ngược lại khá tốt, coi như ra ngoài thăm thú này nọ đi.
Ngôi nhà cũ nơi Lan Khang Khải sống cũng là một biệt thự, nhưng nó ở phía đông thành phố, không giống như Lan Ngọc Dung sống ở phía nam thành phố.
Khu biệt thự cổ bên này, nhìn qua hình như đều đã có tuổi đời, chắc là khu biệt thự nằm trong bản quy hoạch đô thị những năm đầu.
Cây xanh trông rất tươi tốt, cách đó không xa có những dãy nhà, có người dắt chó, có người đi dạo, đa số là người già, hoặc là người mang theo trẻ em.
Khi Lan Ngọc Dung xuống xe, còn có một người chào cô, là một ông cụ già với mái tóc bạc phơ: "Nha đầu Lan đã về đấy à, cháu đã lâu không về rồi nhỉ.
Ba cháu ngày nào cũng mong cháu đó!"
Lan Ngọc Dung không biết phải xưng hô với đối phương như thế nào, cũng chỉ biết cười.
Ông cụ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cái bụng to của cô: "Đây là mang thai rồi hả? Cháu lấy chồng khi nào vậy? Thảo nào ông không gặp được cháu.
Sau khi kết hôn mà cứ chạy về nhà bố mẹ đẻ cũng không hay lắm."
Lan Khang Khải nghe thấy tiếng động liền chạy ra đón, dắt con gái vào trong sân, rồi nói với ông già: "Con gái cháu có thể quay lại bất cứ khi nào nó muốn, kể cả khi nó đã kết hôn."
Ông lão cười một tiếng, vẫn như cũ chúc mừng: "Chúc mừng, Khang Khải, cậu sắp lên chức ông ngoại rồi."
Lan Khang Khải quay đầu lại: "Cháu cảm ơn!"
Lúc biệt thự cổ mới xây dựng xong, quan hệ hàng xóm tương đối hòa thuận, thông thường có hai ba tòa nhà liền nhau, mọi người cũng có qua lại.
Không như bây giờ, những người trẻ tuổi rất chú trọng đến chuyện riêng tư, ra vào vội vã, căn bản cũng không biết người sống ở nhà đối diện là ai.
Tuy nhiên, Lan Khang Khải cuối cùng cũng không mời ông lão tóc trắng vào nhà, ông vất vả chờ mong con gái mình về nhà dùng bữa, là bữa cơm chung của gia đình họ, có thêm người ngoài đến, con gái chắc chắn sẽ không được thoải mái.
Lan Ngọc Dung thì thấy sao cũng được, cô đã lường trước những tình huống có thể xảy ra khi đến đây, chẳng hạn như sẽ có người để ý đến cái bụng to không thể giải thích được của cô, trong khi rõ ràng họ không nghe được gì liên quan tin kết hôn và những chuyện khác của cô.
Chuyện như vậy, cô căn bản không cần phải buồn.
Người khác quan tâm đến, cũng chỉ là lấy ra làm chủ đề để tầm phào, nếu quá để tâm, thì người phiền não vẫn chính là bản thân mình.
Còn những người thực sự quan tâm đến cô, sẽ không lấy điều này ra mà bàn tán.
Thái độ của Lan Khang Khải rất rõ ràng, không quan tâm đến cô theo cách như thế, cũng không vì vấn đề của cô mà lo đến chuyện có mất thể diện hay không.
Ở nhà chỉ có Lan Khang Khải, một cô giúp việc và một bác tài xế, cô giúp việc đã làm xong một bàn đồ ăn, sau khi vào nhà Lan Ngọc Dung ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, bàn ăn trong lúc đó cũng đã được bày ra đầy đủ.
Lan Khang Khải đưa cô đến ngồi vào bàn ăn: "Hiếm khi con mới về, ăn nhiều một chút.
Bây giờ cũng không phải chỉ ăn cho một