Editor: TulaBachu1316
Bởi vì thời này nông thôn và thành thị vẫn có sự khác biệt lớn, người dân ở quê thậm chí không thể mặc được những chiếc áo đan từ sợi tháo từ găng tay này, nếu điều kiện tốt, họ sẽ mua quần áo vệ sinh, điều kiện kém, mùa đông chỉ mặc áo dài tay, bên ngoài khoác áo bông độn, gió thổi cái là tứ phía đều phồng lên.
Tạ Bạch Lộ không chỉ mặt áo vải sợi, người và mặt mũi cũng không gầy, vừa nhìn là biết được gia đình nuôi dưỡng không tệ.
“Đứa trẻ ngốc, cháu chạy vào đây làm gì? Ra ngoài nói chuyện với tiểu Đường đi.
” Phùng Bảo Trân cười đẩy đẩy Tạ Bạch Lộ.
Tạ Bạch Lộ giả ngốc: “Cậu 3 kêu cháu nấu món cá.
”“Vậy cũng không được để tiểu Đường một mình ở ngoài đó chứ.
”“Cậu 3 rất mau là về đến rồi.
”Quả nhiên, lời vừa nói xong, Phạm Bảo Mộc đã về đến, trong tay còn bưng một nồi nhôm, xem như bảo bối đi vào nhà bếp.
“Thị hầm mua về rồi đây.
” Phạm Bảo Mộc nói: “Thứ đồ này uống rượu rất ngon, buổi tối tôi muốn cùng tiểu Đường uống hai chén.
”“Tiểu Đường đã đến rồi, ông mau ra ngồi cùng người ta đi.
” Phùng Bảo Trân đuổi ông ra ngoài.
Thời buổi này, thịt hầm ở nhà hàng quốc doanh chính là hàng thật giá thật, làm ngày nào bán ngày đó, tuyệt đối không có hàng tồn, Phạm Bảo Mộc mua thịt hầm trong đó có tim lợn, thịt thủ lợn, không phải là phần ngon nhất, nhưng cũng rất xa xỉ rồi.
Tạ Bạch Lộ nghĩ