Nhìn thấy động tác xoay người của Hạ Tử Kình, lòng An Cửu cho rằng, mình có thể được cứu.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng vẫn vui quá sớm.
Nam nhân ôm nàng phía sau nhanh như chớp núp sau gốc cây, thân cây thô tráng che thân hình hai người, cũng cản trở tầm mắt hai bên.
Miệng nàng vẫn bị hắn che lại, hơi thở nam nhân cực nóng phả sau cổ An Cửu, bởi vì thể chất siêu mẫn cảm, cảm giác tựa như có người cầm cọ cọ phía sau, gáy nàng nổi lên từng lớp da gà.
"Muốn hắn tới cứu nàng? Ha, tưởng bở."
Giọng nói trầm thấp chui vào lỗ tai, An Cửu có thể cảm giác, môi nam nhân kề sát vành tai nàng, mở miệng liền có một dòng khí chui vào tai, ngứa tận xương tủy.
Như muốn trừng phạt nàng không an phận, hắn mở miệng ngậm lấy đỉnh tai nàng, thoáng dùng chút lực, đầu lưỡi nhẹ vân vê trêu ghẹo, nàng cuối cùng không chịu nổi mà mềm eo, toàn thân không có một chút sức lực.
Nếu không phải hắn còn ôm nàng, có lẽ nàng muốn trực tiếp hóa thành một vũng nước.
Khóe mắt trào lệ, không phải đau đớn, mà là nước mắt s1nh lý chảy ra do bị k1ch thích tàn nhẫn.
Có đôi khi thân thể quá vui sướng, cũng sẽ không khống chế được mà rơi lệ.
"An Cửu? Là cô sao?" Tiếng Hạ Tử Kình từ phía trước rừng lại lần nữa truyền đến.
Cả người An Cửu không thể khống chế mà run rẩy, suy nghĩ trở nên hỗn độn như sóng triều.
An Cửu biết thân thể của mình, lỗ tai nàng rất mẫn cảm. Trạng thái bình thường, có người gần sát một chút nói chuyện với nàng đều sẽ phát ngứa, huống chi ở thể chất siêu mẫn cảm.
Mỗi một lần bị trêu chọc, đều sẽ sinh ra một tia điện lưu, từ tai lan tràn ra từng tấc thân thể, khơi dậy sóng triều d*c vọng khiến người càng thêm khó nhịn.
Trong hỗn độn, nàng cảm giác bộ ng ực dày rộng phía sau dán lên lưng nàng phát ra chấn động, theo sau, là một giọng thiếu nữ quen thuộc cơ hồ thâm nhập cốt tủy.
"Hạ đại ca, là ta, ta không sao."
An Cửu ngẩn ngơ, ngay sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Nàng theo bản năng quay đầu, muốn nhìn nam nhân phía sau, đáng tiếc thân thể bị giam cầm, căn bản không thể quay mặt.
"Cô không sao là tốt rồi, đừng đi xa, trong rừng nhiều dã thú, một nữ tử yếu đuối như cô rất nguy hiểm." Hạ Tử Kình nói.
"Cảm ơn Hạ đại ca, huynh bận đi, ta nhặt một chút củi liền trở về."
Tiếng thiếu nữ trong trẻo quanh quẩn bên tai, nếu không phải An Cửu tận mắt nhìn thấy, có lẽ nàng cũng sẽ cho rằng, người nói chuyện chính là mình.
Cho dù là tiếng nói thanh thúy kia, hay ngữ điệu hơi cao có vẻ hoạt bát xán lạn quen thuộc, thậm chí là ngọt ý khi gọi Hạ Tử Kình, tất cả đều giống "An Cửu" như đúc.
Cả người An Cửu đều không tốt, này mẹ nó vẫn là cao thủ giả giọng!
Dưới đáy lòng nàng hò hét, Hạ Tử Kình huynh lại đây nhìn một cái đi, người nói chuyện không phải ta!!
Đáng tiếc Hạ Tử Kình vốn là tên thần kinh thô, khi Bùi Tịch ngụy trang ngay cả An Cửu cũng không thể phân biệt được, chứ đừng nói đến hắn.
An Cửu khóc không ra nước mắt mà trừng thân cây phía trước, rất nhanh liền lại lần nữa nghe thấy tiếng Hạ Tử Kình đào đất thở hổn hển cách đó không xa.
Đừng đào mồ nữa, chẳng bao lâu sau, người nằm mồ là ta đó.
Trời không chiều lòng người, tiếng lòng của An Cửu Hạ Tử Kình một chút cũng không nghe thấy.
"Nàng xem, hắn căn bản không phát hiện ra nàng. Ta muốn đối với nàng thế nào, liền có thể đối với nàng thế đó, nàng lại có cách nào chứ?"
Giọng nam trầm thấp truyền đến, trong tiếng nói ẩn hàm ý cười, nụ cười cũng không sang sảng sung sướng, ngược lại tràn ngập giễu cợt.
An Cửu cắn răng, nỗ lực bỏ qua luồng nhiệt cuồn cuộn trong thân thể, gian nan mà há mồm, cắn về phía trước.
Đại khái là không phòng bị, nàng cắn vào cái tay đang che nàng.
Nhưng toàn thân nàng vô lực, lúc cắn xuống cũng không nhiều lực sát thương, giống như mèo con mới mọc răng sữa, cắn xé nửa ngày nhưng vết thương cũng không thấy.
Lòng bàn tay nam nhân ướt át, hắn làm như có chút hứng thú, hơi gập ngón tay thon dài, bóp chặt mặt nàng.
Xoay mặt nàng qua, đối diện với thiếu nữ.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt đen hẹp dài của nam nhân nheo lại không dấu vết.
Vừa rồi hắn vẫn luôn không thấy nàng, giờ phút này vừa thấy, chỉ thấy khuôn mặt của thiếu nữ biến thành mèo con, từng sợi lông mi cong vút dính vào nhau, mắt to sáng ngời ướt đẫm, như mưa bụi Giang Nam.
Gò má nàng ửng hồng, đuôi mắt hoa đào xinh đẹp nhiếp nhân tâm phách* càng ửng đỏ, giống như đánh nhiều phấn mặt.
* Nhiếp nhân tâm phách: Miêu tả những điều đẹp đẽ khiến bạn đánh mất chính mình, như thể tâm hồn bạn đã bị lấy đi
Ánh mắt thiếu nữ mê mang, nhưng nháy mắt nhìn thấy hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung đột nhiên hiện lên vài phần trong sáng.
"Ta, ta sẽ hận chàng......" Nàng thở hổn hển, cố gắng ép ra vài từ yếu ớt trong cổ họng, một đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn hắn, như là muốn khắc bóng dáng hắn vào đáy lòng.
Đáy lòng Bùi Tịch đột nhiên xuất hiện một sự hưng phấn cực hạn.
Đôi mắt này rốt cuộc nhìn hắn, mà không phải nam nhân khác. Cho dù sau này nàng gặp nam nhân nào, nàng đều sẽ nhớ hắn.
Chỉ là, nàng hận hắn.
Hai mắt thiếu nữ trong trẻo đẫm lệ gắt gao nhìn hắn, ai cũng có thể nhìn ra, nàng có bao nhiêu hận hắn.
Nàng vốn không phải nữ tử nhu nhược, kiêu ngạo ương ngạnh, mà ngang ngược vô lễ, tuyệt đối không chịu mệt dù một chút, muốn người ta nhân nhượng nàng.
Hiện giờ hắn đối với nàng, đại khái từ hôm nay trở đi, hắn liền thành người nàng hận từ đáy lòng nhất.
Bùi Tịch nghĩ, hắn không thèm để ý.
Nàng chỉ là quân cờ trong tay hắn, là công cụ dùng để đổi mạng sống cho hắn, nàng có hận hay không liên quan gì đến hắn?
Hắn sớm đã hạ quyết tâm, tìm cơ hội mang nàng về Ngàn Sát Các hạ tình cổ, đến lúc đó cho dù nàng ghét hắn hận hắn thế nào, cũng sẽ yêu hắn thật sâu.
Nhưng mà thực sự bị nàng nhìn chằm chằm với ánh mắt căm hận, trái tim Bùi Tịch bất giác co chặt, đau đớn và chua xót vô danh lan ra ngực, khiến hắn hô hấp có chút gian nan.
Hắn một bên muốn cười, một bên yết hầu lại khô khốc khôn kể, tay bóp cằm nàng run rẩy rất nhỏ.
Lòng bàn tay thon dài to rộng lại giáng xuống, lúc này che mắt thiếu nữ.
Trước mắt đột nhiên trở nên tối, An Cửu hoảng loạn trong chớp mắt.
Được lắm, cẩu nam nhân lại muốn chơi trò gì đây?
Đừng, nếu thêm vài lần nữa nàng hoài nghi thận mình sắp phế đấy!
Ngay sau đó, mấy chỗ đại huyệt trên người bị đầu ngón tay nam nhân điểm, An Cửu lập tức cảm thấy, thể chất siêu mẫn cảm do cổ độc tạo thành đang biến mất, các cảm quan cũng dần dần khôi phục như thường.
Này liền xong rồi?
An Cửu ngây người một chút, còn chưa kịp thở ra, chợt thấy tay mình bị nắm chặt.
Giây tiếp theo, đau đớn từ ngón tay đánh úp lại, An Cửu không nhịn được á một tiếng.
Cơn đau cũng không phải rất đau, giống bị kim đâm, nhưng không phải một chút liền tiêu tán, ước chừng qua vài giây mới hết.
Đau đớn qua đi, liền có một thứ mềm mại ấm áp nhẹ nhàng li3m chỗ đó, lưu lại một vệt ướt át, vẫn luôn chạy dài đến đầu ngón tay, như đang trấn an sự đau đớn kia.
Trong lòng An Cửu nghĩ lại mà sợ.
May mắn cổ độc bị phong ấn, nếu không chút đau này nàng ở thể chất siêu mẫn cảm có thể trực tiếp chết ngất.
Dòng khí ướt nóng bồi hồi ở đầu ngón tay, thật lâu sau mới lưu luyến rút ra, tay che trên mắt nàng cũng chậm rãi thu hồi.
"Hận đi, hận ta đi, nàng cũng chạy không thoát. Nếu nàng khiêu khích ta, sớm muộn gì ta cũng dễ như chơi." Giọng nói khàn khàn gằn từng chữ vang ở bên tai, ngữ điệu kiên định chân thật đáng tin, như là đang chứng minh, "Đây là ấn ký, có nó, cho dù nàng đi đến chân trời góc biển ta đều có thể tìm được."
Đầu ngón tay nam nhân nóng rực, nhẹ nhàng chạm vào xương ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ.
Rất khác với cảm giác ấm áp lúc trước, hôm nay toàn thân hắn đều tản ra nhiệt độ nóng bỏng, khi nói chuyện hơi nóng phả vào cần cổ An Cửu, nàng nhịn không được rụt rụt cổ.
Giọng nam nhân phát ra, trước mắt An Cửu cũng sáng trở lại.
Nàng mở mắt, trước tiên nhìn về phía tay mình, liền thấy trên ngón tay trắng tinh tế, một chấm đỏ tươi hiện lên, giống một giọt máu đỏ thắm, lại tựa một nốt chu sa quyến rũ.
Vị trí đúng ở đốt thứ ba xương ngón áp út, ngón người đeo nhẫn kết hôn ở hiện đại.
An Cửu lấy tay kì, chấm đỏ càng thêm tươi đẹp ướt át, loáng thoáng, nàng có cảm giác dưới chấm đỏ có gì đó đang đập.
"......" Đệt, không cần nghĩ, đây nhất định là thứ gì đó xấu xa.
Như là nghe thấy suy nghĩ trong lòng nàng, nam nhân phía sau trầm giọng nói: "Đây là cổ tử mẫu*."
* Tử mẫu: con - mẹ
Chưa cần nói gì nhiều, nhưng một cái tên kia, An Cửu có thể lĩnh hội được tác dụng của chấm đỏ.
Tử mẫu, tất nhiên là mẫu khống chế tử, muốn thế nào liền thế đó.
Không đợi An Cửu lên tiếng, cánh tay ôm eo nàng bỗng nhiên rút lui, thân hình An Cửu lảo đảo, phải dựa người vào thân cây, mới không trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Hạ dấu vết của ta, đừng hòng chạy trốn. Đừng nghĩ nói cho hắn, nếu nàng muốn nếm thử uy lực của cổ tử mẫu."
Lời nói âm hiểm từ phía sau truyền đến, một cơn gió thổi tung góc váy, An Cửu xoay người, đã không thấy thân ảnh đen huyền, chỉ có cành lá xanh biếc hơi lay động.
An Cửu đỡ cây thở hổn hển một hồi lâu, mới chậm rãi bình phục hô hấp, thân thể cũng không hề vô thức mà run rẩy nữa.
Dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, nàng từ sau thân cây đi ra, giương mắt nhìn lên.
Hạ Tử Kình còn đang tự mình đào hố, động tác hắn rất nhanh, đào hố nhanh như để chôn mình vậy.
An Cửu lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Bùi Tịch nói một câu rất đúng, Hạ Tử Kình thật sự không đáng tin cậy, không đáng tin cậy nha.
An Cửu rốt cuộc vẫn không nói chuyện này ra, không cần thiết, hết thảy vẫn cứ trong dự đoán của nàng.
Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán, chính là phương thức phản diện nổi điên, có điểm phá thận nàng.
Nghỉ ngơi đến khi không nhìn ra dị thường, An Cửu liền đi nhặt củi, nhặt một chút Lâm Thanh Nghiên liền mang theo hai con gà rừng trở lại.
Trưa nay bọn họ ăn gà quay thơm ngào ngạt.
Đương nhiên không thể là An Cửu làm, nàng ngoài nhặt mấy cây củi, còn lại không làm gì.
Dù sao Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên cũng đã quen hầu hạ nàng.
Lúc ăn cơm, Lâm Thanh Nghiên chú ý tới nốt ruồi đỏ trên ngón tay An Cửu, kỳ quái nói: "An Cửu, trên tay cô có nốt ruồi đỏ từ khi nào vậy?"
Lâm Thanh Nghiên nhớ rất rõ ràng, lúc trước trên tay sạch sẽ trắng trẻo của thiếu nữ chẳng có gì, không giống tay đầy vết chai do đúc kiếm của nàng, Lâm Thanh Nghiên còn âm thầm hâm mộ một phen.
An Cửu rũ mắt, như không có việc gì cười nói: "Ta cũng không biết, chắc là bị sâu trong rừng cắn, mấy ngày sau sẽ hết thôi."
Nghe nàng nói như vậy, Lâm Thanh Nghiên cũng không để ở trong lòng.
Ba người ăn uống no nê, Hạ Tử Kình chôn Du Thiên Hạc xong, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Mắt thấy Hạ Tử Kình liền đi như vậy, An Cửu nhìn nhà gỗ nhỏ, giống như vô tình nói: "Hạ đại ca, đồ trong phòng ông ta dọn chưa?"
Hạ Tử Kình gật gật đầu: "Trong phòng có đồ gì, ta đã chôn hết rồi."
Kiếm Thần để lại truyền thừa cho huynh huynh cũng chôn?
An Cửu không tin, trong sách viết truyền thừa của Kiếm Thần đặt ở nơi bí mật trong nhà gỗ, Hạ Tử Kình hẳn là không tìm thấy.
Nghĩ như vậy, An Cửu liền vào phòng, nói: "Ta vào xem có sót thứ gì không."
An Cửu đã sớm biết truyền thừa kia giấu ở đâu, sau khi vào nhà liếc mắt một cái liền trông thấy một bức tranh treo ở trên tường.
Bức tranh đó đã cũ nát, giấy vẽ vốn trắng đã bị năm tháng ăn mòn biến thành màu vàng nhạt, bên trên vẽ kiếm khách đầu đội nón cói tay cầm trường kiếm, vết mực đã loang lổ theo năm tháng, thân ảnh của kiếm khách trở nên mơ hồ không rõ.
Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đều ở ngoài, An Cửu trực tiếp đi đến trước bức tranh, giơ tay bóc, phía sau bức tranh cuộn tròn hiện ra một cái lỗ trên tường.
"Hạ đại ca, Lâm Thanh Nghiên, hai người mau đến xem!" An Cửu ra vẻ kinh hỉ hô.
Nửa khắc sau, Hạ Tử Kình khép lại sách trong tay, khẳng định: "Đây là một quyển kiếm phổ, ghi chép những tuyệt học cả đời của Du Thiên Hạc."
Vẻ mặt Lâm Thanh Nghiên không giấu được vui mừng: "Đây nhất định là tiền bối để lại cho huynh!"
Hạ Tử Kình lắc đầu, vẻ mặt chính trực nói: "Không, đây là An Cửu phát hiện, hẳn là của cô ấy."
Ngay từ đầu bọn họ đều gọi An Cửu là An tiểu thư, không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người đều dần dần gọi thẳng tên.
Lâm Thanh Nghiên ngẩn người, theo bản năng nói: "Chỉ là An Cửu không biết võ công......"
Hạ Tử Kình kiên định: "Mặc kệ cô ấy có biết hay không, đều là cô ấy tìm được, ta vốn không phát hiện ra."
Mắt thấy sắc mặt Lâm Thanh Nghiên không được tốt, An Cửu vội vàng lên tiếng: "Hạ đại ca, Lâm Thanh Nghiên, hai người đừng đùa, kiếm phổ này Hạ đại ca huynh cầm đi, nếu không phải huynh muốn đến xây mộ cho