Quyết chiến vẫn tới.
Sáng sớm hôm đó, trời còn tờ mờ sáng, ba người liền ra cửa.
Địa điểm ước định ở núi Vũ Di, trên một nơi hoang vắng. Nơi này địa thế cao, địa hình tương đối bằng phẳng, xung quanh không có cây cối, chỉ có một mảnh hoàng thổ và đá, là lôi đài thiên nhiên vô cùng tốt.
Nơi này đã sớm định xong, mấy người một đường không nói chuyện đi tới nơi, Du Thiên Hạc còn chưa đến, nhưng đã nhìn thấy không ít người giang hồ canh giữ ở xung quanh lôi đài xem náo nhiệt.
Nhìn thấy đoàn người đến, tầm mắt mọi người đều dời qua.
Nhưng mọi người cũng biết lúc này không phải lúc nói chuyện, bởi vậy cũng không có ai tiến lên, chỉ ở một bên vây xem.
Hạ Tử Kình đi thẳng đến giữa lôi đài, khoanh tay bất động.
Hắn rũ mắt, không nhìn ai, như là đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
An Cửu nhìn xung quanh, kéo Lâm Thanh Nghiên tìm vị trí thích hợp để quan sát trận chiến mà không bị ảnh hưởng, đó là một cục đá lớn, An Cửu không biết võ, liền bảo Lâm Thanh Nghiên dẫn theo nàng, hai người an tĩnh ngồi trên tảng đá lớn.
Tâm tình Lâm Thanh Nghiên lúc này vẫn tốt, An Cửu đã khuyên bảo, bản thân nàng hôm qua cũng nói chuyện nghiêm túc với Hạ Tử Kình, giờ khắc này, nàng đã không còn cảm thấy Hạ Tử Kình sẽ chết, ngược lại tràn ngập tin tưởng hắn.
Đại khái đây là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Hiện tại ánh mắt Lâm Thanh Nghiên nhìn Hạ Tử Kình, tựa như nhìn anh hùng đội trời đạp đất.
Trong mắt nàng tràn đầy chờ đợi, chờ đợi đại anh hùng khải hoàn trở về, cùng nàng thành một đôi thần tiên quyến lữ.
An Cửu nhìn biến hoá của hai người, cũng không nói gì.
Thời gian thoáng qua, chẳng mấy chốc trời đã sáng hẳn, người nghe tin đến nơi này cũng ngày càng nhiều, khoảng đất trống bên cạnh đã chật kín, ngay cả trên vách núi đá xa hơn, đều là bóng dáng của nhân sĩ giang hồ.
An Cửu còn thấy một số gương mặt quen thuộc, ví dụ mấy thiếu hiệp trẻ mặc đồ phái Hoa Sơn, nàng từng gặp ở thành Bình Lan, còn nói qua mấy câu.
Còn có vị hiệp sĩ dùng đao Mục Lỗi từng gặp ở trấn Kim Xà, lúc này hắn không đến một mình, hiệp nữ đi bên cạnh cũng sử dụng bội đao.
Nhìn kỹ, đúng là cô nương luận võ kén rể.
Thật ra chưa thấy Kim Yến Uyển, đại khái còn đang bận việc ở sơn trang Kim Xà, không có thời gian ra ngoài xem náo nhiệt.
Khi nàng nhìn qua, những người nhận ra nàng cũng gật đầu chào hỏi với nàng.
Bất tri bất giác, trên thế giới này, nàng vậy mà cũng quen không ít người.
Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời lên cao, gần tới thời gian ước định, Du Thiên Hạc vẫn chưa đến.
Mọi người chờ đến mất kiên nhẫn, vào tháng sáu này, mặt trời vừa ló cả người liền mồ hôi ướt đẫm. Người giang hồ vây xem phần lớn có võ nghệ bình thường, tất nhiên không thể bình tĩnh, càng chờ càng bực bội.
Những người xuất thân danh môn, võ nghệ cao cường, nhưng thật ra rất kiên nhẫn, cũng không châu đầu ghé tai giống người khác, đều lo chuyện mình hoặc là đả tọa điều tức, hoặc là trầm mặc không nói.
Cuối cùng có người không nhịn được hô: "Vị Hạ thiếu hiệp này, ngươi bảo đảm người ngươi khiêu chiến là Kiếm Thần Du Thiên Hạc? Sợ không phải bọn chuột nhắt vô danh mạo danh thay thế, hiện giờ không dám tới chứ?"
Hạ Tử Kình vẫn luôn ôm kiếm đứng đó, mặc kệ động tĩnh xung quanh như thế nào, hắn trước sau lặng im như núi cao phía sau.
Mặc dù có người lên tiếng oán giận, hắn cũng bất động không nói, như chìm vào suy nghĩ của bản thân, nhập định tại chỗ, mí mắt cũng không nâng.
Người nọ thấy Hạ Tử Kình không lên tiếng, tự giác mất thể diện, đang muốn nói vài câu, lại nghe một tiếng xé gió bỗng nhiên tới, phảng phất giống như vũ khí sắc bén xé toạc bầu trời, không khí cũng bị xé rách mà phát ra một tiếng rít.
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía thanh âm, lại thấy thân ảnh một ông lão áo tang phiêu đãng, quỷ mị từ tầng tầng lớp lớp rừng phía xa bay tới.
Giờ phút này bọn họ đều ở phía trên đài, phía dưới vách núi cao mấy chục mét, ông lão đạp lên một ngọn cây, như là một chiếc lông chim không có trọng lượng, mũi chân đặt lên ngọn cây, tới vách núi dùng một động tác lạ, dễ như trở bàn tay nhảy lên đài.
Thấy tình cảnh vậy, tất cả mọi người ngậm miệng lại.
Ông lão lộ ra thân pháp khinh công quỷ mị, mạnh mẽ chứng minh, võ công của ông ta tuyệt đối không phải tầm thường.
An Cửu phát giác, sắc mặt Lâm Thanh Nghiên lại trắng đi.
Nàng đang muốn khuyên bảo một câu, lại chợt thấy một ánh mắt dừng trên người mình.
Ánh mắt vô hình vô chất không có trọng lượng, nhưng người thường có thể nhận ra bản thân bị nhìn chăm chú, tuy nhiên, ánh mắt có lẽ vẫn tồn tại chút lực lượng khác.
Ánh mắt nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc.
An Cửu ngồi cao, tướng mạo nàng lại xuất chúng, tất nhiên tiếp nhận không ít ánh mắt rửa tội. Nhưng những tầm mắt đó đều nhẹ nhàng giống gió, xẹt qua liền thôi, chưa từng thu hút sự chú ý của nàng.
Duy chỉ có ánh mắt này, như một cái móc vô hình, lại như tơ nhện dính nhớp, không biết từ đâu mà đến, rơi xuống người nàng, không vứt đi được.
An Cửu đưa mắt nhìn bốn phía, người xung quanh quá nhiều, thật sự không tìm ra ánh mắt kia.
Người nọ tựa hồ nhận ra nàng đang tìm hắn, tầm mắt ác ý ở trên người nàng xoay chuyển, cảm giác bị nhìn trộm càng thêm mãnh liệt, An Cửu thậm chí có ảo giác toàn thân đều bị li3m một lần.
Trong lòng An Cửu sao không rõ, người đang nhìn nàng là ai.
Nàng vốn dĩ cũng đã chuẩn bị, ở chỗ này gặp được Bùi Tịch, chỉ là không nghĩ tới, hắn thật sự tới.
Hắn không sợ bị người khác phát hiện sao?
Trong nguyên tác hắn không xuất hiện ở hiện trường quyết đấu, Du Thiên Hạc là lão tiền bối đã đạt đến trình độ siêu phàm, Bùi Tịch không nắm chắc chiến thắng, liền không thể tới đây.
Giai đoạn trước Bùi Tịch thật sự dè dặt lại cẩn thận, giờ ẩu muốn chết.
Tâm tình An Cửu rất phức tạp, bởi vì nàng mơ hồ đoán được nguyên do hắn đến đây.
Hắn vẫn không từ bỏ muốn bắt nàng đi.
Thoát khỏi sự khống chế của hắn, sao Bùi Tịch có thể mặc kệ nàng tiếp tục hành tẩu bên ngoài, tất nhiên hắn muốn nhốt nàng vào Ngàn Sát Các, hoặc là hạ thuốc khống chế hoặc là cầm tù, chờ hắn tìm được cổ song sinh đổi mạng.
Dù sao nàng đã phản bội hắn, là một nước cờ phế.
An Cửu lại không thể đi cùng hắn, ít nhất hiện tại không được.
Xem ra kế tiếp nàng phải theo sát Hạ Tử Kình, tốt nhất đừng cách hắn dù nửa bước.
An Cửu bên này yên lặng tính toán, bên kia Du Thiên Hạc đã đứng đối diện Hạ Tử Kình.
Hai người một già một trẻ đối mặt nhau, Hạ Tử Kình chậm rãi rút trường kiếm trong tay, vốn là một thanh kiếm bình thường, còn từng bị người ác ý làm tổn hại một lần, sau đó lại được Lâm Thanh Nghiên tỉ mỉ rèn, thêm vào kim cương trân quý, vừa tuốt ra khỏi vỏ liền lập loè một tia sáng trắng như tuyết.
Trên vỏ kiếm treo tua kiếm Lâm Thanh Nghiên chế tác, vốn dĩ vỏ kiếm cổ xưa đơn sơ, cũng tăng thêm một phần sinh động.
Nếu so sánh, rất khác kiếm của Du Thiên Hạc.
Vỏ kiếm của ông ta là gỗ mục nát, rút kiếm ra, là rỉ sắt loang lổ bám đầy, ông ta thậm chí còn không mài kiếm, cầm thanh kiếm rỉ sét loang lổ kia giằng co với Hạ Tử Kình.
Hạ Tử Kình cắn chặt răng, nói: "Tiền bối, xin chỉ giáo."
Mới hơn mười ngày không gặp, Du Thiên Hạc thoạt nhìn càng già nua, lộ rõ bộ dáng ông lão tuổi xế chiều.
Du Thiên Hạc rũ đầu, tóc hoa râm bay bay trong gió, đầu ngón tay ông ta vuốt v e mũi kiếm, ngữ khí hồi tưởng nói: "Kiếm này của ta, đã nhiều năm không ra khỏi vỏ, nó tên là Hàn Thương."
Hạ Tử Kình nói: "Kiếm này tên là Thanh Ảnh."
Thanh kiếm này vốn không có tên, Hạ Tử Kình cũng không phải kiếm khách yêu kiếm thành si, kiếm này hắn chỉ mua mấy lượng bạc từ tiệm rèn, hắn vốn tính, chờ có tiếng sẽ dùng thêm chút tiền đến sơn trang đúc kiếm mua một thanh kiếm tốt.
Sau đó kiếm gẫy, Lâm Thanh Nghiên hao phí tâm lực thức suốt đêm đúc kiếm cho hắn, Hạ Tử Kình liền vì lần đúc lại này mà đặt tên.
Vì sao gọi là Thanh Ảnh, là ngày hắn lấy kiếm, trên mũi kiếm trắng mới tinh phản chiếu thân ảnh thiếu nữ, hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.
Du Thiên Hạc đột nhiên nói: "Ngươi đột phá rồi."
Đều tu kiếm đạo, Du Thiên Hạc tự nhiên nhạy bén với hơi thở quanh thân Hạ Tử Kình, vừa rồi ông ta đã mơ hồ nhận ra điều đó, hiện giờ đã hoàn toàn được chứng thực.
Khí tức trên người kiếm khách trẻ tuổi đã khác so với lần trước, càng thêm nội liễm dày đặc, kiếm đạo vốn không có mục tiêu, cũng đột nhiên tìm được một con đường.
Du Thiên Hạc quan sát kỹ lưỡng Hạ Tử Kình: "Vì sao kiếm đạo của ngươi....?"
Hạ Tử Kình nói: "Là tình."
Du Thiên Hạc ngạc nhiên, sau một hồi cười to: "Vậy mà là tình! Vậy mà tình nhập kiếm đạo!"
Ông ta cười đến nước mắt cũng tuôn ra, đầu đầy tóc bạc rạng rỡ dưới ánh nắng, càng thêm vẻ tang thương.
"Ta cũng không biết, còn có tình kiếm...... Thôi thôi, ngươi liền cho ta xem, kiếm có tình là như thế nào đi!"
Dứt lời, ông ta vung kiếm, nhất kiếm đã ra.
Cao thủ tuyệt đỉnh so chiêu, thường là một chiêu định sinh tử.
Khi Hạ Tử Kình rời núi là cao thủ võ lâm hàng đầu, hiện giờ tìm được đạo của mình, càng tiến thêm một bước, dù đã là cao thủ đứng đầu, nhưng vẫn kém Du Thiên Hạc một bậc.
Kém không phải ở kỹ xảo, mà là số năm tích luỹ.
Tất nhiên Du Thiên Hạc hiểu đạo lý này, cho nên ông ta tự áp chế nội lực, chỉ so kiếm đạo với Hạ Tử Kình.
Nhất kiếm này giản dị tự nhiên, cực khác với đồn đãi kiếm chiêu của Kiếm Thần trước đó, nhưng Hạ Tử Kình lại nhìn ra vô số kiếm trong đó.
Ra chính là nhất kiếm, trong đó lại ngưng kết thành quả mấy chục năm kiếm đạo của Du Thiên Hạc, tuyệt đối không đơn giản như người khác thấy.
Trong số những người xem xung quanh, người võ công tầm thường không nhìn ra nhiều, một số kiếm khách thành thạo về kiếm đạo lại nhìn ra một chút manh mối, kiếm đạo càng lợi hại, xem càng thêm mê mẩn, thậm chí có mấy cao thủ kiếm đạo nhập định tại chỗ, đã hiểu ra từ giữa.
Sắc mặt Hạ Tử Kình ngưng trọng, tay cầm Thanh Ảnh vung mấy chục nhát, động tác của hắn cực nhanh, vung mấy chục kiếm trong thời gian ngắn.
Trong kiếm Thanh Ảnh bỏ thêm minh sa Nam Hải*, minh sa ngưng tụ bên ngoài hàn thiết, giống như từng viên lưu li trong suốt, ánh nắng chiếu rọi sáng quắc, phản chiếu từng tia sáng trắng.
* Minh sa Nam Hải: cái này mình chưa tìm ra, nên ai biết thì góp ý cho mình nhé
Trong lúc nhất thời, Thanh Ảnh trên đài giống như ánh mặt trời, bao bọc quanh thân kiếm khách trẻ, như một vị thần.
Kiếm khí mãnh liệt bao quanh hai người, giữa đài cát bay đá chạy, một luồng sáng trắng bùng phát.
An Cửu hoàn toàn là người thường, đừng nói xem hiểu, chỉ nhìn một cái cũng bị gió cát bay vào mắt.
Nàng dụi cát trong mắt, chỉ nghe thấy xung quanh từng đợt kinh hô không thể áp chế, sau đó chính là tiếng bùm bùm, cũng không biết bọn họ so kiếm thế nào có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Quả nhiên thế giới võ hiệp, chính là không khoa học như vậy?
Đôi mắt An Cửu còn chưa xoa xong, liền nghe một tiếng già nua chậm rãi nói: "Ta đã thấy, hoá ra kiếm có tình là như vậy."
"Tiểu tử, kiếm này của ta tặng cho ngươi, làm phiền ngươi, hợp táng kiếm của ta với kiếm của sư phụ ngươi, đây là nguyện vọng cuối cùng của ta......"
Nói xong, thanh âm kia dần dần nhỏ đi, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Mặc dù An Cửu không thấy, cũng biết Hạ Tử Kình thắng.
Nhìn như rất đơn giản, cũng xác thật rất đơn giản.
Dù sao trong sách viết như vậy, dù sao cũng là nam chính, không được cấp bàn tay vàng một cách quang minh chính đại, đành phải lén lút.
"An Cửu, Hạ đại ca thắng rồi! Hạ đại ca thắng rồi!"
Cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, An Cửu chớp chớp mắt, hạt cát đại khái là bị nước mắt cuốn trôi.
Nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt kinh hỉ của Lâm Thanh Nghiên, thấy nàng cười vui vẻ, An Cửu cũng không nhịn được bật cười.
"Ừm, Hạ đại ca thắng rồi, thật sự là quá tốt."
Hạ Tử Kình càng lợi hại, càng có thể bảo vệ nàng.
Lời này của An Cửu là đặc biệt thật lòng.
Lời còn chưa dứt, liền có một ánh mắt dán chặt lên mặt nàng, như là muốn trực tiếp rút gân lột da nàng, trong tầm mắt kia mang theo lửa giận, mặc dù cách xa, An Cửu cũng có thể mơ hồ nhận ra vài phần.
An Cửu theo bản năng muốn thu liễm một chút, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, càng nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.
Hạ Tử Kình đấu với Kiếm Thần Du Thiên Hạc, thắng!
Tin tức này như đôi cánh nhanh chóng bay khắp giang hồ, danh vọng của Hạ Tử Kình lên như thuyền gặp gió, nhanh chóng trở thành đại hiệp nổi tiếng giang hồ, vẫn là ngang hàng với Bích Thuỷ Kiếm của Hoa Sơn, thành đệ nhất kiếm đạo.
Nhưng ngoại giới mưa mưa gió gió, danh dự có được, vẫn không ảnh hưởng đến Hạ Tử Kình.
Sau khi quyết chiến xong, hắn liền mang theo Lâm Thanh Nghiên, An Cửu đi vào nhà Du Thiên Hạc.
Người giang hồ xem náo nhiệt xong đều rời đi, cũng có chút không muốn đi, muốn tìm Hạ Tử Kình luận bàn võ nghệ hoặc thỉnh giáo, Hạ Tử Kình đều xem nhẹ, lặng lẽ dẫn hai người tránh tai mắt của mọi người.
Tuy rằng thắng Du Thiên Hạc, hắn thoạt nhìn lại không vui.
Người