Thấy thái độ Lan Ngọc Dung kiên quyết lạnh lùng, Giang Hàn Mặc ngượng ngùng buông cô ra: "Ngọc Dung...!Đứa bé..."
"Đứa bé thật sự không phải của anh." Lan Ngọc Dung nhấn mạnh, "Anh yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa."
Cô chuẩn bị rời khỏi, sau lưng lại truyền đến một giọng nói tức giận: "Lan Ngọc Dung! Cô tới đây làm gì!"
Người phụ nữ mặc đầm màu đỏ đang nổi giận đùng đùng tiến về phía cô, giày cao gót nện lên sàn nhà, phát ra âm thanh "cộc cộc cộc".
Làm cho người ta có một cảm giác áp bức rất lớn.
Lan Ngọc Dung thoáng quay người bảo vệ bụng, lui lại hai bước vì sợ người phụ nữ này đụng phải mình.
Cô không muốn lại vào bệnh viện lần nữa.
"Sao cô cứ âm hồn bất tán như vậy!" Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đảo qua bụng cô, có chút phức tạp, "Ở lại bệnh viện dưỡng thai không tốt à?"
Lan Ngọc Dung che bụng lui lại hai bước nữa, cô đã hiểu, giọng nói này là Thu Nghiên - nữ chính trong truyện!
Đợt cô ở bệnh viện lúc tỉnh lại mới nghe qua giọng nói của Thu Nghiên, chưa có gặp mặt.
Hành động "Mang bụng bầu đi lừa người" của nguyên chủ quả thật đáng hổ thẹn, ai mà biết chuyện cũng sẽ khinh bỉ coi thường cô ấy chứ huống chi là người trong cuộc.
Thu Nghiên tức giận cô có thể hiểu được, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một người vô tội, cô đã cố gắng hết sức để tránh xa nam nữ chính, không muốn nói những điều vô nghĩa và cũng chẳng muốn gây ra những điều phiền phức.
Ngộ nhỡ, hào quang của nhân vật chính bao phủ nam nữ chính, nếu tiếp xúc nhiều hơn, có lẽ người xui xẻo lại chính là cô.
"Thu Nghiên!" Giang Hàn Mặc bất lực ngăn Thu Nghiên lại, "Chúng ta đi thôi.
Lưu tổng bọn họ còn đang chờ."
Thu Nghiên hất tay hắn ra, chất vấn hắn: "Anh vẫn còn bảo vệ cô ta, đúng không? Có phải trong lòng anh vẫn nghĩ em là người đẩy cô ta ngã, phải không?"
Giang Hàn Mặc khuôn mặt đỏ bừng: "Thu Nghiên, anh không có ý như vậy."
"Bây giờ anh đang vui vẻ, cô ta lại âm hồn bất tán đến tìm anh, anh còn nghĩ đến Lưu tổng gì chứ, Lưu tổng cũng phải nhìn sắc mặt cô ta mấy phần đi!" Thu Nghiên một bên tức giận trách mắng Giang Hàn Mặc, một bên đưa tay chỉ Lan Ngọc Dung, gương mặt xinh đẹp có mấy phần dữ tợn, "Bắt lấy thiên kim đại tiểu thư này, anh muốn cái gì mà chẳng được! Tiền bạc! Con cái! Sự nghiệp! Tình yêu! Trúng số rồi nhỉ, Giang Hàn Mặc! Cần gì phải khổ sở ở đây cười nói tiếp khách?!"
"Thu Nghiên!" Giang Hàn Mặc mặt trầm xuống, "Em bớt tranh cãi một chút đi!"
Thu Nghiên lồng ngực phập phồng, rõ ràng là rất tức giận, không lâu sau liền bật khóc, tủi thân nói: "Em biết, là em không tốt, cái gì cũng không giúp được anh..."
Nhìn thấy cô ta khóc, Giang Hàn Mặc không khỏi mềm lòng, tiến lên ôm lấy: "Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, đã không khiến cho em có cảm giác an toàn.
Em đừng suy nghĩ nhiều, người ta đến đây ăn cơm, là tình cờ chạm mặt thôi...!Không phải mấy ngày nay anh đều ở bên em sao?"
Ủa...
Hào quang nam nữ chính đều mạnh mẽ kinh khủng vậy đó hả?
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể ân ân ái ái.
Lan Ngọc Dung đứng bên cạnh có chút lúng túng, lúc này rút lui vừa đúng lúc, cô xoay người muốn rời đi, nhưng Thu Nghiên lại gọi cô lại: "Lan Ngọc Dung! Cô khoan hãy đi!"
Lan Ngọc Dung phòng bị nhìn cô ta: "Còn có chuyện gì à?"
"Cô nói đứa bé không phải của Hàn Mặc?"
"Ừ, không phải của anh ta."
"Vậy là của ai?"
"Cô đâu cần phải biết điều đó?"
"Không được, tôi phải biết.
Chỉ vì mấy ngày trước cô lấy đứa bé ra uy hiếp Hàn Mặc, phá hoại tình cảm của chúng tôi.
Ai biết được có phải là cô lạt mềm buộc chặt hay không, được vài ngày lại tới quấy rầy Hàn Mặc.
Trừ khi...!Cô bỏ nó đi!" Thu Nghiên hung dữ nói.
Giang Hàn Mặc cau mày: "Thu Nghiên!"
Lan Ngọc Dung cười lạnh lùng: "Đây là con tôi, người khác không có quyền quyết định việc nó đi hay ở."
"Cô --" Thu Nghiên tiến lên hai bước, Lan Ngọc Dung đứng dựa vào tường, hai tay bảo vệ bụng của mình, "Làm sao? Cô định làm gì phụ nữ có thai?"
Động tác Thu Nghiên có chút do dự.
Giang Hàn Mặc thuận thế kéo cô ta: "Thu Nghiên, đi thôi."
Thu Nghiên lại trở nên quá khích: "Anh lại bênh vực cô ta, rốt cuộc đứa bé đó có phải của anh hay không?"
"Đã nói là không phải..."
"Anh định chứng minh kiểu gì!"
Đương lúc ba người căng thẳng, Chu Văn Quang một bước lao đến, bảo vệ Lan Ngọc Dung đứng trước mặt: "Ngọc Dung, cậu không sao chứ?"
"Không sao."
Chu Văn Quang đại khái cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, anh nhìn chằm chằm Giang Hàn Mặc: "Giang tiên sinh, mong anh quản tốt bạn gái anh.
Đừng làm bạn gái và con tôi bị thương."
Giang Hàn Mặc sắc mặt thay đổi.
Hắn đứng bất động quan sát Chu Văn Quang - con nhà giàu, công tử bột điển hình.
Ỷ vào nhà có tiền, ngày này qua ngày khác ăn không ngồi rồi, chơi bời trong mấy câu lạc bộ cao cấp, còn có một đám bạn nhà giàu ba đời thường nửa đêm nửa hôm chạy đến câu lạc bộ.
Lan Ngọc Dung có từng nhắc qua, chỉ là lúc đó hắn không chú ý tới.
Đứa bé là của Chu Văn Quang?
Hình như...!cũng có khả năng này.
Chu Văn Quang nhìn Giang Hàn Mặc đầy khiêu khích, tên họ Giang này trông có vẻ là người tài giỏi nhưng lại quá nhu nhược, không thể xử lý chuyện nam nữ, nhìn bộ dạng quyến luyến không buông, ngu ngơ khù khờ, đã ăn trong bát lại trông trong nồi* của hắn, thế mà cứ như mình là chuyên gia tình yêu vậy.
*Đã ăn trong bát lại trông trong nồi: ý chỉ đang làm việc này lại ngó sang việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia.
Hừ! Anh đây dù là người thường xuyên đến câu lạc bộ tán gái cũng sẽ không một chân đạp hai thuyền như vậy nhé, có được không!
Má, thằng cặn bã.
Thu Nghiên tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Anh nói đứa bé là của anh?"
"Liên quan gì đến cô.
Bản thân mình không biết chọn bạn trai, còn đòi đi trách ai?" Chu Văn Quang tức giận nói với cô ta, rồi đưa Lan Ngọc Dung rời khỏi hành lang.
Sau khi trở lại phòng bao, Chu Văn Quang không nhịn được lại phàn nàn: "Rốt cuộc cậu vừa ý tên tiểu tử kia ở điểm nào vậy?"
"Trách tôi lúc đầu mắt bị mù.
Được chưa?" Lan Ngọc tự giễu, sau đó lái sang chuyện khác, "Thức ăn vẫn chưa lên à?"
Chu Văn Quang nhìn cô: "Cậu vẫn có tâm tình ăn cơ đấy? Có muốn đổi sang nhà hàng khác hay không?"
"Sao phải đổi? Thức ăn cũng đã gọi rồi, ăn xong tính sau." Lan Ngọc Dung nói.
Chu Văn Quang thở phào nhẹ nhõm: "Được, để tôi gọi họ mang thức ăn lên."
Từng món ăn được mang lên, Lan Ngọc Dung nếm thử một miếng, mùi vị thật sự rất được.
"Đồ ăn ngon!" Cô ăn ngấu nghiến.
Chu Văn Quang nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, không bị hai người ngoài kia làm ảnh hưởng, cũng cười ăn cùng.
"Đây là món gì thế, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon."
"Tôi cũng không biết, hình như là món thịt lợn xào dứa chua ngọt." Chu Văn Quang cười nói, "Tôi để