"Chỉ nhốt hắn lại như vậy thôi, mấy người làm vậy là lợi cho hắn quá rồi a?! hắn như vậy, mà không bị xử bắn luôn? nghe nói cô còn mời luật sư cho hắn?"
Âm thanh nữ nhân quanh quẩn trong phòng khách rộng rãi, không thể tin nổi.
Hầu Man Ny nhìn người Khuyết gia ngồi trên sofa, trong lòng khó hiểu.
"Không phải hắn buôn lậu thuốc phiện sao, tội này hắn phải bị xử!.
.
"
"Ai nói hắn hắn buôn lậu thuốc phiện?" Khuyết Dĩ Ngưng bị âm thanh huyên náo của cô làm cho thấy phiền, "cảnh sát chỉ điều tra được chứng cứ hắn tham gia hoạt động rửa tiền, không có trực tiếp buôn lậu thuốc phiện, báo cũng đưa tin rõ ràng, cô không đọc sao?"
"Nói luật pháp thì phải có chứng cứ, tôi biết hắn còn làm vài chuyện không ai biết nữa, nhưng hiện tại không có chứng cứ, hơn nữa nếu hắn bị tử hình thật, tôi sẽ không để hắn mang án tử hình, tôi sao để cho hắn chết dễ dàng như vậy? hắn đừng mơ được chết thống khoái.
"
Sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng lạnh lùng, âm thanh mang sự chán ghét.
Nàng nhìn Hầu Man Ny nói tiếp: "tôi đã có quyết định, không cần cô phải nói, dừng ở đây đi, chuyện của cô đã xong rồi, dựa theo ước định trả cho cô một khoản tiền.
"
Hầu Man Ny bị vẻ mặt của nàng làm cho sợ hãi trong lòng, nhịn không được lùi về sau, hé miệng định nói gì đó.
"Đừng có được voi đòi tiên, trong khoảng thời gian diễn kịch cô đừng có đặt mình thành vai diễn đó, chúng tôi không đụng đến cô.
Khoản tiền kia chúng tôi sẽ trả cho cô, cô làm việc này cho chúng tôi không có nghĩa cô là người cùng phe với chúng tôi, hiện tại tôi thấy cô cũng thấy khó chịu rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nói thẳng, Lâm Dương độc ác còn biết diễn thì Hầu Man Ny sao lại không biết được chứ? ở trước mặt người Khuyết gia thì giả đàng hoàng, cho dù cô ta không phả là chủ mưu đứng sau, nhưng cô ta cũng là đồng lõa vẽ đường cho hưu chạy.
Hầu Man Ny cũng chờ Lâm Dương thành công rồi chưa sẻ quyền lợi, chỉ là mộng đẹp vỡ tan nên mới cắn ngược mà thôi.
Vẻ ngoài bị phá vỡ, nội khố cũng bị xé, biểu tình Hầu Man Ny có chút khó chịu.
Cô ta nhìn vợ chồng Khuyết gia và Khuyết Tử Tịch.
hít sâu một hơi, không định chơi chiêu tình cảm nữa, mà nói thẳng luôn.
"Tôi muốn đưa Tiếu Tiếu đi.
"
"Không được!"
Vưu Lan Thanh vội nói, vẻ mặt cảnh giác.
"Cô không thể mang con bé đi.
"
Khuyết Hán Nghĩa gõ quải trượng xuống sàn, biểu hiện thái độ của mình.
"Sao không thể mang con bé đi được, trời đời này làm gì có chuyện như vậy chứ, ba mẹ, con biết hai người thương Tiếu Tiếu, nhưng Tiếu Tiếu là do con mang thai sinh ra, là con gái ruột của con, con cũng thương con bé, con định mang con bé cùng ra nước ngoài.
"
Hầu Man Ny cũng không sợ gì, dù sao ngày Lâm Dương vào tù thì cô đã không còn quan hệ gì với Khuyết gia rồi, cô cũng không định để con gái mình lại đây.
"Cô cũng biết con bé là con ruột của mình, nhưng cô đâu có chăm sóc cho nó thật tốt đâu, trước đây Tiếu Tiếu bị bệnh, chúng tôi còn tưởng là bẩm sinh, ai ngờ là do đạo đức vợ chồng cô tốt quá, Lâm Dương không ở nhà, cô cũng ra ngoài làm điên làm dại, cô vốn không hề chăm sóc con bé! bây giờ cô muốn đưa con bé đi, ai biết được sau đó cô còn thời gian để ý chăm sóc con bé không chứ? lỡ như cô bận rộn, lỡ như cô muốn tìm người đàn ông khác, tìm một gia đình mới thì con bé phải làm sao đây?"
Vưu Lan Thanh càng nói càng kích động, từ trên sofa đứng dậy, lồng ngực phập phồng.
Bọn họ đã già rồi, không thể chịu nổi ly biệt nữa, vốn là gia đình nhìn có vẻ hạnh phúc mỹ mãn, giờ đã tan thành.
Kẻ ác bị bắt, Khuyết Sở Linh không còn là con của bọn họ nữa, Khuyết Tử Tịch hiện tại bệnh quấn thân, yêu thương con gái nhỏ thì hồn phi phách tán, bọn họ vì có Tiếu Tiếu ở đây mà có chút tinh thần, nếu Tiếu Tiếu cũng đi, bọn họ phải làm sao đây.
Hầu Man Ny lại nói, sắc mặt nặng nề.
"Mẹ, mẹ nói vậy cũng không đúng, cho dù sau này con có gia đình mới, cũng sẽ chăm sóc cho Tiếu Tiếu, chúng con có thể cho Tiếu Tiếu yêu thương gấp đôi hơn, cả tình thương của cha con bé thiếu mất cũng có thể được bù vào, đương nhiên đó là chuyện sau này, chuyện sau này khó mà nói được, làm cha mẹ sao nỡ rời xa con cái mình được?"
Hầu Man Ny cũng rất kiên trì không chịu nhường.
Bọn họ cùng đưa mắt nhìn về phía Khuyết Dĩ Ngưng bên kia, dường như chờ đàng quyết đoán.
"Để Tiếu Tiếu tự quyết định đi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng im lặng một hồi, sau đó nói.
Trong lòng nàng cũng muốn Tiếu Tiếu ở lại đây, nàng cũng hoài nghi tình mẹ của Hầu Man Ny, nhưng nàng cũng không thể giữ Tiếu Tiếu ở lại chỗ này.
Tiếu Tiếu đã không có ba, nếu nàng không muốn mất mẹ nữa thì sao?
Cha mẹ rất quan trọng trong cuộc đời của một đứa bé, đó là người thân không ai có thể thay thế được.
Khuyết Dĩ Ngưng vào phòng Tiếu Tiếu, kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
Tiếu Tiếu biểu hiện do dự, nàng vò vạt áo hỏi hai câu.
"Tiểu cô, nếu con đi với mẹ, có phải sẽ không gặp được cô, tam cô cô và ông bà nội phải không?"
"Vậy nếu con ở lại đây, thì con sẽ không gặp được mẹ nữa?"
"Dĩ nhiên là không rồi, cho dù con chọn ở cùng ai, thì con cũng sẽ không mất bên kia," Khuyết Dĩ Ngưng xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói, "nếu con đi với mẹ, thì mọi người cũng vĩnh viễn là người thân của con, con vĩnh viễn là tiểu công chúa nhà chúng ta.
"
"Nhưng con biết mọi người đang lo lắng điều gì không? lo con sống không được tốt, dù sao mẹ con đối với chúng ta thì không phải là người có trách nhiệm đàng hoàng, nhưng dù sao thì vẫn là mẹ của con, nên mọi người tôn trọng quyết định của con.
"
"Con biết rồi.
"
Tiếu Tiếu không trả lời liền, chỉ gật đầu.
Hầu Man Ny đặt vé máy bay chiều ngày thứ hai, trước đó Tiếu Tiếu phải chọn lựa.
Đảo mắt qua ngày thứ hai, Hầu Man Ny đã giúp Tiếu Tiếu dọn xong hành lý, xe chờ trước cổng Khuyết gia.
Khuyết Dĩ Ngưng mọi người im lặng đứng trước cửa, buổi sáng chải đầu rửa mặt, Vưu Lan Thanh chọn bộ đồ đẹp nhất cho Tiếu Tiếu cũng bện kiểu tóc đẹp nhất cho nàng.
Bọn họ không nói gì nhiều, chỉ là hai vị lão nhân đứng trước cửa mắt đầy u sầu.
Khuyết Dĩ Ngưng dặn dò hai câu nhìn nắm tay Hầu Man Ny rời đi.
Nàng cũng không ngạc nhiên với lựa chọn của Tiếu