Trình Nhất Phàm đã từng là một tuyển thủ thể thao điện tử được hai năm, nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước.
Nếu là antifan, nhất thời không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà, sau khi nhận ra, tại sao lại né tránh?
Vậy...!không phải antifan...!
Thì sẽ là ai được?
Không thể nào là người qua đường chứ?
Người qua đường thì anh không nhớ nổi.
Loại cảm giác cào xé tâm can kỳ lạ này khiến Trình Nhất Phàm rất khó chịu.
Lan Ngọc Dung trốn vào quầy lễ tân, nhân viên quầy lễ tân ngẩn người đứng lên, cô nhanh chóng làm động tác ngăn cản: "Cô làm việc của cô đi!"
Cô gái ở quầy lễ tân vừa định mở miệng gọi "Lan tổng", kết quả lại nhìn thấy Lan Ngọc Dung đã đi tới hành lang bên ngoài khu văn phòng chính.
Trình Nhất Phàm ở phía sau cũng tiến vào, cô gái ở quầy lễ tân mắt sáng lên, trong nháy mắt lộ vẻ si mê, cô chào hỏi bằng giọng thân thiện, "Xin hỏi anh là..."
"Trình Nhất Phàm.
Tôi có một cuộc hẹn với Lâm Nguyệt Chiếu, Lâm tổng." Trình Nhất Phàm dừng lại ở quầy lễ tân một lúc, ánh mắt nhìn theo bóng người Lan Ngọc Dung đã đi xa.
"Vâng, mời anh vào đây." Lễ tân đưa Trình Nhất Phàm đến phòng tiếp khách.
Lan Ngọc Dung cũng nghe được ba chữ "Trình Nhất Phàm", trong lòng cô run lên - xong rồi, bằng chứng rành rành, chính là Trình Nhất Phàm!
Mặc dù đã chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên sách, cô cũng đã quyết định giữ lại đứa bé trong bụng một mình nuôi nấng, thậm chí còn tự động tránh xa nam nữ chính, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có thể phát triển gì với cha của đứa bé!
Đây chính là chú nhỏ của cô!
Nguyên chủ phá hỏng tam quan đi quyến rũ người ta, ngủ với người ta, thậm chí còn mang thai con của người đó, đã rất phi đạo đức rồi.
Cô cũng không thể đi phá hủy cuộc sống bình yên của người ta - cô đang có hai "quả bom" trong bụng!
Lan Ngọc Dung đơn phương cảm thấy, chỉ cần cô và Trình Nhất Phàm không gặp nhau, thì việc giữ lại đứa trẻ trong bụng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu...!một khi bọn họ gặp nhau, tâm nguyện bí mật muốn giữ đứa bé lại của cô, chỉ sợ là không thể thực hiện.
Trình Nhất Phàm trong cuốn sách gốc được thiết lập là một người điên cuồng cưng chiều em gái mình, nếu không anh ta đã không cho phép em gái mình làm thư ký bên cạnh một người đàn ông đủ khả năng làm cha của họ, còn thậm chí kết hôn với người đàn ông đó...!
Nếu biết con gái của "em rể" đang mang thai đứa con của mình, anh ta nhất định sẽ đưa cô đi phá thai.
Lan Ngọc Dung bắt đầu hối hận vì hôm nay đã đến công ty.
Phải tìm một nơi để trốn mới được.
Lan Ngọc Dung đang tính toán thì từ trong khúc quanh truyền đến tiếng giày cao gót chạm sàn, một người phụ nữ trong bộ vest màu xám chuyên nghiệp bước ra.
Với khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, cột tóc đuôi ngựa, cô ấy bước đi với dáng vẻ ung dung tao nhã, trông rất có năng lực.
Lan Ngọc Dung thầm đoán - chẳng lẽ người này chính là Lâm Nguyệt Chiếu?
Vâng, cô lại đoán đúng.
Người này chính là Lâm Nguyệt Chiếu.
Lâm Nguyệt Chiếu bất ngờ khi nhìn thấy sếp lớn xuất hiện trong công ty, sắc mặt hơi thay đổi, cô thoải mái đến trước mặt Lan Ngọc Dung: "Lan tổng, sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây vậy?"
Lan Ngọc Dung nói mơ hồ: "À, tình cờ đi ngang qua, nên vào xem một chút." Cô nghe thấy nhân viên quầy lễ tân đang dẫn Trình Nhất Phàm đến phòng tiếp khách ở phía sau, liền dời sự chú ý đi: "Cô có khách? "
Lâm Nguyệt Chiếu gật đầu: "Vâng, là học trưởng của tôi lúc còn học ở trường đại học.
Đến đây để nói chuyện hợp tác."
"Ồ." Thì ra là học trưởng à...!Thế giới này nhỏ thật đấy.
Lan Ngọc Dung không ngừng mở miệng, hỏi tiếp: "Hợp tác gì vậy?"
"Học trưởng đang thiết kế trò chơi, phòng làm việc của họ có một trò chơi, và trang phục nhân vật trong đó rất đặc biệt, chỉ cần sửa đổi một chút là có thể sản xuất đủ bộ trang phục COSPLAY, tôi muốn để bộ phận thiết kế thời trang của chúng ta đảm nhận việc này, cho nên hẹn học trưởng đến nói chuyện một chút." Sếp lớn hỏi, Lâm Nguyệt Chiếu cũng không giấu diếm, đều nói ra.
Dừng một chút, cô ấy lại nói thêm, "Vốn anh ấy không thể đồng ý, mà tôi nghe nói tài chính của họ không thuận lợi, gần đây thiếu tiền, nên muốn xem thử một chút."
Lan Ngọc Dung lộ ra vẻ mặt đột nhiên hiểu, hóa ra là như vậy.
Lâm Nguyệt Chiếu khá có đầu óc kinh doanh.
Nhưng...!
Trình Nhất Phàm thực sự đang thiếu tiền?
Lan Ngọc Dung nhớ Trình Nhất Phàm trong sách rất giàu mà...!
À, cũng có thể là thời cơ chưa đến, suy cho cùng thì dòng thời gian và trọng tâm của cuốn sách không nằm ở các nhân vật phụ...!
Có lẽ lúc này Trình Nhất Phàm đang thiếu tiền, hai ngày nữa người ta lại trở nên giàu có.
Lâm Nguyệt Chiếu nhìn vẻ mặt của Lan Ngọc Dung, không thể xác định được liệu cô ấy có đồng ý chuyện này hay không - vị Đại tiểu thư này trước đây thỉnh thoảng sẽ khua chân múa tay, phá vỡ một số kế hoạch hợp tác của cô - lần này cô hẹn gặp Trình Nhất Phàm quả thật cũng có cất giấu chút ít tâm tư.
"Lan tổng muốn đi cùng không?" Mặc dù nội tâm lo lắng rằng Lan Ngọc Dung có thể phá hỏng kế hoạch của cô, nhưng Lâm Nguyệt Chiếu vẫn hỏi một câu.
Lan Ngọc Dung đang muốn tránh còn không kịp, nghe thấy vậy thì lắc đầu: "Không muốn không muốn, cô đi là được rồi, tôi tin tưởng cô."
Khuôn mặt Lâm Nguyệt Chiếu thoáng qua tia ngạc nhiên, nhưng đó chính xác là điều cô muốn, vì vậy cô nói, "Được, Lan tổng.
Cô muốn uống trà hay cà phê?"
"Nước lọc là được rồi." Lan Ngọc Dung nói.
Lâm Nguyệt Chiếu lại thêm kinh ngạc, rất nhanh gật đầu: "Được."
Khi cô muốn quay người rời đi, Lan Ngọc Dung lại gọi cô lại, dặn dò: "Nguyệt Chiếu, đừng nói với bên kia về việc tôi đến công ty.
Hạng mục hợp tác này, giao cô toàn quyền xử lý."
"Vâng, cảm ơn Lan tổng đã không để tâm đến việc tôi lấy công mưu tư*." Sau khi Lâm Nguyệt Chiếu nói xong, cô đi đến phòng tiếp khách để gặp Trình Nhất Phàm.
*Lâm Nguyệt Chiếu dùng "lấy công mưu tư" ở đây theo mình có lẽ muốn nói là lấy chức trách, vị trí của mình để giúp đỡ (?) công ty của Trình Nhất Phàm.
Lan Ngọc Dung khẽ vỗ ngực, nghiêng đầu nhìn về phía khu văn phòng chung, mọi người từ các phòng ban đều làm việc chăm chỉ, hầu như không có ai chú ý đến cô.
Cô nhân cơ hội này xoay người đi về phía khu văn phòng cá nhân.
Khi nhìn thấy cánh cửa có dòng chữ "Văn phòng Chủ tịch", Lan Ngọc Dung đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đóng cửa lại, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại công ty vào thời điểm không thích hợp, trái lại không thở kịp, trông chẳng khác nào một tên trộm.
"Chào Lan tổng."
"Lan tổng, chị đến rồi."
Trong văn phòng chủ tịch còn có hai trợ lý, đều là những cô gái trẻ đẹp, một người để tóc ngắn, một người để tóc dài.
Người có mái tóc ngắn có đôi mắt to, trang điểm đậm, đánh phấn mắt sáng lấp lánh.
Cô ấy mặc trang phục LO, dáng người thấp bé, cao chưa đến mét sáu, giống như búp bê.
Người tóc dài đang mặc đồ Hán phục, có đôi lông mày mảnh, đôi mắt quả hạnh, đuôi mắt được kẻ