Editor: TulaBachu1316
Tạ Bạch Lộ có chút hiểu được, gia đình này là lén lút bán đồ ăn uống, cho nên mới lén lén lút lút như vậy.
Thấy Đường Lập Nghiệp đã cúi đầu ăn, Tạ Bạch Lộ cũng nhanh động thủ.
Sữa đậu nành rất đậm, bỏ chút đường, ăn chung với bánh đường, vị rất ngon, tay nghề thực sự rất tốt.
Đường Tự Lập ăn rất nhanh, anh ăn xong liền đi trả tiền, quay lại còn nói nhỏ với Tạ Bạch Lộ: “Nhà này không nhận phiếu lương thực, cho nên chúng tôi thường tới ăn.
”Tạ Bạch Lộ gật gật đầu, quả nhiên bất cứ thời điểm nào đều có những người biết động não, vẫn có thể tận dụng khả năng để cải thiện cuộc sống.
Uống sữa đậu nành nóng, lại ăn bánh đường, toàn thân nóng lên, Tạ Bạch Lộ ở trạm xe buýt tranh trả tiền vé xe với Đường Tự Lập.
Cô đề xuất muốn trả tiền sữa đậu nành và bánh đường, Đường Tự Lập không đồng ý, liền chỉ có thể trả một phần tiền vé xe buýt.
Đường Tự Lập là người tương đối hay nói, cả đoạn đường anh giới thiệu cảnh vật bên đường cho Tạ Bạch Lộ, lại nói về những chuyện thú vị trong trường học, bầu không khí vẫn thực sự hòa hợp.
Đến xưởng dược, Phùng Bảo Trân đã về đến nhà rồi, đang làm cá trong bếp.
Đường Tự Lập đưa quà mà anh mua đến, ngoài bánh ngọt, đồ hộp mua ở cửa hàng, trong túi anh còn có hai bao thuốc lá đặc cấp.
Phùng Bảo Trân vô cùng vui vẻ, cảm thấy con út nhà họ Đường chắc chắn là thích Tạ Bạch Lộ rồi, mới tặng nhiều đồ tốt như vậy.
“Hai đứa cùng nhau về như vậy?