"Lâm Thanh Nghiên, cô đang làm gì thế?"
An Cửu xuyên qua hành lang, nhìn về phía thiếu nữ thanh y cầm bút lông ngồi trong đình hóng gió.
Lúc này, mấy người đã rời khỏi núi Vũ Di, thuê một căn nhà ở thị trấn cách đó không xa, ba người cùng nhau ở trong nhà.
Ba người này tất nhiên là An Cửu, Lâm Thanh Nghiên, Hạ Tử Kình, về phần Phi Trần, sau khi rời núi, Phi Trần liền chính thức từ biệt An Cửu.
Nếu đã đưa người đến, hắn cũng phải đi làm chuyện của mình.
"Là An Cửu à......" Lâm Thanh Nghiên uể oải quay đầu.
Từ ngày Hạ Tử Kình hạ chiến thư với Du Thiên Hạc tới nay, thiếu nữ vẫn luôn là cái dạng này, làm cái gì cũng uể oải ỉu xìu.
An Cửu tất nhiên hiểu, Lâm Thanh Nghiên đây là đang lo lắng cho an nguy của Hạ Tử Kình.
Lúc trước nàng đâu biết rằng, người Hạ Tử Kình muốn tìm là Du Thiên Hạc chứ?
Kia chính là Kiếm Thần nổi danh lừng lẫy, tuy rằng ở ẩn nhiều năm, nhưng võ công ông ta sớm đã đạt đến trình độ siêu phàm, tuyệt đối đứa trẻ non nớt như Hạ Tử Kình không thể so sánh.
Huống chi Du Thiên Hạc cũng nói, ông ta vừa xuất kiếm, liền có người chết.
Hạ Tử Kình mới bao lớn, sao có thể so sánh với Kiếm Thần có kiếm đạo vài thập niên?
Một trận chiến này, cơ hồ trăm phần trăm hắn sẽ chết.
Lâm Thanh Nghiên sợ muốn chết, nàng cũng không phải chưa từng khuyên Hạ Tử Kình, đáng tiếc mới nói hai câu, Hạ Tử Kình liền đánh gãy lời nàng, ý hắn đã quyết, cho dù như thế nào cũng phải quyết chiến với Du Thiên Hạc.
Hạ Tử Kình đã quyết, Lâm Thanh Nghiên cũng không có cách nào.
Cách ngày khiêu chiến càng gần, Lâm Thanh Nghiên càng sầu lo, thậm chí đêm không thể ngủ, dung nhan vốn thanh lệ cũng xuất hiện quầng thâm mắt, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy.
"Ta nghĩ truyền tin cho Bùi Tịch, bảo huynh ấy tới đây một chuyến...... Y thuật của huynh ấy giỏi, nếu đến lúc đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể lập tức chữa trị cho huynh ấy......" Lâm Thanh Nghiên ấp a ấp úng nói.
Hiển nhiên, nàng đã chuẩn bị tốt nếu Hạ Tử Kình sẽ thất bại.
Thậm chí, có lẽ nàng còn chuẩn bị tốt hắn sẽ chết.
Nhìn mắt đen của thiếu nữ, An Cửu nhẹ nhàng thở dài một hơi, an ủi nàng: "Đừng lo lắng, chuyện tương lai ai cũng không nói trước được, có lẽ Hạ đại ca có thể thắng chăng?"
Lâm Thanh Nghiên cắn môi lắc đầu, không phản bác, nhìn biểu tình cũng không quá tin tưởng.
Nàng vẫn tính viết thư cho Bùi Tịch, tuy Bùi Tịch mới trở về, nhưng khi Lâm Thanh Nghiên kinh hoảng, người duy nhất nghĩ đến vẫn là Bùi Tịch.
Ở trong lòng nàng, Bùi Tịch vẫn luôn là ca ca nhà bên bảo vệ nàng, mỗi lần gặp khó khăn, nàng luôn quen hướng hắn xin giúp đỡ.
Nhưng Lâm Thanh Nghiên giương mắt, nhìn An Cửu, tâm tình lại có chút phức tạp.
Nàng miễn cưỡng cong môi, nói: "An Cửu, cô muốn viết thư cho Bùi Tịch không? Đúng lúc gửi đi cùng ta."
Tuy rằng ngày thường Bùi Tịch đối với nàng trước sau như một, Lâm Thanh Nghiên cũng nhạy bén nhận ra, từ sau khi An Cửu tới, Bùi Tịch đối với nàng không còn quan tâm như trước.
Hai người bọn họ có ở bên nhau hay không, Lâm Thanh Nghiên không rõ lắm.
Nàng chỉ cảm thấy, một mình mình gửi thư đi, cũng không biết có tới tay Bùi Tịch hay không, hơn nữa có An Cửu, Bùi Tịch sẽ trả lời lại.
Trải qua bị lạnh nhạt, Lâm Thanh Nghiên đã không còn xác định được trọng lượng của mình trong lòng Bùi Tịch.
Bùi Tịch coi trọng An Cửu, nàng đều có nhìn ra.
An Cửu tựa hồ không biết suy nghĩ trong lòng nàng, cười gật đầu nói: "Được nha."
Nói xong, nàng cũng ngồi xuống, mài mực đề bút, cúi đầu bắt đầu viết thư.
Bức thư này nàng viết hồi lâu, Lâm Thanh Nghiên ở một bên nhìn, chỉ thấy lá thư cực dài, ước chừng An Cửu viết vài trang, mặt trước mặt sau đều đầy chữ.
Thật lâu sau, thiếu nữ buông bút, đón nhận ánh mắt khiếp sợ của Lâm Thanh Nghiên, ngượng ngùng cười cười, đưa thư: "Ta viết xong rồi, cùng nhau gửi đi đi."
Lâm Thanh Nghiên vội vàng cất thư của hai người, mặc dù trong lòng không giấu được tò mò, nàng cũng không xem trộm.
Chỉ là trong lòng không ngăn được cảm thán, tình cảm của An Cửu và Bùi Tịch thật tốt.
Nghĩ như vậy, nàng liền không nhịn được hỏi: "An Cửu, ngày đó sao cô không đi cùng Bùi Tịch đến Dược Vương Cốc? Trong Dược Vương Cốc cực kỳ an toàn, cô trở về với huynh ấy, liền không cần lo lắng Tiên Vô Mệnh theo dõi cô."
An Cửu khựng lại một chốc, mím môi nói: "Chỉ là ta không muốn để huynh ấy lâm vào nguy hiểm, chân của huynh ấy, bản thân còn khó bảo toàn, nếu muốn bảo vệ ta, hẳn là rất khó, huống hồ......"
Nói tới đây, nàng lại đột nhiên trầm mặc.
Lâm Thanh Nghiên nghiêng nghiêng đầu: "Huống hồ cái gì?"
Sắc mặt thiếu nữ váy đỏ trắng bệch, như là nghĩ đến chuyện sợ hãi, nuốt câu chưa nói hết xuống, dường như không sao: "Không có gì."
Lâm Thanh Nghiên nghe vậy cũng không để ý, nội tâm nàng lo lắng cho Hạ Tử Kình hơn, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Lâm Thanh Nghiên cầm thư rời đi, nàng muốn đi gửi thư. Đáng tiếc thư An Cửu quá nhiều, bồ câu đưa thư chỉ mang theo trọng lượng có giới hạn, Lâm Thanh Nghiên không thể không triệu hoán vài con bồ câu đưa tin, chuyển thư theo từng đợt.
Lúc triệu hoán bồ câu ở trong viện, Lâm Thanh Nghiên có thể nghe thấy hậu viện truyền đến từng tiếng xé gió.
Đó là tiếng đao kiếm xẹt qua không khí, nhanh chóng lại sắc bén.
Sau khi gặp Du Thiên Hạc, Hạ Tử Kình liền biến thành như vậy, mỗi ngày luyện kiếm không biết ngày đêm, mặt trời chưa sáng đã dậy, mãi cho đến khi các nàng chìm vào giấc ngủ, tiếng luyện kiếm cũng không ngừng nghỉ.
Hậu viện vốn có một bụi cây và hai cây nhỏ, đều bị Hạ Tử Kình liều lĩnh luyện kiếm mà tàn sát bừa bãi thành một đống hỗn độn, cây nhỏ đã sớm bị chặt đứt, bụi cây cũng bị nhổ tận gốc, hậu viện thành một mảnh đất trống hoang vu, ngày thường An Cửu và Lâm Thanh Nghiên cũng không dám đi qua.
Lâm Thanh Nghiên đưa thư xong trở về, An Cửu thấy sắc mặt nàng càng thêm khó coi, liền đoán một chốc nàng đi ra ngoài này nhất định là nghe thấy tiếng ở hậu viện, cho nên tâm trạng càng xấu.
Nghĩ nghĩ, An Cửu nói: "Ta muốn nói, kỳ thật Hạ đại ca có khả năng thắng rất lớn."
Nghe nàng nói như vậy, thiếu nữ thanh y chuyển mắt, ngữ khí chờ đợi: "Thật vậy chăng?"
An Cửu dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, cô nghĩ sao, Du Thiên Hạc cũng già như vậy rồi, hơn nữa ngày đó cô nghe bọn họ nói chuyện không? Tiền bối Du Thiên Hạc vừa thấy liền rất tán thưởng Hạ đại ca, ông ta còn là sư tổ của Hạ đại ca, ông lão cũng là ngóng trông tiểu bối, ông ta không thể nặng tay với Hạ đại ca, nếu ông ta thật sự không muốn người chết, ông ta còn có thể không khống chế được kiếm trong tay chính mình sao?"
An Cửu cảm thấy Lâm Thanh Nghiên đã hiểu lầm, Du Thiên Hạc nói xuất kiếm người hẳn phải chết, nhưng ông ta cũng không nói Hạ Tử Kình nhất định sẽ chết!
An Cửu đọc qua nguyên tác nên rõ, lần này Hạ Tử Kình quyết chiến với Kiếm Thần cũng không phải là khảo nghiệm sống chết, thậm chí đối với Hạ Tử Kình mà nói, vẫn là một lần gặp thật lớn.
Quyển sách《 Nhất kiếm phi sương 》 này là một quyển võ hiệp nam chủ, sách viết từ góc độ của nam chính Hạ Tử Kình, tất nhiên cũng là một quyển tiểu thuyết theo phong cách Long Ngạo Thiên.
Nam chính Long Ngạo Thiên có được hết thảy, Hạ Tử Kình cũng có.
Bắt đầu là cô nhi, có sư phụ thần bí lại mạnh, còn có thiên phú có thể lấy yếu thắng mạnh, càng cản càng hăng, khiêu chiến vượt cấp, mỹ nhân nhìn thấy hắn liền thích, người khác mong cũng không được.
Sự kiện tìm Kiếm Thần này, một là giải thích thân thế của nam chính, cũng giúp nam chính từ vô cớ xuất binh biến thành truyền nhân của Kiếm Thần, hoàn toàn lọt vào mắt đại chúng và đạt được địa vị cực cao trong giang hồ.
Thứ hai đó là được Kiếm Thần truyền thừa.
Thứ ba là thúc đẩy tuyến tình cảm của nam nữ chính.
An Cửu nhớ rõ, trong sách khi viết đến đoạn này, bởi vì đôi tiểu tình lữ Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đều không biết kết quả quyết chiến, cũng ôm ý niệm cực kỳ bi quan, trước nguy cơ về sống chết, tuyến tình cảm của hai người cuối cùng có tiến triển lớn.
Đêm trước trận quyết chiến, Lâm Thanh Nghiên chủ động thổ lộ với nam chính, cuối cùng nam chính cũng sáng tỏ tâm ý của mình, đáp ứng Lâm Thanh Nghiên nếu hắn thắng, hai người sẽ ở bên nhau.
Đương nhiên, kết quả quyết chiến tất nhiên là Hạ Tử Kình thắng.
An Cửu nghĩ không lâu trước đây khi rời khỏi núi Vũ Di, nhìn thấy vị Du Thiên Hạc phảng phất như u hồn, liền có chút thổn thức.
Từ trong miệng Hạ Tử Kình biết được Nguyễn Tâm Nhu qua đời năm trước, Du Thiên Hạc liền giống như mất hồn, ông lão hạc phát đồng nhan ban đầu, đột nhiên thành một ông lão tuổi xế chiều.
An Cửu đều có thể nhìn ra, Du Thiên Hạc đây là không có niệm tưởng, trụ cột sinh mệnh biến mất.
Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên lại không phát giác.
Bọn họ nào biết rằng, chết dưới kiếm Du Thiên Hạc, không phải Hạ Tử Kình mà là chính Du Thiên Hạc chứ?
Có lẽ năm đó, Du Thiên Hạc đối với Nguyễn Tâm Nhu, cũng không phải chưa từng có tình cảm đi?
Chỉ là ở trong lòng ông ta, tình yêu sẽ ảnh hưởng đến kiếm đạo.
Vì để Nguyễn Tâm Nhu chuyên chú kiếm đạo, ông ta cũng có thể ẩn cư nhiều năm như vậy, sao vì tình cảm trong lòng mà phá hư kiếm đạo của nàng.
Đối với gút mắt tình cảm của Kiếm Thần đời trước, An Cửu cũng chỉ thở dài.
Nghe An Cửu phân tích có căn cứ như vậy, ánh mắt ảm đạm của Lâm Thanh Nghiên dần dần sáng lên.
Nàng vốn dĩ chỉ muốn nghe an ủi, lại không nghĩ An Cửu nghĩ sâu, nói được đạo lý như vậy!
Lâm Thanh Nghiên nghe cũng cảm thấy, Du Thiên Hạc quyết tâm muốn chết, khi quyết chiến sẽ không khó dễ Hạ Tử Kình.
"An Cửu, sao cô biết những chuyện đó?" Dù kinh hỉ rất nhiều, nàng cũng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, sao An Cửu lại biết chuyện giữa Du Thiên Hạc và Nguyễn Tâm Nhu?
50 năm qua, năm đó dù xảy ra bao nhiêu chuyện thì cũng đã sớm mai một theo thời gian, ngay cả Du Thiên Hạc, hiện giờ cũng chỉ dư lại một cái danh Kiếm Thần như sấm bên tai, đến nỗi chuyện trên người ông ta, lại không ai biết.
An Cửu đắc ý hất cằm: "Ta cũng có con đường của riêng ta, các người không nên coi khinh ta."
Lâm Thanh Nghiên lúc này cũng không có thời gian hỏi cặn kẽ, lòng nàng tràn đầy vui mừng, đứng dậy liền nói: "Cảm ơn cô An Cửu, chuyện này ta nhất định sẽ nói cho Hạ đại ca, nếu huynh ấy biết mình có thể thắng, sẽ không cần luyện kiếm mỗi ngày."
Mấy ngày nay nhìn hắn luyện kiếm miệt mài, Lâm Thanh Nghiên đau lòng vô cùng, vẫn luôn muốn hắn nghỉ một chút.
An Cửu vội vàng giữ chặt nàng, nói: "Cô ngốc quá, ngàn vạn lần đừng đi!"
Lâm Thanh Nghiên lắp bắp kinh hãi, "Vì sao?"
An Cửu nói: "Nếu cô nói với huynh ấy, Hạ đại ca cảm thấy thắng như vậy cũng vô dụng thì làm sao bây giờ? Cô cũng biết tính Hạ đại ca, huynh ấy chính trực như vậy, chuyện cũng không phải không thể làm ra."
Lâm Thanh Nghiên nghe vậy, bước chân ngừng lại,
ngồi trở lại bên cạnh bàn, bừng tỉnh nói: "Cô nói rất đúng, Hạ đại ca đúng là người như vậy, ta thiếu chút nữa làm chuyện xấu."
Nàng cảm kích nhìn về phía An Cửu, thật lòng nói: "An Cửu cô thật thông minh, cảm ơn cô nhắc nhở ta."
An Cửu hơi mỉm cười, giảo hoạt nói: "Ta còn có một chủ ý, có thể để cô hiểu rõ tâm ý của Hạ đại ca."
Lâm Thanh Nghiên lúc này đã không còn uể oải như trước, lời An Cửu đích xác an ủi được nàng, mặt thiếu nữ ửng hồng, mặc dù biểu tình ngượng ngùng, vẫn không nhịn được thò qua, giọng như muỗi kêu hỏi: "Chủ ý gì?"
An Cửu cũng không muốn thay đổi cốt truyện, sở dĩ khuyên Lâm Thanh Nghiên, cũng chỉ là muốn trấn an nàng thôi.
Đương nhiên, chủ yếu nàng không muốn Bùi Tịch tới đây.
"Bùi Tịch" ở Dược Vương Cốc là được, vở kịch lớn kế tiếp là ứng phó Tiên Vô Mệnh.
Nếu Bùi Tịch đến bên cạnh nàng, vậy có Hạ Tử Kình một bên nhìn cũng vô dụng, nàng căn bản trực tiếp dê vào miệng cọp.
Hai thiếu nữ bên này thì thầm nói chuyện với nhau, bên kia, bồ câu đưa tin mang theo thư nặng trĩu, một đường trèo đèo lội suối, bay hướng Dược Vương Cốc.
Còn chưa bay được xa, đã bị chặn nửa đường.
Tương giao với sơn trang đúc kiếm nhiều năm như vậy, Bùi Tịch tất nhiên nhận ra bồ câu đưa tin của sơn trang, hắn sớm gọi người chú ý hướng đi của ba người kia trong tiểu viện, khi Lâm Thanh Nghiên triệu hoán bồ câu đưa tin, hắn đã phát hiện hành động của nàng.
Hành động ngăn bồ câu đưa tin này, hắn nửa điểm ngượng ngùng cũng không có.
Trước khi mở thư, hắn liền biết đây là thư xin hắn giúp đỡ. Không phải biết trước, mà là kiếp trước đã trải qua một lần.
Kiếp trước Bùi Tịch không tới, khi đó hắn ở Ngàn Sát Các hấp thụ hạt bồ đề, cũng không thể tới.
Kiếp này muốn đi hay không?
Trong lòng Bùi Tịch một bên cân nhắc, một bên mở giấy viết thư, nhưng lọt vào mắt lại là một hàng chữ cực kỳ quen thuộc.
Là chữ của An Cửu.
Hắn từng nhận rất nhiều thư của An Cửu, mỗi một lần đều là ban đêm.
Nhưng từ khi rời trấn Kim Xà, nàng cực ít gửi thư cho hắn, có khi hắn gửi qua, nàng thậm chí còn lười trả lời, ý xa cách rõ như ban ngày.
Bùi Tịch đã không nhớ rõ, lần trước gửi thư là khi nào.
Hình như là không lâu trước đây ở chùa Vô Âm, nàng hẹn gặp hắn —— hiện giờ nhớ lại, cảm giác phảng phất đã qua mấy đời.
Bùi Tịch khi đó liền hiểu, hắn và nàng bắt đầu xé rách mặt, sau này không nhận được thư của thiếu nữ nữa.
Hắn lại không nghĩ rằng, sẽ nhận được thư sớm như vậy.
Khác với quá khứ, lúc này thiếu nữ gửi thư cực kỳ nghiêm túc, không giống như trước, ngôn ngữ đều là quấn quýt si mê thân mật, thỉnh thoảng còn không biết xấu hổ mà viết chút lời yêu, mỗi lần đều khiến hắn nhíu mày, tiền đình một trận mới có thể bình phục tâm trạng tiếp tục đọc.
Lúc này, trên thư chỉ viết chút từ ngữ quan tâm, sau đó là một ít việc vặt hằng ngày.
Một xấp giấy, viết ngày nọ đi đâu ăn gì, thuốc hắn đưa rất đắng lần sau phải làm ngọt một chút, trong phòng ban đêm có chuột gặm chân giường, sợ tới mức nửa đêm nàng không ngủ vân vân.
Đọc xong,