Cuối cùng người cho anh trai leo cây Trình Nhất Mạn vẫn lên xe Trình Nhất Phàm, để anh đưa mình về công ty.
Trình Nhất Phàm trông vẫn lười biếng như cũ, mắt cảm giác như không mở nổi, ngáp không ngừng.
Trời sinh tóc anh đã xoăn, lúc ra ngoài vội vàng mà không chải chuốt kĩ một chút là y rằng đầu chẳng khác gì một cái ổ gà.
Mặc dù vậy, với giá trị nhan sắc cao ngất trời đó, tỉ lệ quay đầu lại vẫn siêu cao.
Tối hôm qua anh thức đến ba giờ đêm, thiếu chút nữa quên chuyện đã đồng ý với em gái hôm nay, nhanh nhanh chóng chóng đến bệnh viện, không nghĩ lại bị trễ, để em gái nhìn chằm chằm suốt đường đi.
"Em lại bận chuyện riêng của sếp à?" Trình Nhất Phàm lên tiếng phá tan sự im lặng.
Trình Nhất Mạn gật đầu một cái: "Vâng.
Thân là thư ký trưởng của Lan tổng, chuyện riêng ở đây cũng thuộc phạm vi chức trách của em."
"Chuyên nghiệp." Trình Nhất Phàm đưa ngón tay cái đến trước mặt em gái, bị cô gạt ra, "Lo lái xe đi."
Trình Nhất Phàm nhún nhún vai, thu tay về nghiêm túc lái xe, không quên nói chuyện phiếm: "Hiện tại có chuyện gì? Ai nằm viện?"
"Thiên kim của Lan tổng." Trình Nhất Mạn lời ít ý nhiều, "Vô tình động bào thai, nằm viện một tuần, hôm nay xuất viện."
"Ồ...! Tuổi Lan tổng các em cũng không lớn lắm, con gái đã kết hôn mang thai rồi à..." Trình Nhất Phàm cảm khái một câu, "Ơ, không đúng, sao chồng cô ấy không đến đón cô ấy?"
Trình Nhất Mạn yên lặng.
Trình Nhất Phàm hiểu ra trong giây lát: "Có bầu trước khi lập gia đình?"
Anh quay sang dặn dò em gái mình - "Mạn Mạn, sau này em mà có bạn trai, nếu muốn làm cái ấy ấy, nhất định nhớ phải bảo nó đeo bao.
Thái độ chắc chắn phải kiên quyết!"
Trình Nhất Mạn: "...!Anh cứ quản tốt anh trước đi!"
"Anh đương nhiên --" Trình Nhất Phàm nói được một nửa thì ngừng lại.
Giọng nói rất quyến rũ của một cô gái chợt lóe lên trong tâm trí anh - đừng đeo cái này, khó chịu lắm...!
Ngày đó anh có uống chút rượu, cũng đã cùng cô gái đó làm qua, hai người đều là lần đầu tiên, làm việc ấy với nhau cũng không thoải mái.
Sau đó, trước sự van xin của cô ấy, anh không đeo bao nữa...!
Sáng sớm hôm sau, người con gái đó không thấy tăm hơi đâu, tủ trên đầu giường còn để một xấp tiền, so với tiền phòng cũng phải gấp đôi.
Đây là coi anh như trai bao đó hả? Anh cầm xấp tiền một lúc, bị chọc tức đến phát cười.
Mà anh cũng chưa từng gặp lại cô gái đó.
Bây giờ nghĩ lại một chút, chuyện này cảm giác như có gì đó kỳ lạ.
Chẳng lẽ...!
Trình Nhất Phàm vội lắc đầu, không thể nào, mặc dù cô gái đó trang điểm rất đậm nhưng kỹ năng giường chiếu để mà nói thì còn rất non.
Hay muốn thử cảm giác mới lạ...!
Mọi người đều là người trưởng thành, đều sẽ có nhu cầu.
Dưới tình huống ngươi tình ta nguyện, chỉ là cùng chung một đêm mà thôi.
Suy nghĩ nhiều như thế làm gì...!
"Anh, anh?" Tiếng của Trình Nhất Mạn kéo dòng suy nghĩ của anh trở lại.
Trình Nhất Phàm nói: "Sao thế?"
"Em đang hỏi anh, vấn đề tài chính phòng làm việc của anh thế nào rồi, nếu như khó khăn quá, để em thử tiến cử với Lan tổng xem sao."
Trình Nhất Phàm lập tức từ chối: "Không cần!".
Anh sợ thái độ của mình vừa rồi quá kịch liệt, bèn nói nhẹ nhàng đi chút ít, "Yên tâm đi, hạng mục đã có người để mắt đến rồi."
"Thật không?"
"Ừ.
Thật!"
"Vậy cũng tốt..." Trình Nhất Mạn nhìn anh, "Anh, dạo này anh lại thức đêm à? Anh gầy đi nhiều đấy."
"Nha đầu này." Trình Nhất Phàm cười nhẹ, "Không phải em cũng đang làm việc rất chăm chỉ sao?"
Trầm mặc một hồi, Trình Nhất Phàm không nhịn được dặn dò cô: "Mạn Mạn, đừng lúc nào cũng nhờ vả Lan tổng."
Trình Nhất Mạn mím môi không nói.
Trình Nhất Phàm lắc đầu thở dài: "Việc nhờ vả này, tốt nhất là đừng nên..."
- --------
"Lão Chu, muốn ăn gì? Tôi mời cậu." Lan Ngọc Dung vừa quan sát phong cảnh thành phố bên ngoài xe, vừa thuận miệng hỏi Chu Văn Quang.
Chu Văn Quang liếc cô một cái: "Cái gì cũng được à?"
"Tất nhiên!" Lan Ngọc Dung xoa bụng, ra vẻ một bà chủ giàu có, "Mấy ngày nay đều nhờ cậu an tiền mã hậu*, kiểu gì Lan tổng cũng phải đãi cậu một bữa ra trò!"
*an tiền mã hậu: Ý chỉ sự đi trước theo sau, theo đuôi bám gót người khác, cẩn thận hầu hạ chăm sóc.
"Được, vậy tôi sẽ đặt chỗ trước." Chu Văn Quang nở nụ cười cà lơ phất phơ.
"Nhờ cậu đặt vậy." Lan Ngọc Dung than thở trong lòng, dù gì mình cũng không biết nơi nào có đồ ăn ngon.
Chu Văn Quang lái xe đến một con phố thương mại được bao quanh bởi các câu lạc bộ cao cấp, thoạt nhìn không hề rẻ.
Lan Ngọc Dung đột nhiên nhấn nút mở cửa kính xe, gió lạnh thổi vào khiến cô run lẩy bẩy.
"Sao thế? Say xe à?" Chu Văn Quang lái xe chậm lại một chút.
"Hơi hơi.
Có thể là phản ứng lúc mang bầu.
Không sau đâu, cậu cứ lái xe đi." Lan Ngọc Dung trả lời, quả thật dạ dày cô có chỗ không được thoải mái, mặc dù buồn nôn nhưng còn có thể chịu được.
"Cậu có muốn ăn gì không?" Chu Văn Quang vẫn cảm thấy nên chiều theo phụ nữ có thai.
Lan Ngọc Dung nói: "Tôi như nào cũng được, cậu quyết đi."
Chu Văn Quang bất lực lắc đầu: "Ở đời sợ nhất câu trả lời này, thà tôi không hỏi còn hơn." Anh dừng xe trước một nhà hàng nổi tiếng của Trung Quốc, "Chỗ này đi, trước kia cậu thích tới chỗ này ăn."
"Được." Chi tiết này trong tiểu thuyết Lan Ngọc Dung chỉ đọc kiểu cưỡi ngựa xem hoa, việc nhỏ như nữ phụ thích ăn món gì cô thực sự không chú ý đến.
Chu Văn Quang xuống xe đi vòng qua bên kia, mở cửa, đỡ cô xuống xe.
Lan Ngọc Dung muốn cười một tiếng: "Cậu thực sự định lấy tôi làm mục tiêu bảo vệ trọng điểm đó hả."
"Trước hết cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi đi đậu xe.
Nếu không cậu lại phải mất công đi từ bãi để xe ra đây." Chu Văn Quang dặn dò cô, "Với cả cậu đang say xe, đứng hóng gió một chút."
Chu Văn Quang lái xe đi, Lan Ngọc Dung khoác chiếc áo len lên người đứng ở đó, bụng vẫn cảm thấy cồn cào, cuối cùng cô không nhịn được nữa, khom người nôn khan.
Lúc Chu Văn Quang quay lại, Lan Ngọc Dung đã khá hơn nhiều.
"Sao rồi? Còn buồn nôn à?"
"Không sao, đi thôi."
Chu Văn Quang lấy một tấm thẻ hội viên ra, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng bao cố định.
Đầu bếp của nhà hàng này có phong cách ẩm thực phong phú, nhưng chỉ làm 20 bàn cố định mỗi ngày, kinh doanh giới hạn, cộng thêm mùi vị chính thống, hết sức được hoan nghênh.
Hơn nữa, đến đây ăn cơm cơ bản đều là khách quen, có thẻ hội viên, tiền trong đó cũng không ít.
Chu Văn Quang dặn dò: "Giúp tôi bảo đầu bếp Trần làm chút đồ ăn và súp phù hợp cho phụ nữ mang thai, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ nhìn bụng Lan Ngọc Dung hơi nhô lên, trong lòng thầm hiểu.
"À, đúng rồi, vừa nãy cô ấy bị say xe, có đồ ăn nào